CHƯƠNG 615 : MUỐN CỞI THÌ CỞI ĐI, ANH THÍCH LÀ ĐƯỢC.
CHƯƠNG 615 : MUỐN CỞI THÌ CỞI ĐI, ANH THÍCH LÀ ĐƯỢC.
Hạ Diệp Chi sững sờ, sau đó nhíu mày lại, khuôn mặt vô cảm, nói : “ Cho dù tôi có muốn về nhà, cũng là về nhà của tôi, không phải về với anh!”
Cố vừa dứt lời, thì cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên người của Mạc Đình Kiên, một áp lực chết người.
Hạ Diệp Chi cảnh giác, cô vừa mới nảy ý định bước lùi lại, ai dè bàn tay lớn của Mạc Đình Kiên đã nắm chặt lấy cánh tay của cô, một bắt tay dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Hạ Diệp Chi còn chưa kịp kinh ngạc, thì đã cảm thấy cả người mình nhẹ hẳn lên, Mạc Đình Kiên ôm lấy eo cô bế lên.
Có người nhìn thấy cảnh này, bắt đầu ồ lên : “ Wow!”
Sau đó là một đống ánh mắt hiếu kì nhìn qua đây, trong đó còn xen lẫn những tiếng ồ lên.
Trên mặt của Hạ Diệp Chi lóe lên một tia hoảng loạn, cô theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của Mạc Đình Kiên, thấp giọng chất vấn : “ Anh làm gì vậy?”
“ Em không muốn tự đi, vậy anh bế em đi.” Lúc Mạc Đình Kiên nói những câu này, mi tâm anh trở nên dễ chịu hơn, còn để lộ ra ý cười nữa.
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh, càng ngày càng có nhiều người nhìn qua phía cô, sắc mặt của cô nghiêm lại, uy hiếp Mạc Đình Kiên : “ Anh mau bỏ tôi xuống!”
“ Đừng nhúc nhích, em mà nhúc nhích nữa thì anh không dám đảm bảo với em, anh sẽ làm ra chuyện gì với em ở đây đâu.” Anh qua loa nói đại, nhưng Hạ Diệp Chi có thể nghe ra được trong ngữ khí của anh có sự uy hiếp .
Bọn người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nhìn thấy cảnh này của Mạc Đình Kiên, liền vội vã đi qua đó, hỏi Thời Dũng : “ Chuyện gì vậy?”
Thời Dũng không có nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó đuổi theo họ.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Mạc Đình Kiên bế Hạ Diệp Chi đi đằng trước, các vị khách chủ động nhường đường ra, để cho Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đi.
Lúc nhóm người rời đi, còn thu hút ánh nhìn hơn lúc bọn họ mới tới.
…..
Mạc Đình Kiên bế Hạ Diệp Chi, trực tiếp đi thẳng xuống thang máy.
Thời Dũng đã sớm gọi điện thoại trước cho đám tay chân đang đợi ở bãi đỗ xe, thông báo họ mau lái xe đến trước cổng lớn.
Lúc Mạc Đình Kiên bế Hạ Diệp Chi xuống, xe của họ đã được đậu ở trước cổng.
Bọn họ đi qua đó, liền có người chủ động mở cửa xe ra.
Mạc Đình Kiên trực tiếp ném Hạ Diệp Chi vào trong xe, động tác của anh có hơi thô lỗ.
Sau đó, anh cũng theo lên xe, cửa xe bị anh đóng một cái long trời lở đất.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, bộ dạng có chút nhếch nhác nói với anh : “ Mạc Đình Kiên! Anh ngoại trừ biết dùng sức với tôi, anh còn biết làm gì không?”
“ Anh cái gì cũng biết, quan trọng là em muốn anh làm gì?” Mạc Đình Kiên vươn người lên về phía cô, ánh đèn hoàng hôn bên ngoài xe rọi lên mặt anh, khiến cho màu sắc con ngươi anh càng thêm thâm trầm.
Hạ Diệp Chi cười lạnh một cái : “ Tôi muốn giết anh để báo thù cho Hạ Hạ!”
Mạc Đình Kiên híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi, sau đó lại áp sát hơn một chút.
Hai người ép sát nhau rất gần.
“ Lưu Chiến Hằng không có ở đây, em đừng giả vờ nữa.” lúc anh nói mấy lời này, môi anh dường như đã sắp chạm tới môi của Hạ Diệp Chi.
Sau lưng Hạ Diệp Chi là ghế dựa, cô không cách nào lùi nữa, bèn quay đầu qua hướng khác.
Nhưng, Mạc Đình Kiên rất nhanh liền vươn tay chống bên cạnh đầu của cô, khiến cô muốn quay cũng không quay được.
“ Tôi giả vờ? Hạ Diệp Chi nói : “ Vậy anh nói tôi biết, Hạ Hạ đang ở đâu? Tôi muốn gặp con bé!”
Mạc Đình Kiên yên lặng một lúc rồi nói : “ Nó tạm thời không có ở bên cạnh anh.”
“ Không ở bên cạnh anh?” Hạ Diệp Chi cười lạnh : “ Vậy nó ở đâu?”
Vẻ mặt của Mạc Đình Kiên có chút khó chịu, anh không thích Hạ Diệp Chi nói chuyện với anh với biểu cảm như vậy.
“ Hạ Diệp Chi, anh cho em một cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật!” nếu không anh sẽ không khách khí nữa.
Câu trả lời sau đó của Hạ Diệp Chi chính là trực tiếp mở cửa xe xuống xe.
Động tác của cô vừa nhanh vừa mạnh, Mạc Đình Kiên nhất thời không kiểm soát được, đã để cô mở cửa xe lao xuống.
Cũng may lúc đó tốc độ chạy xe rất chậm, nếu không Hạ Diệp Chi cũng chẳng được bình an mà đáp đất rồi.
Mạc Đình Kiên bực mình, đôi chân dài thẳng tắp bước xuống xe, vươn tay bắt lấy Hạ Diệp Chi : “ Quậy đủ chưa?”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn anh, giơ tay muốn đánh Mạc Đình Kiên, nhưng Mạc Đình Kiên nhanh tay lẹ mắt, một tay tóm lấy tay làm loạn của cô.
“ Đáng đời anh!”
Vừa dứt lời, Hạ Diệp Chi đã cảm thấy sau gáy của mình rất đau, cả người cô dần mất đi cảm giác.
Mạc Đình Kiên bế Hạ Diệp Chi ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô, sau đó vòng qua bên kia ghế lái, mở cửa xe ra, kéo người tài xế ra.
Lúc anh đang khom người ngồi vào xe, vô tình lướt mắt qua, thì nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đang đứng ở trước cửa một cửa hiệu sáng rực nào đó, trên mặt hắn mang theo ý cười sâu thẳm.
Mạc Đình Kiên hung hăng nhăn nhăn mày, khom người ngồi vào xe, đóng rầm cửa lại.
Anh mang theo một bụng tức, lái xe đưa Hạ Diệp Chi về biệt thự.
Lúc Thời Dũng và đám người Cố Tri Dân đến, thì nhìn thấy xe của Mạc Đình Kiên đã băng băng chạy về phía trước.
…..
Anh lái xe như bay, chỉ chốc lát đã về đến biệt thự.
Sau khi dừng xe trước cửa biệt thự, anh bước xuống xe ôm lấy Hạ Diệp Chi vẫn đang ngủ mê đi vào trong biệt thự.
Đám người làm thấy Mạc Đình Kiên bước vào, liền cung kính cúi người xuống : “ Cậu chủ!”
Mạc Đình Kiên chả thèm liếc họ lấy một cái, ôm Hạ Diệp Chi đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ, vào phòng liền lập tức khóa trái cửa lại.
Sau đó ném Hạ Diệp Chi lên giường.
Chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, Hạ Diệp Chi ngẩn ngơ tỉnh dậy.
Cô vươn tay sờ sờ vùng gáy vẫn còn chút đau rát của mình, sau đó chống người lên muốn ngồi dậy.
Có điều, cô mới vừa ngồi dậy được một chút, thì một bàn tay lớn lại ra sức đè cô nằm xuống lại.
Hạ Diệp Chi ngước mắt, thì nhìn thấy khuôn mặt tức giận đùng đùng của Mạc Đình Kiên.
“ Anh….” Mắng gì thì cũng mắng hết rồi, nói thì cũng nói hết rồi, bây giờ Hạ Diệp Chi không biết nên nói gì.
Mạc Đình Kiên liếc cô một cái, sau đó không nói gì mà bắt đầu cởi quần áo.
Tim Hạ Diệp Chi nhảy lên một cái, cô kinh ngạc nói : “ Anh….anh muốn làm gì!”
“ Chỗ này ngoài em ra, anh còn có thể làm gì?”
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên dán chặt vào người của cô, ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh đang chầm chậm cởi nút áo sơ mi.
Động tác của anh cũng chỉ là đang làm một việc rất bình thường, nhưng lại mê người một cách kì lạ.
Hạ Diệp Chi không mở mắt : “ Anh không được cởi nữa!”
Mạc Đình Kiên cười khúc khích một tiếng : “ Không cởi thì làm sao làm được việc sau nữa?”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại ném chiếc gối về phía anh, cố ý làm ra vẻ hung dữ : “ Anh cởi thử xem!”
Động tác cởi nút của Mạc Đình Kiên ngừng lại, giống như là đột nhiên bị người ta bấm nút tạm dừng vậy đó, dừng lại một cách đột ngột.
Hạ Diệp Chi thấy anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, trong lòng có chút bực bội, thử thăm dò anh : “ Anh muốn cởi thì cởi đi, anh thích là được…”
Anh buông tay đang cởi nút ra, mặt lạnh như băng hỏi : “ Không giả vờ nữa?”
Hạ Diệp Chi cắn môi, lắc lắc đầu, nói nhỏ : “ Không giả vờ nữa…”
Mạc Đình Kiên hít một hơi thật sâu, rồi thở dài ra, sau đó dang cánh tay rộng về phía cô : “ Qua đây.”
…..