CHƯƠNG 582: ANH ĐÃ CHÀ ĐẠP LÊN SỰ CHÂN THÀNH CỦA TÔI
CHƯƠNG 582: ANH ĐÃ CHÀ ĐẠP LÊN SỰ CHÂN THÀNH CỦA TÔI
"Cô nghĩ sao?" Lưu Chiến Thiên lại nở nụ cười như được đúc từ một khuôn với Lưu Chiến Hằng.
Trong đầu Hạ Diệp Chi xuất hiện gương mặt của Lưu Chiến Hằng cùng những ký ức ngắn ngủi có liên quan đến anh ta.
Dáng vẻ mỉm cười của Lưu Chiến Hằng bên cạnh giường bệnh khi cô tỉnh lại.
Hình dáng lúc Lưu Chiến Hằng hét cô nhảy khỏi xe khi biết Hạ Hương Thảo giở trò với phanh xe…
Còn cả...
Lưu Chiến Hằng trong trí nhớ của cô tuy mục đích không trong sáng nhưng chưa từng làm chuyện gì khiến cô bị tổn thương.
Rất khó để cô coi Lưu Chiến Hằng trong ký ức của cô và người đàn ông trước mặt là một.
Lát sau, Hạ Diệp Chi nói như chém đinh chặt sắt: "Anh không phải là Lưu Chiến Hằng!"
Lưu Chiến Thiên cười, ánh mắt anh ta toát lên sự đồng tình: "Phụ nữ lúc nào cũng thích lừa mình dối người, đúng là vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.”
Anh ta nói như đang thở dài thương hại, tỏ vẻ ta đây là người điều khiển mọi chuyện.
Dáng vẻ khác lạ đó của Lưu Chiến Thiên càng khiến cho Hạ Diệp Chi không muốn tin anh ta là Lưu Chiến Hằng.
Thấy được sự chống đối trong mắt Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Thiên liền sửa sang lại quần áo rồi lập tức đứng dậy, giọng điệu anh ta rất tàn nhẫn: "Nếu tôi không phải là Lưu Chiến Hằng thì tại sao Hạ Hạ lại thân thiết với tôi? Con nít nhạy cảm hơn người lớn chúng ta nhiều."
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi không giấu được sự khiếp sợ và kinh ngạc.
Mạc Hạ nói chú Lưu chính là chú Lưu.
Trong mắt con bé, chú Lưu chính là Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng chính là chú Lưu, hoàn toàn không có Lưu Chiến Thiên nào hết!
Trong khoảnh khắc, đầu óc của Hạ Diệp Chi trống rỗng, mọi thứ đều biến thành một mớ hỗn độn.
Cô với lấy tách trà trước mặt, những ngón tay trắng bệch của cô khẽ run.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Chiến Thiên sai người gọi Hạ Diệp Chi tới uống trà, hai người uống trà cả buổi chiều, nửa tiếng trước Lưu Chiến Thiên đã đuổi người giúp việc pha trà ra ngoài nên nước trà đã nguội hết cả rồi.
Uống cạn chén trà đã nguội không chỉ lạnh bụng mà Hạ Diệp Chi còn cảm thấy tay chân, xương cốt của mình đều lạnh theo.
Lưu Chiến Hằng hay Lưu Chiến Thiên, Lưu Chiến Thiên hay Lưu Chiến Hằng.
Trên đời này không hề có Lưu Chiến Thiên.
Cô siết chặt chén trà đã uống hết chứ không đặt xuống.
Hạ Diệp Chi vẫn ôm một tia hy vọng, hỏi rõ nghi vấn trong lòng: "Nhưng rõ ràng là anh có một người anh em sinh đôi!"
"Về chuyện này thì đám tay chân của Mạc Đình Kiên chẳng được việc chút nào." Lưu Chiến Thiên bình tĩnh, chậm rãi nói: "Đúng là tôi có một người anh em sinh đôi nhưng anh ta còn sống hay chết thì phải điều tra rõ ràng chứ!"
Hạ Diệp Chi sửng sốt trong chốc lát rồi mới lẩm bẩm: "Thì ra là thế..."
Thì ra là như vậy.
Lưu Chiến Hằng là một người thông minh, tài giỏi như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị người ta cưỡng chế đưa đi chứ, hơn nữa còn biến mất không tăm hơi.
Nhưng khi đó, tất cả tư liệu đều cho thấy rõ ràng có một người tên Lưu Chiến Thiên tồn tại, còn Lưu Chiến Hằng thì lại không có một chút tông tích nào cho nên Hạ Diệp Chi mới có thể nhận định Lưu Chiến Thiên có tồn tại.
"Anh chính là người mà tôi nhìn thấy tại Kim Hải?"
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Thiên, giọng nói đã mất đi sự bình tĩnh nữa.
Sau khi tất cả đã được vạch trần, Lưu Chiến Thiên... Không, Lưu Chiến Hằng không còn giả bộ nữa.
Anh ta lấy lại dáng vẻ dịu dàng lúc trước khi ở cùng Hạ Diệp Chi.
"Diệp Chi, tôi là bác sĩ tâm lý, từng biểu hiện từng động tác của cô đều đang bộc lộ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, nếu tôi muốn cô làm gì thì chỉ cần tăng thêm sự dẫn dắt.”
"Kiểm soát tâm lý một người là chuyện khó khăn nhất nhưng cũng là chuyện đơn giản nhất."
Nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được sự tự hào trong giọng điệu của Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi bật cười, đầu tiên chỉ cười khẽ nhưng cuối cùng không kiềm chế được nữa mà phá lên cười to.
Ban đầu, Lưu Chiến Hằng rất tự tin và bình tĩnh, anh ta muốn nhìn thấy Hạ Diệp Chi hoảng sợ và không dám tin nhưng Hạ Diệp Chi chỉ cười.
Sự dịu dàng giả giối bao trùm trên gương mặt anh ta đã bị xé nát, anh ta gằn giọng: "Tại sao cô lại cười?
"Kiểm soát tâm lý? Dẫn dắt?" Hạ Diệp Chi cười nghiêng ngả, suýt chút nữa cười ra nước mắt.
"Lưu Chiến Hằng, có phải anh tự cho mình rất lợi hại đúng không? Phải chăng anh cảm thấy rất mãn nguyện khi nhìn thấy tôi bị anh đùa giỡn, quay mòng mòng?" Hạ Diệp Chi nói xong lại cười, tiếng cười chứa đầy sự mỉa mai.
Lưu Chiến Hằng sầm mặt nhưng không muốn ngắt lời Hạ Diệp Chi mà đợi cô nói hết.
Hạ Diệp Chi đứng dậy, nhìn anh ta: "Dù gì tôi cũng nợ anh một mạng, nếu anh muốn tôi giúp anh làm gì thì chỉ cần anh mở lời lẽ nào tôi lại từ chối? Cho dù anh muốn cái mạng này của tôi đi chăng nữa thì nó cũng là thứ mà tôi nợ anh!"
"Anh cho rằng anh đã kiểm soát được tâm lý người khác?" Hạ Diệp Chi cười giễu: "Anh có biết tôi nghĩ gì khi mới đặt chân đến nước M không? Tôi lo rằng anh gặp chuyện không hay, anh chẳng có bạn bè nào khác tại thành phố Hà Dương, anh nói chúng ta là bạn bè sống chết có nhau, mặc dù tôi biết anh có ý đồ nhưng tôi vẫn chọn tin tưởng anh!”
"Tôi tin anh sẽ không làm ra chuyện khiến tôi tổn thương!"
"Nhưng anh đang làm gì chứ?" Đầu tiên, Hạ Diệp Chi chỉ hỏi khẽ một câu nhưng sau đó cô như bùng nổ.
Cô chỉ mặt Lưu Chiến Hằng thét lớn: "Anh chà đạp lên sự chân thành của tôi! Anh chà đạp lên sự tin tưởng mà tôi dành cho anh, chà đạp lên bất cứ thứ gì anh muốn!"
Hạ Diệp Chi nói xong những lời này mới hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu tôi thà không được anh cứu, thà chết trong vụ nổ trên đảo.”
Trong lời nói của cô phần nào đó vẫn còn sự thất vọng.
Con kiến còn sống tạm bợ huống chi là con người.
Thế nhưng, tất cả những chuyện mà Lưu Chiến Hằng làm đã khiến cho cô cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Sự chân thành của cô hình như luôn bị người ta chà đạp.
Ngoại trừ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chẳng phải người hiền lành gì nhưng anh ấy là một người ngay thẳng chính trực.
Anh ấy đáp lại sự chân thành ấy của cô, không chỉ thế còn biết trân trọng nó nữa.
Dù anh ấy có là người hòa toàn xấu xa đi chăng nữa thì nhất định sẽ là một kẻ xấu can đảm và nghĩa khí.
Về điểm này thì Lưu Chiến Hằng vĩnh viễn không thể sánh được với anh!
"Chẳng phải anh vừa mới hỏi tôi tại sao lại thích Mạc Đình Kiên ư? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết! Đó không phải là thích mà là yêu, tôi yêu sự ngay thẳng, chính trực của anh ấy, mặc dù anh dùng tin tức của mẹ anh ấy để uy hiếp nhưng anh ấy chưa từng có ý định lợi dụng tôi!”
Sự tự tin hiện lên vô cùng rạng rỡ trên mặt Hạ Diệp Chi.
Lưu Chiến Hằng biết, đó chính là sự tin tưởng mà cô dành cho Mạc Đình Kiên, lòng tin không gì lay chuyển được.
"Vậy sao? Nếu anh ta chưa từng có ý định lợi dụng cô, vậy tại sao anh ta lại chần chờ không đến cứu Mạc Hạ?" Cái mặt nạ dịu dàng của Lưu Chiến Hằng đã bí xé nát hoàn toàn, sự xấu xa và tăm tối tự đáy lòng anh ta đã hiện hết lên trên mặt.
"Bởi vì anh ta biết, em rất yêu Mạc Hạ, chỉ cần anh ta không ra tay cứu Mạc Hạ, thì em nhất định sẽ không kềm chế được mà hành động! Cuối cùng em sẽ đến tìm tôi, để tôi cưỡng ép em phải rời đi, từng bước từng bước đều đã được Mạc Đình Kiên tính toán kỹ rồi!"
"Đủ rồi!" Hạ Diệp Chi lớn tiếng ngắt lời anh ta, hai tay cô run lên vì tức giận.
"Không chấp nhận được sự thật sao?" Bộ dạng tươi cười của Lưu Chiến Hằng thoạt trông vô cùng tàn nhẫn: "Mạc Đình Kiên ngoài mặt thì yêu thương em nhưng lại hết lần này đến lần khác lợi dụng em, anh ta làm ra vẻ yêu thương em nhưng thực tế cũng chỉ là một kẻ lạnh lùng vô tình như tôi mà thôi.”