CHƯƠNG 541: HỎI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC HỎI NỮA À?
CHƯƠNG 541: HỎI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC HỎI NỮA À?
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, dừng một chút rồi mới nói: “Chiều nay đi rồi.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, như nghĩ đến gì đó lại hỏi: “Là chuyện rất quan trọng sao? Đến cả điện thoại cũng quên mang theo.”
Dựa theo tính tình Lưu Chiến Hằng, nhất định là có chuyện gì rất quan trọng mới có thể đến điện thoại cũng quên cầm đi.
Trước đó khi cô gọi cho Lưu Chiến Hằng, lần đầu tiên gọi tới thì tự động ngắt, lần thứ hai tiếng chuông vang lên hai tiếng rồi ngắt, sau đó gọi lại thì đã tắt máy.
Nếu như Lưu Chiến Hằng quên cầm điện thoại đi, hết pin tự động tắt máy cũng là chuyện bình thường.
Lưu Chiến Hằng cười nhẹ: “Cũng không quá quan trọng, đã xử lý xong rồi.”
Mặc dù anh ta cười nhưng trong ánh mắt và giọng nói đều lộ ra cảm giác xa cách khó nói thành lời khiến Hạ Diệp Chi có hơi không quen.
Cô đưa tay huých Mạc Đình Kiên một cái, nhắc nhở anh bọn họ có thể đi được rồi.
Mạc Đình Kiên dựa vào lưng ghế sô-pha, ánh mắt vẫn tự nhiên nhìn xung quanh giống như đang ngồi nhà mình.
Người đàn ông này bị sao vậy, ở nhà Lưu Chiến Hằng đến nghiện rồi sao?
Hạ Diệp Chi đẩy anh một cái.
Mạc Đình Kiên thản nhiên liếc nhìn cô sau đó nâng mắt lên nhìn Lưu Chiến Hằng: “Có cà phê không?”
Giọng điệu tự nhiên như đang gọi cà phê ở quán cà phê vậy.
Đồng tử Lưu Chiến Hằng hơi co lại, dường như đã có chút mất kiên nhẫn nhưng anh ta vẫn đứng lên đi pha cà phê cho Mạc Đình Kiên.
Đợi anh ta quay người đi rồi, Hạ Diệp Chi mới nhỏ giọng hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chúng ta nên về thôi.”
“Đến cũng đã đến rồi, ngồi thêm một lúc rồi đi, gấp gì chứ?”
Lời Mạc Đình Kiên vừa nghe thì giống lời nói khi tức giận nhưng giọng điệu anh vẫn giống bình thường, cảm giác tức giận một chút cũng không nghe ra.
Hạ Diệp Chi đoán không ra lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng lười phải suy nghĩ, trực tiếp đứng lên đi về phía Lưu Chiến Hằng.
“Lưu Chiến Hằng, không cần pha nữa đâu, làm phiền anh rồi. Chúng tôi phải về đây.” Mạc Đình Kiên không biết vì sao cứ ở đó không chịu đi, chuyện này chỉ có thể để cô tự nói.
Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục cúi đầu pha cà phê: “Không phiền, xong ngay đây.”
Bây giờ anh ta đang pha cà phê nên thời gian có hơi chậm.
“Anh Lưu đã nói không phiền thì ở lại uống ly cà phê đã rồi đi.” Mạc Đình Kiên không biết vì sao cũng đi đến đây rồi.
Ai lại không tăng ca mà muộn thế này còn uống cà phê chứ?
Hạ Diệp Chi cảm giác Mạc Đình Kiên đang cố ý gây sự, nhưng trong những chuyện như này cô lại không có cách nào quản thúc anh.
Lưu Chiến Hằng nghe thấy lời Mạc Đình Kiên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười cười.
Cuối cùng, đợi Lưu Chiến Hằng pha cà phê xong, Mạc Đình Kiên uống gần nửa cốc mới đi về với Hạ Diệp Chi.
Sau khi Lưu Chiến Hằng đóng cửa phòng lại, Hạ Diệp Chi mới tức giận trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên: “Xem tối nay anh ngủ thế nào.”
Nói xong cô đi trước về phía cửa thang máy.
Khi Hạ Diệp Chi đi đến trước thang máy, phát hiện thang máy đang dừng ngay tầng trên, cô ấn nút, rất nhanh liền tới.
Hai người lại cùng nhau vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cửa nhà Lưu Chiến Hằng lại đột nhiên mở ra lần nữa.
Lưu Chiến Hằng đứng trước cửa nhìn về phía thang máy không một bóng người, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp khó phân biệt lại mang theo một tia sắc bén như muốn xuyên qua cánh cửa thang máy nhìn người bên trong.
...
Hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đứng trong thang máy.
Trong quá trình thang máy chuyển động, Hạ Diệp Chi phát hiện Mạc Đình Kiên vẫn luôn đăm chiêu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi lại chăm chú nhìn anh một lát rồi nói: “Tối nay anh có chút kỳ lạ.”
Từ lúc Mạc Đình Kiên bắt đầu bước chân vào nhà Lưu Chiến Hằng liền có chút quái dị.
Hạ Diệp Chi vốn cho rằng, Mạc Đình Kiên vào nhà sẽ lại làm ầm lên với Lưu Chiến Hằng. Nhưng anh không chỉ không cãi nhau với Lưu Chiến Hằng mà ngược lại còn vô cùng yên tĩnh, dường như không nói câu nào.
Điểm này rất kỳ quái.
Trước kia Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Hằng gặp nhau là hai người họ sẽ không ai nhường ai, thế nhưng hôm nay ai cũng hết sức bình tĩnh.
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn cô, giọng hết sức lạnh nhạt: “Chỉ có anh rất kỳ lạ?”
Hạ Diệp Chi nhìn con ngươi đen thâm trầm của anh, suy nghĩ một chút nhưng lại không hiểu rõ thâm ý trong lời của anh. Vì vậy cô thử dò hỏi: “Anh nói Lưu Chiến Hằng cũng kỳ lạ sao?”
Mạc Đình Kiên đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu cô: “Xem ra ở đây là hàng thật giá thật.”
Anh đây là đang mắng cô không có não một cách trá hình sao?
Hạ Diệp Chi vỗ tay anh, tức giận muốn giẫm chân anh.
Nhưng cô biết, bây giờ không phải lúc tính toán cái này.
“Thực ra em cũng cảm giác Lưu Chiến Hằng dường như có gì đó kỳ quái nhưng lại không nói được kỳ quái chỗ nào.” Hạ Diệp Chi nói xong bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên, chờ anh nói gì đó.
Mạc Đình Kiên hỏi ngược lại cô như vậy, chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó.
Lúc nãy anh cứ ngồi lì ở nhà Lưu Chiến Hằng không đi cũng đã có lời giải thích hợp lý.
Cô dám khẳng định, nhất định Mạc Đình Kiên đã phát hiện ra điều gì rồi.
Thang máy đến tầng một, Mạc Đình Kiên thẳng chân bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng chạy theo sau, hỏi anh: “Mạc Đình Kiên, có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không?”
Mạc Đình Kiên không nói, cô chỉ có thể chủ động mở miệng hỏi anh.
Giọng Mạc Đình Kiên có hơi không tập trung: “Không có gì, chỉ thuận miệng nói thôi.”
Hạ Diệp Chi mấp máy môi: “Anh...”
Làm cô còn tưởng rằng anh thật sự đã phát hiện ra điều gì.
Hạ Diệp Chi lướt qua người anh, lái xe đi trước.
Trước khi Mạc Đình Kiên lên xe, anh lại quay đầu nhìn tầng gác Lưu Chiến Hằng ở một lần rồi mới khom người ngồi vào xe.
Khi hai người một trước một sau lái xe trở về biệt thự đã rất muộn rồi.
Người làm trực đêm mở cửa cho bọn họ, Hạ Diệp Chi vừa vào liền hỏi: “Hạ Hạ ngủ chưa?”
Người làm trả lời: “Cô chủ nhỏ đã đi ngủ từ sớm rồi ạ.”
Hạ Diệp Chi lên lầu, vào phòng Mạc Hạ trước rồi mới về phòng ngủ chính.
Mạc Đình Kiên đang đứng trước giường gỡ cà vạt, nghe tiếng mở cửa chỉ ngước mắt lên nhìn một cái lại tiếp tục tháo cà vạt, cởi áo khoác rồi đi vào phòng tắm.
...
Ngày hôm sau.
Vì tối qua về muộn, ngủ cũng muộn nên tinh thần Hạ Diệp Chi không tỉnh táo lắm, ngồi trước bàn ăn vừa bóc trứng gà cho Mạc Hạ vừa ngáp.
Cô bóc xong đưa cho Mạc Hạ rồi đưa tay lên vỗ vỗ trán lại ngáp một cái thật dài, chảy cả nước mắt.
Lúc này, Mạc Đình Kiên vẫn luôn yên lặng ngồi đối diện cô đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chiều qua em đi tìm Lưu Chiến Hằng làm gì?”
Bây giờ Hạ Diệp Chi vừa nghe Mạc Đình Kiên nhắc đến cái tên này liền theo phản xạ có điều kiện trở nên cảnh giác.
Mạc Đình Kiên thấy cô không nói gì, giọng nói có chút nguy hiểm: “Hỏi cũng không được hỏi nữa à?”
Ở cùng anh thời gian dài như vậy, Hạ Diệp Chi đối với giọng điệu này của anh đã có chút miễn dịch, cảm thấy giọng điệu này cũng coi như bình thường.
“Vì em nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở Kim Hải, gọi điện lại cảm thấy phản ứng của anh ấy có chút kỳ lạ nên mới đi tìm. Sau khi em đi rồi...”