Xấu Nữ Chuyển Mình Full Dịch

Chương 453: Chap-453




CHƯƠNG 453: KIỂU GÌ CŨNG SẼ GẶP PHẢI MẤY TÊN RÁC RƯỞI

CHƯƠNG 453: KIỂU GÌ CŨNG SẼ GẶP PHẢI MẤY TÊN RÁC RƯỞI

Sau khi điện thoại kết nối, chỉ vang lên hai tiếng tút, liền có người nhận.

Mạc Đình Kiên nhận điện thoại cũng không lập tức mở miệng nói chuyện.

Hạ Diệp Chi cảm thấy, là anh đang chờ cô mở miệng.

Hạ Diệp Chi hơi thở dài, mở đầu lên tiếng nói: "Mạc Đình Kiên, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút đi."

Giọng điệu của Mạc Đình Kiên không mặn không nhạt, lộ ra mười phần lạnh lùng: "Tôi rất bận."

"Bận hơn nữa anh cũng không đi ăn cơm? Lúc ăn cơm thì gặp nhau nói chuyện?" Trong lòng Hạ Diệp Chi tự nói với mình, Mạc Đình Kiên là bệnh nhân, bây giờ cô nên thỏa hiệp và nhường nhịn, chờ sau này Mạc Đình Kiên tốt rồi, nhất định sẽ đòi lại.

Mạc Đình Kiên không hề phối hợp chút nào, mười phần kiêu ngạo nói: "Ăn cơm chỉ ăn cơm, không nói chuyện."

Hạ Diệp Chi cắn môi, tức giận tới mức cúp điện thoại, chống nạnh đứng ở ven đường khôi phục tâm trạng của mình.

Bên kia, Mạc Đình Kiên nhìn màn hình điện thoại di động đã trở lại màn hình chính, hừ lạnh một tiếng.

Người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia, lại còn dám ngắt điện thoại của anh!

Không phải rất yêu anh, rất muốn cùng anh tái kết hôn sao?

Bây giờ lại dám ngắt điện thoại của anh!

Là do gần đây thái độ đối của anh đối với cô quá mềm mỏng? Cho nên cô được đằng chân lân đằng đầu?

Mạc Đình Kiên tiện tay ném điện thoại di động sang một bên, sắc mặt vô cùng lạnh.

...

Bên trong quán lẩu.

Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người đều có mấy chai bia đã mở ra.

Hạ Diệp Chi đưa chai không trong tay trả về, lại cầm lấy một chai bia rót vào trong trong ly.

Ly bia đã đổ đầy, Hạ Diệp Chi liền bưng lên uống.

Thẩm Lệ thấy thế, vội vàng đứng dậy đưa tay ra cản cô: "Diệp Chi, hôm nay tớ hẹn cậu ra cùng tớ uống bia ăn lẩu, không phải để cậu ra uống bia giải sầu."

Hạ Diệp Chi đem ly bia của mình giữ thật chặt, ngửa đầu đem bia bên trong uống hết.

Thẩm Lệ không tranh nổi cô, đành phải thôi.

Cô ấy ngồi trở lại ghế, tức giận nhìn Hạ Diệp Chi: "Được rồi, nếu thật là trong lòng cậu không thoải mái như thế, thì uống đi, uống nhiều quá tớ đưa cậu về, dù sao ngày mai tớ cũng phải vào đoàn quay phim, phải mấy tháng không được ra ngoài."

Hôm nay cô ấy hẹn Hạ Diệp Chi ra ăn lẩu uống bia, cũng là vì kịch bản cô ấy mới nhận sắp khai máy, ngày mai sẽ phải vào tổ quay phim, nghe nói còn đi tới một nơi rất vắng vẻ để quay phim.

Đi một cái chính là mấy tháng, đương nhiên muốn cùng Hạ Diệp Chi ăn một bữa cơm.

Hạ Diệp Chi hỏi cô ấy: "Lần này các cậu đi chỗ nào quay?"

Thẩm Lệ nói đến chuyện quay phim, ánh mắt phát sáng nói: "Là ở một vùng núi phía Tây, phải quay mất mấy tháng, điều kiện không phải rất tốt, nhưng kịch bản rất tốt, tớ vô cùng thích. Là quay ở trong núi, ngay cả cơm hộp cũng không có chỗ nào bán, đến lúc đó nói không chừng phải ăn cả vỏ cây! Ha ha ha..."

Nửa câu sau, rất rõ ràng là nói đùa.

Nhưng vị trí địa lý ở vùng núi phía tây, chắc chắn điều kiện cũng rất kém.

Hạ Diệp Chi cười theo, nghiêm túc nói: "Không thể ăn cơm hộp, chắc vẫn có thể gọi điện thoại, đến lúc đó tớ sẽ tới thăm cậu, ở bên kia cậu thiếu thứ gì, tớ mang tới cho cậu."

Cô nói xong, liền nâng ly lên cùng Thẩm Lệ cụng ly: "Chúc cậu mã đáo thành công."

Hạ Diệp Chi thu tay lại, ngửa đầu uống hết một ly bia.

Thẩm Lệ nhíu mày nhìn cô, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ly bia của mình, uống một ngụm nho nhỏ, liền buông ly bia xuống.

Nhìn dáng vẻ Hạ Diệp Chi, giống như đã bắt đầu say.

Thẩm Lệ đã cố gắng ngăn cản, ngoài mặt Hạ Diệp Chi phối hợp gật đầu: "Tớ lại uống một ly."

Sau đó, chờ lúc Thẩm Lệ ăn cái gì đó, cô trực tiếp ôm chai bia ngửa đầu uống.

Mặt mày và khí chất của hai người Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đều tương đối nổi bật, hai người vừa ngồi xuống thỉnh thoảng đã có người nhìn về phía bên này, huống chi hiện tại Hạ Diệp Chi cầm một chai lại một chai bia bắt đầu uống, xung quanh đã có người nhìn về bên này.

Thẩm Lệ đưa tay che mặt, cảm thấy có chút không có mặt mũi.

Mặc dù là bia, dựa theo cách uống này của Hạ Diệp Chi, say cũng đặc biệt nhanh.

Đến cuối cùng, Thẩm Lệ biết không khuyên nổi Hạ Diệp Chi, liền cũng không khuyên giải cô nữa.

Cô ấy chỉ để ý nhét đầy cái bụng, ăn no rồi tiện thể khiêng Hạ Diệp Chi trở về.

Chờ lúc Thẩm Lệ ăn no, Hạ Diệp Chi đã nằm nhoài vào trên mặt bàn, ôm chai bia không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.

Thẩm Lệ vỗ vỗ bả vai Hạ Diệp Chi, gọi tên của cô: "Diệp Chi?"

Người uống say phản ứng sẽ trở nên chậm chạp, đầu tiên là Hạ Diệp Chi ngẩng đầu lên, mơ màng trợn mắt nhìn Thẩm Lệ một chút, sau đó mới lên tiếng: "Ừm?"

Đây là vô cùng say rồi.

Thẩm Lệ gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền, liền đỡ Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.

Mặc dù nhìn Hạ Diệp Chi gầy như vậy, nhưng là vóc dáng cũng không tính là thấp, Thẩm Lệ mất khá nhiều sức mới đỡ được cô.

Cô ấy còn phải cảm ơn người đại diện của mình, luôn luôn đốc thúc cô ấy rèn luyện thân thể, mới khiến cho cô ấy có thể lực tốt như vậy, đỡ được con ma men Hạ Diệp Chi này.

Lúc Thẩm Lệ đỡ Hạ Diệp Chi tới cửa, bên ngoài đi tới một đám người.

Cho dù Thẩm Lệ đã cố ý tránh đi, nhưng lại không có đề phòng được Hạ Diệp Chi...

Hạ Diệp Chi uống đến mức mơ mơ hồ hồ, miệng lẩm bẩm gọi tên Mạc Đình Kiên, vung tay lên, lại vừa đúng đánh vào mặt người nào đó trong đám người kia.

"Bốp" một tiếng vô cùng rõ ràng.

Thẩm Lệ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng lại, thay Hạ Diệp Chi xin lỗi: "Thật xin lỗi, bạn của tôi uống say, không phải cô ấy cố ý."

"Xin lỗi mà có ích, thì cần cảnh sát làm gì? Tuổi còn trẻ đi đường không mang theo mắt à? Mày..." Người kia nói một lời kịch cũ rích, liền bắt đầu chửi ầm lên.

Thẩm Lệ chưa bao giờ cũng không phải là một người chịu nhẫn nhịn, nhưng bởi vì cô ấy còn phải đỡ Hạ Diệp Chi, lại kiêng dè đối phương có nhiều người, cũng chỉ có thể kéo khóe miệng cười .

Người bình thường trong tình huống này, nói hai câu là thôi.

Thế nhưng, người kia nói mãi không chịu thôi.

Thẩm Lệ cắn môi, cố gắng dùng một loại giọng điệu hiền lành kiên nhẫn nói: "Thật xin lỗi, bạn của tôi uống nhiều quá, nên mới không cẩn thận đánh trúng anh, nếu như anh có chỗ nào không hài lòng, hoặc là muốn xử lý như thế nào, chúng tôi sẵn lòng phối hợp."

"Phối hợp?" Ánh mắt người kia lưu luyến ở trên mặt Thẩm Lệ, giọng điệu có vẻ hơi mang theo ý tứ sâu xa.

Thẩm Lệ ở trong ngành giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều đã thấy được, hạng người gì chưa gặp qua?

Cô nén giận, lên tiếng hỏi: "Ngài muốn xử lý như thế nào?"

Thẩm Lệ có chút may mắn, hôm nay cô ấy đi ra ngoài không có trang điểm, ăn mặc cũng rất đơn giản, cùng hình ảnh trên màn ảnh cũng có sự khác nhau nhất định, cho nên người chưa quen thuộc cô ấy rất khó nhận ra cô ấy.

Người kia chuyển đề tài, có ý riêng nói: "Dù sao các cô cũng là tới ăn cơm, trở về sớm như vậy để làm gì? Cùng mấy anh đây ăn bữa cơm, chuyện này coi như qua, nếu không người khác lại nói chúng tôi làm khó hai cô gái, như thế là không tốt, đúng không?"

Thẩm Lệ cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta, người này là coi các cô là tiếp viên sao?

Con người sống ở trên đời, kiểu gì cũng sẽ gặp phải mấy tên rác rưởi.

"Đã như thế này, vậy chúng ta liền báo cảnh sát đi, giao cho cảnh sát xử lý." Thẩm Lệ nói, liền trực tiếp lấy điện thoại di động ra báo cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.