CHƯƠNG 450: CÒN CÀNG NHIỆT TÌNH HƠN MUỐN THỬ MỘT CHÚT KHÔNG
CHƯƠNG 450: CÒN CÀNG NHIỆT TÌNH HƠN MUỐN THỬ MỘT CHÚT KHÔNG
"Mạc Đình Kiên!"
Sau mấy giây Hạ Diệp Chi bị anh cứng rắn lôi ra ngoài, mới phản ứng được bắt đầu giãy dụa.
Chút sức lực này của cô, căn bản Mạc Đình Kiên cũng không để vào mắt.
Anh không nói lời nào dắt tay của cô, liền muốn đem cô kéo ra ngoài cửa.
Hạ Diệp Chi không lay chuyển được anh, tính tình cũng nóng lên.
Cô mở miệng nói: "Mạc Đình Kiên, anh ngang ngược không biết lý lẽ, anh là kẻ ngu sao? Loại bài báo kia anh cũng tin? Anh quên em cũng coi như thôi, em cũng không trách anh, bây giờ anh lại bởi vì một bài báo vô căn cứ như vậy đối xử với em, anh như vậy thật sự em sẽ tức giận!"
Nói đến phần sau, Hạ Diệp Chi cũng không biết cô đang nói gì.
Dù sao chính là nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Khoảng cách từ ghế sô pha đến ngoài cửa rất gần, Hạ Diệp Chi cũng không biết Mạc Đình Kiên có nghe lọt tai lời cô nói hay không.
Đến cửa, Mạc Đình Kiên lôi cô đem cô đẩy ra ngoài cửa, liền muốn hất tay của cô ra.
Anh quăng mấy cái, cũng không hất được tay Hạ Diệp Chi ra.
Anh nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn cúi đầu nhìn Hạ Diệp Chi: "Hạ Diệp Chi, em có chút liêm sỉ nào hay không?"
Hạ Diệp Chi oán hận nhìn anh chằm chằm, có chút uất ức, cắn răng, nói: "Không có!"
Vừa dứt lời, cô liền dùng một cái khác tay khác ôm lấy cổ Mạc Đình Kiên, đem kéo anh xuống.
Nhất thời Mạc Đình Kiên không có đề phòng, liền thuận thế bị cô ôm lấy cổ cúi đầu, còn thấp đến vừa vặn Hạ Diệp Chi có thể hôn anh.
Hạ Diệp Chi hơi ngửa đầu, liền vừa vặn có thể hôn anh.
Không tốn chút sức lực nào.
Trước kia khi ở cùng Mạc Đình Kiên, luôn luôn là Mạc Đình Kiên chủ động gần gũi cô.
Mà tất cả kinh nghiệm của cô cũng đều có được từ Mạc Đình Kiên, cơ bản đều là Mạc Đình Kiên chỉ dẫn cho cô.
Số lần cô chủ động hôn anh, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô hôn anh có chút không lưu loát, sau khi đụng vào môi Mạc Đình Kiên, mút lung tung hai cái, liền hung hăng cắn anh một cái giống như cho hả giận.
Một cái tay khác của cô đang siết Mạc Đình Kiên thật chặt, cho nên cũng cảm giác được rất rõ ràng cơ thể Mạc Đình Kiên thoáng cứng lại.
Sau một khắc, bàn tay của Mạc Đình Kiên liền đỡ lấy phần gáy của cô, một cái tay khác đang bị Hạ Diệp Chi giữ lấy, trực tiếp vòng qua eo Hạ Diệp Chi vòng lại, khiến cho Hạ Diệp Chi dán vào trong ngực của anh.
Anh đổi khách thành chủ khiến cho nụ hôn này sâu hơn.
Hạ Diệp Chi bị anh giam ở trong ngực, dựa vào trong lồng ngực dày rộng của anh, hơi thở lẫn vào nhau...
Bao lâu rồi bọn họ không ở gần nhau như vậy?
Rất lâu, đã rất lâu rồi.
Hạ Diệp Chi vươn tay, ôm lấy eo Mạc Đình Kiên, hơi ngửa đầu phối hợp với nụ hôn của anh.
Hành động của cô dường như khiến anh hài lòng, nụ hôn và hô hấp của anh đều trở nên nặng nề hơn một chút.
Cô gái trong ngực mềm mại không xương, mềm mại giống như một vũng nước, Mạc Đình Kiên cảm thấy mình dùng sức bấm một cái là có thể khiến cô bị thương.
Anh kiềm chế động tác trên tay, chỉ có thể hôn cô càng thêm ngang ngược suồng sã.
"Xoảng!"
Người giúp việc đi qua nhìn thấy hai người đứng ở cổng hôn nhau, hoảng sợ làm rơi cái đĩa trong tay xuống đất.
Âm thanh này hơi chói tai, cũng đánh thức Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đột nhiên tỉnh táo lại, biết được còn có người khác cũng ở đây, vội vàng đưa tay muốn đẩy Mạc Đình Kiên ra.
Mạc Đình Kiên dường như không muốn cứ kết thúc như vậy, lúc rời đi, còn dùng sức cắn một cái ở trên môi của cô.
Anh vừa buông lỏng, Hạ Diệp Chi liền nhanh chóng lui về sau hai bước.
Mạc Đình Kiên nhìn vết máu trên môi của cô, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi của mình một cái, chỗ đó của cô, là do anh vừa mới cắn rách.
Hạ Diệp Chi cũng nếm được một chút vị tanh nồng, hiển nhiên cũng biết Mạc Đình Kiên cắn rách khóe miệng của mình.
Mà khóe môi Mạc Đình Kiên cũng rướm một vệt máu, cô biết được là do vừa rồi cô cắn rách, mặt lập tức liền đỏ.
Đôi mắt đen của Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của anh hơi biến đổi, vô cảm nhìn Hạ Diệp Chi nói: "Lúc em hôn Thẩm Sơ Hoàng, cũng nhiệt tình như vậy?"
Mặt Hạ Diệp Chi biến sắc, toàn thân cô cứng ngắc đứng ở nơi đó, qua mấy giây, cô nắm bàn tay lại, mới cảm giác được ngón tay của mình thật lạnh.
Cô không thể tin được, lời này là do Mạc Đình Kiên nói ra.
Bọn họ đều nói Mạc Đình Kiên là người đàn ông vừa lạnh lùng hà khắc lại vừa đáng sợ.
Thế nhưng, bọn họ lại quên mất, người đàn ông càng từ trong vực sâu bò dậy, lại càng hiểu được cái gì phải quý trọng.
Trước kia, dù là Mạc Đình Kiên cũng từng ghen tuông với Thẩm Sơ Hoàng, nhưng cũng sẽ không nói ra lời tổn thương người khác như thế.
Bọn họ là người lớn, không phải là đứa trẻ, biết lời nào làm tổn thương người khác nhất, cho dù là khi không khống chế nổi tức giận nhất, nếu không vì quan tâm, thì cũng dành lại một đường cho nhau, không nói lời làm tổn thương người khác nhất.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi, từ kinh ngạc chuyển sang thất vọng, Mạc Đình Kiên đều thấy ở trong mắt, thậm chí đáy lòng của anh cũng dâng lên một cảm giác khủng hoảng không nói rõ được.
Anh hơi có chút thất thần.
Hạ Diệp Chi cắn môi, giọng hơi nghẹn ngào: "Em còn nhiệt tình hơn, muốn thử một chút không?"
Cô nói xong, cúi đầu cười một tiếng, nâng tay lên liền hướng mặt Mạc Đình Kiên đánh xuống.
"Bốp!"
Âm thanh rõ ràng đặc biệt chói tai.
Mạc Đình Kiên hơi nghiêng đầu, nửa gương mặt bị đánh hơi đỏ lên.
Cho dù là bị Hạ Diệp Chi quăng một cái tát, cũng không tổn hại gì khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
Tay Hạ Diệp Chi hơi tê tê, cô lạnh lùng hỏi anh: "Cảm nhận được nhiệt tình của em chưa?"
Mặt Mạc Đình Kiên lạnh như băng quay đầu, trong đôi mắt đen như mực dường như cũng đọng lại một tầng lạnh lẽo: "Lúc trước tôi nói em không kiêng kỵ gì cả, là đã đánh giá quá thấp em rồi, em đâu chỉ không kiêng kỵ gì cả, quả thực chính là gan to bằng trời."
Không giống như ánh mắt của anh, giọng nói của anh nghe cũng không có lạnh lùng như vậy, nhưng cũng đủ dọa người.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới bắt đầu sợ.
Sao lại kích động tát Mạc Đình Kiên như vậy?
Thế nhưng, lời anh vừa mới nói cũng quá tổn thương người khác.
Hạ Diệp Chi cắn môi, hoàn toàn chính là giọng điệu bình đã mẻ không sợ rơi vỡ: "Anh muốn thế nào?"
Mạc Đình Kiên vô cùng tức giận bật cười, anh nhìn Hạ Diệp Chi gật nhẹ đầu, xoay người lạnh lùng nói: "Đem người phụ nữ này ném ra ngoài cho tôi!"
Sau một phút, thật sự có bảo vệ đi tới, muốn đem Hạ Diệp Chi ném ra.
Hạ Diệp Chi hơi đơ người, Mạc Đình Kiên làm thật?
Rõ ràng bảo vệ so với Hạ Diệp Chi còn sợ Mạc Đình Kiên hơn, bọn họ thực sự đem Hạ Diệp Chi kéo ra cổng biệt thự, ném ra ngoài.
Hạ Diệp Chi bị ngã ra trên đất, cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, chỉ là hơi mờ mịt.
Thật sự Mạc Đình Kiên để cho người ta đem cô ném ra ngoài?
Hạ Diệp Chi chậm rãi từ dưới đất đứng lên, phủi bụi trên người một cái, lạc quan nghĩ, ít nhất cô cũng vừa mới đánh anh một cái tát không phải sao?
Nếu so sánh giống như cô tương đối có lợi hơn.
Bảo vệ sau khi đem Hạ Diệp Chi ném ra, liền trở về tìm Mạc Đình Kiên báo cáo lại tình hình: "Cậu chủ, chúng tôi đã đem cô ấy ném ra."
Mạc Đình Kiên yên lặng nhìn chằm chằm bảo vệ mấy giây, hỏi anh ta: "Ném như thế nào?"
Bảo vệ cẩn thận trả lời: "Chính là ném trên mặt đất."
Âm cuối còn chưa nói xong, Mạc Đình Kiên đã nhấc chân hướng trên người anh ta đạp, giọng nói mang mấy phần tức giận không nói rõ: "Bảo các người ném các người liền ném? Bảo các người đi chết các người cũng đi sao?"