CHƯƠNG 441: ĐỂ CHO MẠC ĐÌNH KIÊN LÀM ĐỨA TRẺ NGOAN
CHƯƠNG 441: ĐỂ CHO MẠC ĐÌNH KIÊN LÀM ĐỨA TRẺ NGOAN
Thời Dũng nghe vậy, nói: “Tôi biết rồi.”
Chỉ là, lúc anh cúp điện thoại quay người lại, chợt thấy Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc nhìn anh ta.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên sắc bén, khiến cho Thời Dũng có cảm giác như bị nhìn thấu.
Anh ta ngượng ngùng kêu một tiếng: “..Cậu chủ.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên vẫn không chút thay đổi, nói: “Cậu và cô ấy nói chuyện gì?”
Mặc dù làm cấp dưới của Mạc Đình Kiên đã lâu như vậy, nhưng Thời Dũng vẫn bị sự nhạy bén của Mạc Đình Kiên dọa sợ.
Anh ta rất chắc chắn, lúc nãy Mạc Đình Kiên không thấy người gọi là Hạ Diệp Chi, nhưng anh vẫn đoán được là do Hạ Diệp Chi gọi tới.
“Mợ chủ nói, nếu hôm nay cậu chủ không qua chỗ mợ ăn cơm thì nhờ tôi đón Hạ Hạ đến chỗ cậu chủ.” Nếu Mạc Đình Kiên đã đoán được là Hạ Diệp Chi gọi đến, vậy thì anh ta chỉ có thể thành thật khai báo.
“Hừ!”
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, liền cười nhạt: “Người phụ nữ kia đúng là đứng núi này trông núi nọ. Đây là tìm được một mối tốt rồi, bây giờ còn muốn giao Hạ Hạ cho tôi sao.”
“Cậu chủ, có phải cậu... suy nghĩ nhiều quá rồi không?” Thời Dũng thật sự nghĩ không ra, sao Mạc Đình Kiên lại nghĩ như vậy.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Hôm qua tôi mới nói với cô ấy, tối nay tôi sẽ đến chỗ cô ấy ăn cơm, kết quả thế nào? Hôm nay cô ấy liền dẫn con gái tôi cùng đi ăn cơm với người đàn ông khác!”
Mạc Đình Kiên nói đến khúc sau, liền hất phăng tài liệu trong tay ra: “Vừa muốn kết hôn lại với tôi, vừa đi ra ngoài hẹn hò với người khác, lá gan của cô ta đủ lớn nhỉ...”
Thời Dũng do dự một chút, vẫn quyết định nói thay Hạ Diệp Chi: “Không thể nào, ngài Lưu là ân nhân cứu mạng của mợ chủ, mợ khôi phục trí nhớ nên mời ngài Lưu ăn một bữa cơm, rất bình thường...”
Trước đây cũng có lúc Mạc Đình Kiên cố tình gây sự, nhưng vẫn phân rõ phải trái.
Mà Mạc Đình Kiên bây giờ, chính là một tên trùm suy diễn.
Hạ Diệp Chi chỉ ăn bữa cơm với Lưu Chiến Hằng, Mạc Đình Kiên vậy mà lại thấy Hạ Diệp Chi đứng núi này trông núi nọ.
Lối suy nghĩ kiểu đó khiến Thời Dũng không thể nào theo kịp.
Nghe Thời Dũng nói xong, Mạc Đình Kiên lại trầm tư một hồi.
Thời Dũng nghe vậy, nói tiếp: “Hơn nữa, ngài Lưu kém xa so với cậu chủ.”
Thời Dũng đi theo bên cạnh Mạc Đình Kiên nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ có một ngày phải nịnh nọt Mạc Đình Kiên.
May mắn, lời Thời Dũng nói cũng có chút tác dụng đối với Mạc Đình Kiên.
“Vậy sao.” Mạc Đình Kiên nói xong, phất tay: “Đi ra ngoài đi.”
Thời Dũng nghe vậy, liền đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên dựa ra sau, nhíu lông mày trầm tư.
Trước đó anh đúng là định tối nay không đến chỗ Hạ Diệp Chi ăn cơm, nhưng cũng có chút do dự.
Mọi người đều muốn ăn đồ ngon, đã nếm qua cơm Hạ Diệp Chi làm, anh liền không muốn ăn đồ do người làm nấu nữa.
Hạ Diệp Chi vậy mà cũng đoán được có lẽ buổi tối anh sẽ không đến.
Xem ra, cô cũng biết anh đang tức giận.
Hạ Diệp Chi càng nghĩ anh không đến, anh lại càng muốn đến.
...
Buổi tối, Hạ Diệp Chi làm một bàn thức ăn thật lớn, một nửa là món Mạc Đình Kiên thích ăn.
Như vậy nếu Thời Dũng đến đón Mạc Hạ, nghĩa là Mạc Đình Kiên không đến, cô sẽ nhờ Thời Dũng gói một ít thức ăn mang về cho Mạc Đình Kiên.
Hiện giờ Mạc Đình Kiên không hiểu chuyện nên tức giận, cô không thể so đo với anh.
Dù sao, anh cũng là bệnh nhân.
Cô không thể so đo với người bệnh.
Gần tám giờ, cô làm cơm xong, chuông cửa cũng vang lên.
Hạ Diệp Chi mở cửa, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng ngoài cửa, cô sửng sốt hết ba giây, mới lui về sau nửa bước, ý bảo anh bước vào.
Đợi anh bước vào, Hạ Diệp Chi dường như mới hồi phục tinh thần lại, từ trong tủ giày cầm một đôi dép lê đặt trước mặt Mạc Đình Kiên.
Dép lê là do lúc chiều cô đi ra ngoài mua, dựa theo cỡ chân của Mạc Đình Kiên mà mua một đôi.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên nhìn thoáng qua, là dép mới.
Anh cũng không nói thêm gì nữa, liền trực tiếp mang vào.
Rất vừa chân, hẳn là cố ý mua cho anh.
Trong lòng Mạc Đình Kiên hơi thoải mái hơn chút.
Anh đi dép lê vào, giống như bước vào nhà mình, đi thẳng đến phòng ăn.
Hạ Diệp Chi theo sau anh, nói: “Tôi còn tưởng tối nay anh không tới.”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô một cái, không cảm xúc nói: “Tôi không đến, em muốn gọi ai đến?”
Lúc tâm trạng anh không tốt, nói chuyện ra có thể làm người ta tức chết.
Trước kia Hạ Diệp Chi đã từng gặp phải.
Cho dù bị Mạc Đình Kiên làm tức giận hơn, Hạ Diệp Chi cũng có thể đối đáp trôi chảy: “Vậy là, anh sợ tôi gọi người khác tới, nên mới tự mình tới?”
“Hạ Diệp Chi, em...” Mạc Đình Kiên còn chưa nói xong, đã bị một cục thịt nhỏ cắt ngang.
Mạc Hạ nghe giọng Mạc Đình Kiên, liền nhanh chân chạy đến, nhảy lên người Mạc Đình Kiên.
Đương nhiên, bé vẫn giống trước đây, chiều cao không đủ, chỉ có thể ôm chân Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cúi đầu, liền đối diện với một đôi mắt đen lay láy như quả nho của cô nhóc.
Mạc Hạ cười vô cùng ngọt ngào, giọng nói trong trẻo: “Ba.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Mạc Đình Kiên bất giác dịu dàng hơn vài phần.
Anh nhìn chằm chằm Mạc Hạ vài giây, vô cùng nghiêm túc nói: “Con lại béo?”
Hạ Diệp Chi: “...”
Được rồi, không nên trông mong Mạc Đình Kiên có thể nói lời hay ý đẹp gì.
Hạ Diệp Chi sờ đầu Mạc Hạ, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, ba khen con đáng yêu đó.”
Mạc Hạ buông chân Mạc Đình Kiên ra, cặp chân mày ngắn ngủn đáng yêu nhăn lại thành hình mái nhà, vẻ mặt bất mãn mà chu môi: “Ba nói con béo!”
Mạc Hạ vậy mà có thể nghe hiểu lời của Mạc Đình Kiên.
Mạc Hạ bĩu môi: “Béo là không tốt.”
Thường ngày bé xem phim cũng không phải là vô bổ, rất nhiều chữ bé đều hiểu nghĩa.
Mạc Đình Kiên giật giật môi, nghiêm túc nói: “Béo là tốt, là đáng yêu.”
Mạc Hạ quay đầu, nhìn nhau với Mạc Đình Kiên vài giây: “À.”
Sau đó, bé lại ôm chân Mạc Đình Kiên: “Ba ôm.”
Mạc Đình Kiên thờ ơ với việc Mạc Hạ làm nũng: “Không gọi Mạc Ớt Xanh?”
Mạc Hạ nghĩ rằng anh muốn bé gọi là Mạc Ớt Xanh, liền tốt bụng gọi một tiếng: “Mạc Ớt Xanh.”
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Mạc Đình Kiên đen mặt bế Mạc Hạ lên.
Hạ Diệp Chi nhịn cười, nhìn Mạc Hạ đang kinh ngạc trong tay Mạc Đình Kiên, cảm thấy rất thoải mái.
Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ, ngồi xuống bàn ăn như chủ nhà.
Từ sau khi Mạc Hạ ở cùng Hạ Diệp Chi, lúc ăn cơm đều tự đi lấy chén đũa.
Bé thấy Hạ Diệp Chi bưng đồ ăn đi ra từ phòng bếp, liền giãy khỏi người Mạc Đình Kiên, chạy vào trong phòng bếp lấy chén đũa của mình.
Bé cầm chén đũa của mình ra, bày ngay ngắn trên bàn ăn, nhìn thấy Mạc Đình Kiên còn ngồi đó liền đi qua kéo anh: “Tự đi lấy chén mới là đứa trẻ ngoan.”
Mạc Đình Kiên: “...”
Hạ Diệp Chi đang định cầm chén ra, thấy hành động của Mạc Hạ, liền yên lặng đặt chén về chỗ cũ.
Để cho Mạc Đình Kiên làm đứa trẻ ngoan đi.