CHƯƠNG 436: NÓI MÀ KHÔNG LÀM KHÔNG PHẢI PHONG CÁCH CỦA ANH
CHƯƠNG 436: NÓI MÀ KHÔNG LÀM KHÔNG PHẢI PHONG CÁCH CỦA ANH
Nghe kỹ, trong lời nói của Mạc Đình Kiên có mấy phần đắc ý.
Cố Tri Dân cảm thấy, hiểu biết của anh đối với Mạc Đình Kiên trong quá khứ quá nông cạn, không ngờ dưới bộ mặt cao ngạo lạnh lùng của Mạc Đình Kiên còn ấn giẩu một mặt như vậy.
Nhưng vì giao tình lâu năm của hai người, Cố Tri Dân cảm thấy vẫn nên thức tỉnh Mạc Đình Kiên.
“Đình Kiên, cậu có biết một câu nói rất phổ biến trên mạng không?”
“Không biết.” Mạc Đình Kiên hiển nhiên một chút cũng không muốn nghe câu sau của anh ta.
Cố Tri Dân không muốn bị Mạc Đình Kiên phá hỏng, tiếp tục nói: “Câu đó là: tìm đường chết thì thoải mái nhất thời, còn tìm vợ thì như tìm đường chết ”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng hỏi ngược lại: “Câu này liên quan gì đến tôi?”
Ngữ khí của anh lạnh lẽo còn nguy hiểm, Cố Tri Dân cho dù có ngốc cũng biết nên trả lời thế nào.
“Không liên quan đến cậu…..ha ha.” Bây giờ không liên quan, sau này sẽ liên quan thôi.
Mạc Đình Kiên hừ một tiếng, Cố Tri Dân cũng không quên chuyện chính: “Tôi đưa địa chỉ của Diệp….Hạ Diệp Chi cho cậu, tối này cậu qua đi.”
Mạc Đình Kiên dứt khoát từ chối: “Không đi.”
Cố Tri Dân: “……”
Mặc dù Mạc Đình Kiên nói không đi, nhưng sau khi Cố Tri Dân cúp điện thoại, vẫn gửi địa chỉ của Hạ Diệp Chi qua cho anh.
Nếu như sau này Mạc Đình Kiên khôi phục trí nhớ, cũng đừng có trách anh, có thể giúp Mạc Đình Kiên, cũng chỉ có từng đó thôi.
Có điều, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng sau khi Mạc Đình Kiên khôi phục trí nhớ, ân hận vì đã làm sai, trong lòng Cố Tri Dân lại thấy thoải mái.
Có chút mong chờ.
…….
Hạ Diệp Chi gọi điện thoại hai lần cho Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đều không nghe.
Cô nghĩ rằng Mạc Đình Kiên đang họp.
Nhưng cô nghĩ đến thái độ gần đây của Mạc Đình Kiên đối với cô, liền cảm thấy có lẽ Mạc Đình Kiên không muốn nhận điện thoại của cô.
Thế là, cô gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, bảo Cố Tri Dân gọi điện cho Mạc Đình Kiên thử.
Cô cứ đợi, cũng không thấy Cố Tri Dân gọi điện lại cho cô, liền đoán được Mạc Đình Kiên có lẽ nhận điện thoại của Cố Tri Dân, đang nói chuyện điện thoại với Cố Tri Dân.
Mặc dù đã chuẩn bị từ sớm, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút chán nản.
Mạc Đình Kiên thật sự không nhận điện thoại của cô.
Hạ Diệp Chi ngửa về sau, liền ngã xuống trên ghế sô pha.
Mấy ngày nay cô có hơi bận, không phải không nhớ đến gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Chủ yếu là câu “mộng tưởng hảo huyền” của anh ngày đó, đối với cô có chút đả kích.
“Mẹ.”
Mạc Hạ ôm một con thỏ màu hồng từ trong phòng chạy ra, chạy tới trước sô pha, nằm trên ghế sô pha, giương mắt nhìn Hạ Diệp Chi: “Thỏ.”
Hạ Diệp Chi hỏi con bé: “Thích không?”
Con thỏ màu hồng này là hôm qua cô ra ngoài mua đồ, thuận tiện mua một con.”
Mạc Hạ gật đầu liên tục: “Dạ thích.”
Hạ Diệp Chi duỗi tay xoa xoa tóc con bé.
Lúc này, điện thoại của Cố Tri Dân gọi tới.
Hạ Diệp Chi lập tức liền từ trên ghế sô pha ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
“Đình Kiên nhận điện thoại rồi, có điều cậu ấy……”
Nghe Cố Tri Dân ấp a ấp úng, Hạ Diệp chi liền đoán được kết quả.
“Anh ấy không đến phải không?”
“Ừ…..”
“Em biết rồi, cảm ơn anh, buổi tối tới dùng cơm, em còn gọi cả Tiểu Lệ.”
“Được được được, buổi tối anh qua.” Chỉ cần có Thẩm Lệ, cho dù là Hồng Môn Yến anh cũng phải đi.
Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân nói được vài câu thì cúp máy.
Dường như cảm nhận được tâm trạng không vui của Hạ Diệp Chi, Mạc Hạ ôn nhu gọi một tiếng: “Mẹ…..”
Hạ Diệp Chi duỗi tay, nhéo nhéo mặt của Mạc Hạ: “Chúng ta phải ra ngoài mua đồ, mua thịt, mua rau, rồi nấu cơm sau đó mời dì Lệ tới ăn.”
Mạc Hạ mắt sáng lên: “Ăn thịt với kẹo mút.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Ngày mai con mới được ăn kẹo.”
Mạc Hạ ăn quá nhiều kẹo rồi, Hạ Diệp Chi quy định chỉ có thể cách ngày mới được ăn kẹo.
Mạc Hạ bĩu môi, rõ ràng không vui: “Hôm nay.”
Hạ Diệp Chi ôm cô bé: “Hôm nay ăn thịt.”
“Được thôi.” Mặc dù không muốn, nhưng có thịt ăn cũng rất thỏa mãn rồi.
…….
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ tới siêu thị mua một xe đồ ăn.
Cô chuyển chỗ ở, mời khách dùng cơm, là một nghi thức để bắt đầu lại .
Vốn dĩ trong kế hoạch có cô và Mạc Đình Kiên, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
Bây giờ Mạc Đình Kiên không đến, chỉ còn có ba người bọn cô.
Cho dù chỉ có ba người, Hạ Diệp Chi cũng nấu rất nhiều món.
Còn chuẩn bị ít rượu.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân một trước một sau tới.
Buổi trưa Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ ra ngoài mua đồ, nên Mạc Hạ không có ngủ trưa.
Lúc ăn cơm tối xong, Mạc Hạ đã bắt đầu ngủ gật.
Hạ Diệp Chi chỉ có thể nhanh cho con bé ăn rồi đưa Mạc Hạ vào phòng ngủ.
Mạc Hạ không quen giường, nằm trên giường liền ngủ luôn.
Hạ Diệp Chi xác định con bé đã ngủ, mới đem con thỏ hồng nhét vào lòng con bé, đi ra khỏi phòng.
Thẩm Lệ nhỏ tiếng hỏi cô: “Ngủ rồi?”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, nói: “Nhà này cách âm rất tốt, tiếng to chút cũng không sao.”
Hôm nay cô mở ti vi trong phòng khách, về phòng mình, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.
Thẩm Lệ cầm ly rót rượu cho cô: “Uống chút rượu.”
Hạ Diệp Chi lấy tay ra hiệu: “Ít thôi.”
Kết quả Thẩm Lệ rót cho cô nửa ly.
Lúc cô và Thẩm Lệ cụng ly xong, chuông cửa vang lên.
Hạ Diệp Chi đang uống rượu, muốn đi mở cửa.
Thẩm Lệ ở dươi bàn đá Cố Tri Dân một cước, Cố Tri Dân vội vàng đứng lên: “Anh đi mở cửa.”
Cố Tri Dân mở cửa, liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc đứng bên ngoài cửa.
Cố Tri Dân ngây ra một lát: “Đình Kiên tới rồi.”
Mạc Đình Kiên hơi híp con ngươi, nhìn kĩ hơn: “Cậu ở đây làm gì?”
Ánh mắt như nhìn thấy gian phu, khiến da đầu Cố Tri Dân tê dại.
“Tôi không chỉ là bạn cậu, còn là bạn của Diệp Chi, có được không?”
Mạc Đình Kiên quét mắt nhìn anh ta, nhấc chân đi vào.
Cố Tri Dân đóng cửa, đi theo phía sau anh, âm thầm nói: “Người này cho dù mất trí, cũng nhỏ nhen như vậy….”
Hạ Diệp Chi uống nửa ly rượu, đang nghiêng đầu nhìn về phía cửa, muốn nhìn xem là ai tới.
Lúc cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên, kinh ngạc há miệng, đợi đến khi Mạc Đình Kiên lại gần, cô mới nói: “Mạc Đình Kiên? Sao anh lại tới đây?”
Lúc trước không phải nói không tới sao?
Nói mà không làm không phải phong cách của anh.
Mạc Đình Kiên lạnh mặt nhìn cô, ngữ khí nguy hiểm: “Anh không nên đến?”
“Không…” Hạ Diệp Chi vội vàng đứng dậy, kéo anh ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Hạ Diệp Chi kéo tay anh, Mạc Đình Kiên hơi thu tay lại, cảm thấy tay cô mềm y như không có xương vậy.
Mặc dù Hạ Diệp Chi chỉ kéo anh ngồi xuống ghế, liền buông tay, nhưng Mạc Đình Kiên Cảm thấy chỗ bị cô kéo vẫn còn một chút cảm giác tê dại.
Giống như có dòng điện chạy qua.
Hạ Diệp Chi lấy cho Mạc Đình Kiên một bộ chén đũa, thấp giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Mạc Đình Kiên chú ý đến sự quan tâm trong mắt cô, nhưng lời nói ra, chỉ nói một câu: “Anh chỉ tới thăm Hạ Hạ.”