CHƯƠNG 411: NẾU TÔI MUỐN XẢY RA CHÚT CHUYỆN GÌ THÌ SAO
CHƯƠNG 411: NẾU TÔI MUỐN XẢY RA CHÚT CHUYỆN GÌ THÌ SAO
Hạ Diệp Chi đi đến phía sau sofa, đến gần hôn lên mặt Mạc Hạ.
"Mẹ." Mạc Hạ quay đầu nhìn cô một cái, qua loa gọi cô một tiếng, sau đó lại quay đầu xem TV.
Phim hoạt hình thật đúng là có sức hấp dẫn nha.
Hạ Diệp Chi lại gần ngồi xuống bên cạnh Mạc Hạ, cùng xem TV với cô bé.
Cô ngồi xem một lát, lại phát hiện phim hoạt hình của trẻ con xem rất hay.
Mạc Đình Kiên biết tính tình của Mạc Hạ, cô bé vừa thấy phim hoạt hình đã cực kỳ say mê, cho nên cũng không nói cô bé cái gì.
Mãi đến lúc anh trở về phòng tắm rửa xong rồi đi xuống dưới lần nữa, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang ngồi bên cạnh Mạc Hạ xem phim hoạt hình một cách chăm chú, vẻ mặt của anh có chút sững sờ hiếm thấy.
Mạc Đình Kiên xem giờ một cái, bước đến trước mặt hai mẹ con, đưa tay cầm lấy điều khiển tắt TV.
Sau đó anh lạnh lùng nói: "Đi tắm rửa rồi ngủ."
Mạc Hạ mếu máo, tuy đang rất không vui vẻ, nhưng bởi vì người tắt TV của cô bé là Mạc Đình Kiên, nên cô bé có giận cũng không dám nói gì, chỉ “a” rồi trượt xuống từ trên sofa.
Nhưng Hạ Diệp Chi thì không giống vậy .
Cô đứng dậy, có chút tức giận nói: "Vì sao anh bỗng nhiên lại tắt TV hả!"
Khi nãy cô đúng lúc đang xem tới đoạn hay, người này bất thình lình lại đi tới tắt TV!
Giống như có chút hiểu cảm giác của mấy bạn nhỏ khi đột nhiên bị người lớn tắt TV.
So với Hạ Diệp Chi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, Mạc Đình Kiên bình tĩnh hơn nhiều.
Anh lên tiếng hỏi Hạ Diệp Chi: "Mấy giờ rồi?"
Hạ Diệp Chi nhìn nhìn giờ: "Chín giờ rưỡi."
Mạc Đình Kiên trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Hạ Diệp Chi hiểu ý của anh.
Ý của anh là, đã chín giờ rưỡi rồi, nên lên lầu tắm rửa đi ngủ đi.
Đạo lý này cô cũng hiểu, nhưng mà, anh có thể đổi một cách tốt hơn hay không, hoặc là nói rõ hơn một chút ấy.
Anh rất tốt với Mạc Hạ, chỉ là có đôi khi cách xử lý mọi chuyện vẫn còn rất thô bạo.
Cảm giác có người đang kéo áo của mình, Hạ Diệp Chi quay đầu, nhìn thấy Mạc Hạ đang cười nịnh nọt: "Mẹ, con còn muốn xem phim hoạt hình."
". . . . . ." Cô nên nói sao với Mạc Hạ đây, thật ra cô cũng muốn xem phim hoạt hình một lát, nhưng bây giờ đúng là nên đi ngủ rồi.
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống, giọng điệu muốn trao đổi với cô bé: "Ngày mai chúng ta lại xem tiếp có được không, hôm nay cũng muộn rồi, mẹ rất buồn ngủ, đêm nay con ngủ với mẹ trước, ngày mai mẹ lại xem phim hoạt hình với con, có được không?"
Mạc Hạ cái hiểu cái không gật đầu: "Được rồi."
"Cục cưng nhà chúng ta là tuyệt nhất!"
Mặc dù cô đã sớm chiều ở chung với Mạc Hạ vài ngày, nhưng trình độ dễ dỗ của Mạc Hạ vẫn có chút ngoài dự đoán của cô.
. . . . . .
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ lên lầu tắm rửa sạch sẽ với cô bé, sau đó Mạc Hạ trực tiếp muốn ở lại phòng của cô không chịu đi.
Hạ Diệp Chi đương nhiên là mềm lòng, cứ thế cho Mạc Hạ ngủ cùng cô.
Mạc Hạ nằm lên giường không bao lâu đã ngủ mất rồi.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới đứng dậy, chuẩn bị đi xuống dưới lầu rót nước.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Mạc Đình Kiên, phát hiện trong khe cửa lộ ra ánh sáng.
Mạc Đình Kiên còn đang làm việc à?
Hạ Diệp Chi chỉ dừng chân một lát, vừa định nhấc chân rời khỏi.
Lúc này, cửa phòng làm việc bất thình lình bị người khác mở ra từ bên trong.
Thân ảnh thon dài của Mạc Đình Kiên xuất hiện trước cửa,
Anh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Hạ Diệp Chi: "Em ở đây làm gì?"
Trên người anh mặc quần áo ở nhà, sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt không khỏe mạnh.
Như thế này khiến cho Hạ Diệp Chi không khỏi nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Mạc Đình Kiên trong phòng làm việc lúc trước.
"Tôi. . . . . . Đi xuống rót nước." Hạ Diệp Chi do dự một chút, câu "anh có khỏe không" vừa tới bên miệng đã nuốt ngược vào trong, chỉ nói một câu: "Anh có muốn uống không?"
Vốn chỉ muốn hỏi một câu cho lịch sự thôi, nhưng Mạc Đình Kiên cũng không khách sáo: "Tôi muốn cà phê.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, xuống lầu rót cho mình một ly nước, thuận tiện pha cho Mạc Đình Kiên một tách cà phê.
Lúc cô bưng cà phê lên thì phát hiện cửa phòng làm việc mở ra một nửa.
Có lẽ là Mạc Đình Kiêu để cửa cho cô.
Cô bưng khay đi vào, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi trước bàn làm việc, khẽ nhíu mày vẻ mặt tập trung lật lật tài liệu trong tay.
Hạ Diệp Chi đi tới, đặt cà phê ở bên cạnh anh, chú ý thấy sắc mặt của anh vẫn rất kém, không nhịn được nói một câu: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của anh rất là bình tĩnh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Hạ Diệp Chi xuất hiện một cảm giác mình đang xen vào chuyện của người khác.
Cô cũng không biết vì sao mình lại dễ dàng nói ra câu này như thế, nghe qua giống như cô vô cùng quan tâm anh vậy.
Hạ Diệp Chi có chút không được tự nhiên: "Tôi đi ra ngoài trước."
Cô xoay người muốn đi, lại bị Mạc Đình Kiên nắm lấy cổ tay.
Hạ Diệp Chi đáy lòng giận dữ, trong giọng nói cũng mang theo một tia tức giận.
"Mạc. . . . . . ưm. . . . . ."
Cô còn chưa gọi hết tên của Mạc Đình Kiên, đã bị anh lấp kín môi.
Môi của Mạc Đình Kiên ấm hơn cô, xúc cảm rõ ràng đến khiến cô run sợ.
Hai người đều mở to mắt, giữ mãi tư thế chạm môi như vậy, tôi nhìn anh anh nhìn tôi.
Hạ Diệp Chi chỉ sững lại một giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại muốn đẩy Mạc Đình Kiên ra.
Nhưng cô chỉ mới chạm tay vào anh, đã cảm giác có một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy thắt lưng của mình.
Cánh tay vững vàng có lực của người đàn ông ôm chặt lấy eo cô, dùng sức giam cô trong lồng ngực của anh, tay còn lại thì vẫn đang nắm chặt cổ tay cô.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, gần như cùng một lúc, hô hấp của cả hai đều trở nên nhanh hơn.
Trong tiếng hít thở rõ ràng như thế, sắc mặt của Hạ Diệp Chi đùng một phát đỏ ửng lên, quay đầu tránh khỏi môi của Mạc Đình Kiên, thẹn quá hóa giận nói: "Anh buông ra ngay, tôi sẽ xem như chưa có chuyển gì xảy ra."
Giọng nói của cô khẽ run, khuôn mặt thì đỏ ửng, có chút làm cho người ta thấy thương.
Mạc Đình Kiên không những không buông cô ra, ngược lại còn cúi đầu cố ý hôn lên khóe môi cô một cái: "Nhưng lỡ như tôi thật sự muốn xảy ra chuyện gì thì sao?"
Anh nói giọng càn rỡ, lại lộ ra vài phần chắc chắn.
Hạ Diệp Chi hoàn toàn không di chuyển nữa, thân thể cứng như đá: "Mạc Đình Kiên, ức hiếp một người phụ nữ anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao?"
"Người phụ nữ khác thì tôi không biết, nhưng nếu là em, tôi không chỉ có cảm giác thành công, mà còn rất. . . . . ." Anh cố ý dừng một chút, hài lòng nhìn thấy trong mắt Hạ Diệp Chi hiện lên tức giận, bổ sung thêm hai chữ phía sau: "Hưng phấn."
Lúc đầu Hạ Diệp Chi không hiểu ý của hai chữ "Hưng phấn" này.
Mãi đến khi cô cảm nhận được sự khác thường trên cơ thể Mạc Đình Kiên. . . . . .
Hai người dán sát như vậy, cô không muốn cảm nhận được phản ứng thân thể của Mạc Đình Kiên cũng rất khó.
Người Hạ Diệp Chi càng căng cứng hơn nữa , cô ngay cả thở cũng trở nên cẩn thận hơn.
Cái tên Mạc Đình Kiên này tính tình kỳ lạ, thay đổi thất thường, Hạ Diệp Chi không đoán ra được anh muốn làm gì tiếp theo, cũng không thể đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, giống như cam chịu số phận nói: "Rốt cuộc anh muốn sao hả?"
Trong giọng nói mang theo vài phần chịu thua.
Cánh tay Mạc Đình Kiên đang giam lấy cô nới lỏng một chút, nói: "Chỉ muốn nói với em một chút, trước khi tôi khôi phục trí nhớ, em không được ra ngoài câu tam đáp tứ*."
*Câu tam đáp tứ: hẹn hò với người khác, ngoại tình
Hạ Diệp Chi nhíu mày: "Có ý gì?"