CHƯƠNG 360: ĐỜI SỐNG TÌNH CẢM RẤT PHONG PHÚ
CHƯƠNG 360: ĐỜI SỐNG TÌNH CẢM RẤT PHONG PHÚ
Thế nhưng cảm giác khó chịu đó đến và đi rất nhanh.
Lúc Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen ở bên cạnh đã chạy đi rất xa rồi.
Biển số của chiếc xe đó hơi đặc biệt, có lẽ chủ của chiếc xe đó không giàu sang cũng phú quý.
Cô nghĩ tới người đàn ông mình vừa mới nhìn thoáng qua đó, không khỏi nhớ tới những lời anh vừa nói.
… Mắt thẩm mỹ của con đã làm cho ba phải nghi ngờ rằng, liệu con có phải là con gái ruột của ba không?
Chẳng lẽ bây giờ nhìn cô rất xấu sao?
Hơn nữa, làm gì có người cha nào nói với con gái mình những lời như vậy chứ?
Xem ra người đàn ông này không chỉ lạnh lùng thâm trầm, mà miệng còn độc như vậy, cũng không biết người phụ nữ nào có thể chịu đựng được hạng người như anh.
Nghĩ tới đây, Hạ Diệp Chi xoay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng đang tập trung lái xe.
Nếu đem ra so sánh thì Lưu Chiến Hằng cũng được xem là một người đàn ông rất tốt.
Vừa có tình có nghĩa, hơn nữa tính khí cũng rất tốt.
“Em nhìn tôi làm gì?” Khóe mắt của Lưu Chiến Hằng nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang nhìn anh.
Hạ Diệp Chi cười nói: “Tôi cảm thấy anh rất tốt.”
Hình như Lưu Chiến Hằng không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời như vậy, ánh mắt anh hơi lóe lên: “Thật sao?”
Xe chạy vào một khu chung cư có môi trường rất tươi tốt.
“Em xuống xe trước đợi tôi đi đỗ xe xong sẽ đi qua đây.” Lưu Chiến Hằng vừa nói vừa nghiêng người giúp Hạ Diệp Chi mở dây an toàn.
Hạ Diệp Chi theo bản năng cách xa bàn tay của anh ra, làm một tư thế phòng thủ: “Để tôi tự làm.”
Cánh tay đang duỗi ra của Lưu Chiến Hằng cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Một lát sau, anh mới gật đầu: “Được.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy rất khó chịu, nhanh chóng cởi dây an toàn rồi bước xuống xe.
Cô đứng ở bên đường, nhìn Lưu Chiến Hằng đi đỗ xe, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Lúc trước, cô chỉ cảm thấy rất có thể tình cảm giữa mình và Lưu Chiến Hằng không được sâu đậm, thế nhưng lúc nãy khi Lưu Chiến Hằng muốn giúp cô cởi dây an toàn, trong lòng cô tự nhiên có cảm giác hơi bài xích.
Có lúc, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn, chính xác hơn não bộ.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng đã kéo suy nghĩ của Lưu Chiến Hằng trở lại.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Lưu Chiến Hằng đã đỗ xe xong đi tới đây rồi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy có chút nắng.” Hạ Diệp Chi đưa tay lên trán che nắng.
Bây giờ, thời tiết cũng không tính là nóng bức, thế nhưng cũng không mát mẻ bao nhiêu.
Lưu Chiến Hằng cũng không nghi ngờ gì, dẫn cô đi vào trong tòa nhà Đan Nguyên.
Trong khu chung cư được phủ xanh rất tốt, các tầng trong tòa nhà Đan Nguyên cũng không cao lắm, đại khái chỉ có bảy tám tầng, các tầng trong khu chung cư được xây dựng rất thưa thớt, điều này đã làm cho bên trong khu chung cư rất yên tĩnh cũng rất rộng rãi.
Lưu Chiến Hằng đi lên trước mở cửa, sau đó nghiêng người đứng qua một bên: “Em vào trong đi.”
Căn nhà được xây theo kiểu tầng lửng, sáng sủa rộng rãi, màu sắc trang trí cũng rất ấm áp, thế nhưng ngoại trừ những vật dụng cần thiết thì không có bất kỳ đồ vật trang trí nào khác, làm cho căn nhà rất vắng vẻ.
Hạ Diệp Chi đi vào, phát hiện đồ ở bên trong đều rất mới, hơi thở sinh hoạt cũng rất nhạt.
Lưu Chiến Hằng đi theo bước chân của cô, vẫn luôn duy trì khoảng cách một bước chân với cô: “Em cảm thấy như thế nào?”
Khoảng cách một bước chân, cũng không tính là xa lạ nhưng cũng không quá gần.
Hạ Diệp Chi gật đầu hỏi: “Anh không sống ở đây sao?”
“Ừ.” Lưu Chiến Hằng đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn những cây cối tươi tốt ở bên ngoài, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Môi trường ở đây rất tốt, rất thích hợp để cho em nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi khẽ rung động: “Cảm ơn anh.”
Lưu Chiến Hằng cười không nói gì, đi tới trước TV, tiện tay cầm lấy bộ điều khiển từ xa, chỉ vào TV nói: “Em biết đây là thứ gì không?”
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi hơi nghiêm lại: “… Là TV.”
Mặc dù cô đã quên hết chuyện lúc trước, thế nhưng cũng không phải quên luôn những kiến thức trong cuộc sống…
Nụ cười trên mặt Lưu Chiến Hằng càng sâu thêm: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, em đừng tức giận.”
Anh mở TV lên, tiện tay đổi kênh.
Đúng lúc mở kênh tin tức tài chính.
“Buổi sáng hôm nay, Mạc Đình Kiên tổng giám đốc của Mạc Thị…”
Động tác của Lưu Chiến Hằng đang muốn đổi kênh khác thì hơi ngừng lại.
Anh quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, thấy cô đang xem TV với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lúc này trên màn hình TV, xuất hiện hình ảnh Mạc Đình Kiên đang tham gia một hoạt động thương mại, anh mặc một đồ vest đen phẳng phiu, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ điềm tĩnh tự tin, cả người tỏa ra khí thế của một vị vua.
Lưu Chiến Hằng thấy Hạ Diệp Chi đang xem rất chăm chú, dường như sợ quấy nhiễu đến cô, nhẹ nhàng đặt bộ điều khiển từ xa lên trên tủ, vẻ mặt vô cùng tự nhiên nói: “Em sao vậy?”
“Tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi, ban nãy khi ở trên xe trở về đây, lúc chờ đèn đỏ, xe của anh ấy dừng ở bên cạnh xe của chúng ta.” Hạ Diệp Chi nhớ tới ánh mắt của anh lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thế nhưng cô lại không nhịn được ngước mắt lên xem TV.
Không hiểu tại sao cô lại muốn nhìn anh nhiều thêm.
Bản thân anh còn đẹp trai hơn so với trong TV.
“Là vậy sao.” Hình như giọng nói của Lưu Chiến Hằng rất hờ hững.
Ống kính trong tin tức đã đổi sang người khác.
“Anh ấy còn có một cô con gái, cô bé rất đáng yêu.” Hạ Diệp Chi nhớ tới cô bé đã chỉ tay về phía mình kêu “Chị xinh đẹp”, đáy lòng cô lập tức trở nên mềm nhũn, không nhịn được bật cười.
Hình như người đàn ông Mạc Đình Kiên kia gọi cô bé là “mạ mạ”, cũng không biết tên của cô bé là gì, chẳng lẽ tên là “Mạc Mạc” sao?
Tại sao người làm ba này lại đặt một cái tên tùy ý như vậy!
“Gần đây quả thật đã được truyền thông quan tâm, Mạc Đình Kiên có một đứa con gái ba tuổi, chỉ có điều vẫn chưa được xác nhận.” Lưu Chiến Hằng vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Hạ Diệp Chi.
Thế nhưng, trên mặt Hạ Diệp Chi, ngoại trừ vẻ nghi ngờ và tò mò thì không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thật sự là đã quên hết rồi, không hề nhớ ra một chút nào sao?
“Tại sao anh ấy lại được truyền thông quan tâm? Nhà anh ấy làm gì vậy?” Trong tin tức ngắn ngủi kia, cô không nhìn ra được bất kỳ nội dung nào.
Vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng hơi thu lại nói với cô: “Nhà họ Mạc là một trong những nhà quyền thế đứng đầu, giàu có nhất cả nước.”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhiều tiền như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Dường như Lưu Chiến Hằng phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị, tiếp tục kể những chuyện có liên quan đến nhà họ Mạc và Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cũng lắng nghe rất chăm chú.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Hạ Diệp Chi, ngoại trừ vẻ kinh ngạc và tò mò thì không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Lúc trước anh chỉ nghe nói người khác nói, người đã tổn thương đến não bộ trong một tai nạn sẽ mất đi ký ức, không nghĩ tới thật sự có một chuyện như vậy.
“Anh nói anh ấy có vợ chưa cưới sao? Anh ấy vẫn chưa kết hôn nhưng đã có một cô con gái rồi? Tôi nghe thấy chính bản thân anh ta thừa nhận!” Hạ Diệp Chi lắc đầu, giọng điệu có chút ghét bỏ: “Xem ra đời sống tình cảm của anh ta rất phong phú.”
Lưu Chiến Hằng đưa tay lên trên môi, hắng giọng để nhịn cười, lập tức giả vờ nghiêm túc nói: “Chuyện anh ta có con gái không thể tùy tiện nói…”
“Tôi biết, Mạc Đình Kiên là người như thế nào, có tiền có quyền thế, không muốn để cho người khác dòm ngó cuộc sống riêng tư của anh ta, tôi chắc chắn sẽ không đi ra ngoài nói lung tung, hơn nữa, ngoại trừ anh ra tôi còn có thể nói với ai chứ…”
Nói tới đây, Hạ Diệp Chi lại cảm thấy hơi buồn bã.
Ngoại trừ Lưu Chiến Hằng, hình như cô không hề quen biết người nào khác.