CHƯƠNG 207: CHẲNG PHẢI CÔ ĐÃ TỪNG CẮN QUA THỨ CÒN CỨNG HƠN?
CHƯƠNG 207: CHẲNG PHẢI CÔ ĐÃ TỪNG CẮN QUA THỨ CÒN CỨNG HƠN?
Hạ Diệp Chi từ trong phòng đi ra phát hiện phòng khách chỉ còn lại một mình Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại, anh ta giống như thường ngày gọi một tiếng: “Diệp Chi.”
“Tôi nhận không nổi anh Trần gọi thẳng tên tôi đi.” Giọng điệu và vẻ mặt của Hạ Diệp Chi rất lạnh lùng.
Cô không giả bộ tâm tình bình lặng như Trần Tuấn Tú được.
Dù sao cho dù Trần Tuấn Tú không phải là anh bà con của Mạc Đình Kiên, không còn là Trần Tuấn Tú mà cô đã hâm mộ tám năm.
Đó là Ảnh đế Trần Tuấn Tú làm đến nơi đến chốn, là một người lương thiện một đường đi đến ngày hôm nay.
Không có ai quy định Trần Tuấn Tú nhất định phải làm một người tốt.
Nhưng mà bất kể anh ta có có nỗi khổ tâm gì, Hạ Diệp Chi cũng không thể hiểu được hành động của anh ta.
Cô không có làm gì sai, mâu thuẫn của Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Kiên có lớn hơn nữa anh ta cũng không nên chìa mũi dùi vào cô.
Vẻ mặt Trần Tuấn Tú hơi thay đổi, giống như có phần khổ sở lại giống như có phần bất đắc dĩ.
“Chuyện lần này rất xin lỗi.” Trần Tuấn Tú không cười nữa, biểu hiện trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Xin lỗi của anh ta không có bất kỳ thành ý nào, thậm chí anh ta không cảm thấy mình đã làm sai.
Trần Tuấn Tú hình như cũng không để ý cô có chấp nhận lời xin lỗi hay không, chỉ là gật đầu: “Ừm.”
“Tuy tôi không biết giữa anh và Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết trong lòng Mạc Đình Kiên anh là người rất quan trọng, bắt đầu từ lần đầu tiên anh ra tay, anh ấy đã biết rồi, chỉ là anh ấy đang cho anh cơ hội.”
Sau khi bình tĩnh lại, chuyện trước đây nhìn không rõ bây giờ rất dễ dàng có thể nghĩ thông suốt.
Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi rất ngưỡng mộ anh.”
Cô thật sự rất ngưỡng mộ Trần Tuấn Tú.
Mạc Đình Kiên đối với anh ta tốt như thế.
Tốt đến mức làm cho cô hâm mộ.
Lời của cô giống như chạm vào vảy ngược của Trần Tuấn Tú, hơi thở trên người anh ta đã thay đổi: “Hâm mộ tôi?”
Hạ Diệp Chi còn chưa kịp nói, bên ngoài cửa phòng khách đột nhiên có một bóng dáng cao lớn kiên cường xông vào.
Trước khi Hạ Diệp Chi kịp phản ứng lại, bóng dáng kia đã bước đến trước mặt cô.
“Mạc Đình Kiên?”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình: “Sao anh đến rồi?”
Lúc anh ta vừa xông vào, cô còn tưởng rằng là vệ sĩ nào nữa đấy.
Suốt một buổi tối Mạc Đình Kiêu không ngủ, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng khí thế trên người anh hoàn toàn không giảm.
Anh không trả lời Hạ Diệp Chi mà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới quay người nhìn về Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú cười nói: “Đến thật nhanh.”
Ý của những lời nói này giống như là anh ta thông báo cho Mạc Đình Kiên đến đây.
Hạ Diệp Chi rõ ràng cảm giác được bóng dáng của Mạc Đình Kiên cứng đờ.
Hạ Diệp Chi dừng một chút, đi về phía trước non nửa bước, đưa tay ra muốn nắm tay của Mạc Đình Kiên.
Tay của cô mới đưa ra một nửa, Mạc Đình Kiên giống như phía sau có mắt lập tức nắm chặt tay cô.
Bàn tay của anh khô ráo mà ấm áp, lúc nắm chặt tay cô vẫn khiến cho cô vô cùng có cảm giác an toàn.
Hạ Diệp Chi cụp mắt, trong lòng phức tạp.
Trần Tuấn Tú nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lóe lên ý cười châm chọc: “Tình cảm tin cậy như vậy thật sự khiến người khác ghen tỵ, còn về cách nghĩ của người khác có giống tôi hay không thì khó nói lắm.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lập tức thâm trầm: “Trần Tuấn Tú, anh cho rằng tôi thật sự không làm gì được anh?”
“Đương nhiên cậu có thể động đến tôi, nhưng điều kiện đầu tiên là trước hết cậu phải cho Diệp Chi chính danh, nếu không cô ấy vẫn luôn là một kẻ thứ ba.” Trần Tuấn Tú nói xong lại quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Sau này Diệp Chi còn phải làm biên kịch nữa đấy, đến lúc đó gắn lên người cái mác biên kịch - kẻ thứ ba không biết sẽ bị người khác khống chế hay không?”
Lời của Trần Tuấn Tú giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm trúng trái tim của Mạc Đình Kiên.
Trước kia là anh bảo Hạ Diệp Chi từ chức, để cho cô đi làm những chuyện mình thích, nghĩ mọi cách để cô tiến vào Mạc thị.
Mà bây giờ anh cũng là người gián tiếp ép Hạ Diệp Chi không dám quang minh chính đại ra cửa.
Trên trán Mạc Đình Kiên nổi gân xanh: “Câm miệng!”
Ý cười trên mặt Trần Tuấn Tú càng sâu.
“Tuấn Tú!”
Giọng nói của Hạ Hương Thảo truyền tới.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại đã nhìn thấy Hạ Hương Thảo giống như chim én nhỏ nhảy nhót sà vào lòng Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú vững vàng đón lấy Hạ Hương Thảo, giọng điệu dịu dàng: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Hạ Hương Thảo lắc đầu, trên mặt ngập tràn ngọt ngào, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng giống như thiếu nữ: “Anh thật sự đến thăm em rồi, không phải em đang nằm mơ chứ?”
“Không phải.” Trần Tuấn Tú vuốt ve mặt cô ta, biểu hiện vô cùng dịu dàng.
Hạ Diệp Chi khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên bình tĩnh, dáng vẻ cũng không có bao nhiêu bất ngờ.
Trần Tuấn Tú cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, ngẩng đầu nhìn cô cười, nhưng lời nói lại nhắm vào Mạc Đình Kiên: “Tuy rằng tôi cảm thấy dáng vẻ của Diệp Chi giống Khương Nhung, nhưng Hạ Hương Thảo lại càng giống hơn. Trước đây Khương Nhung thích cậu như vậy, nếu cô ấy biết cậu đã cưới được một người giống cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui.”
Khiêu khích ly gián rõ ràng như thế, nếu như Hạ Diệp Chi nghe không hiểu thì cô chính là một kẻ ngu.
“Đừng cho rằng mọi người đều giống anh, yêu mà không có được chỉ có thể tìm kẻ thay thế.” Lời nói của Hạ Diệp Chi hoàn toàn không khách sáo: “Tình yêu của anh đối với Khương Nhung chẳng qua cũng chỉ như vậy, dùng đôi tay đã từng sờ qua cô ấy đi sờ người phụ nữ khác, chắc hẳn cô ấy cũng cảm thấy rất buồn nôn nhỉ?”
Sắc mặt Trần Tuấn Tú đột nhiên thay đổi, anh ta tức giận nói: “Hạ Diệp Chi.”
“Đừng gọi tên tôi, buồn nôn lắm.” Bây giờ Hạ Diệp Chi nhìn Trần Tuấn Tú nhiều thêm một chút liền cảm thấy buồn nôn.
Quả nhiên những thứ càng nhìn thấy hoàn mỹ thì ngược lại bên trong càng mục nát.
Mạc Đình Kiên không nói gì, anh trực tiếp dẫn Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Trở lại trong xe, trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn là bị nghẹn đến hoảng, cô muốn bỏ tay Mạc Đình Kiên ra.
Thế nhưng tay của Mạc Đình Kiên giống như gọng kìm, khóa chặt tay cô, căn bản là không vùng ra được.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, buồn bực nói: “Anh buông tay em ra.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hoàn toàn không có cảm xúc nói: “Không buông.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu cắn mạnh lên tay anh.
Nhưng cô đã quên, Mạc Đình Kiên có sức khỏe hơn người, lúc anh gắp đạn ra cũng có thể không cần thuốc tê, chứ đừng nói chi đến một chút đau đớn này.
Hạ Diệp Chi giãy dụa một lát thì thấm mệt, nhìn thấy Mạc Đình Kiên vẫn không buông tay, cô cũng đành thôi.
Mạc Đình Kiên kéo cô vào lòng: “Có hả giận được chút nào không?”
Hạ Diệp Chi sững sờ: “Không.”
“Không có thì cắn tiếp đi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên vẫn lạnh lẽo, nhưng tay của anh ta đã chuyển tới bên miệng cô.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu: “Cứng lắm.”
Tay của đàn ông đều là xương.
Mạc Đình Kiên: “Không phải em đã cắn qua thứ còn cứng hơn rồi à?”
Hạ Diệp Chi: “...”
Mạc Đình Kiên nói xong cũng tự thấy sửng sốt một hồi. Đây hoàn toàn là vì anh trêu đùa Hạ Diệp Chi quen rồi, nên thuận miệng nói ra.
Hạ Diệp Chi đỏ mặt, nhìn Thời Dũng ngồi lái xe ở phía trước, tay đấm chân đá vào người Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên kiên nhẫn không đánh lại, mặc cô làm ầm ĩ.