Chương 1514: Ngày nào cũng không có thời gian rảnh
Thế là Thẩm Lệ vừa đi tới ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách thì nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái thịt vượt qua âm lượng bình thường.
Cố Tri Dân đang giận dỗi một mình.
Thẩm Lệ dựa ở trên ghế sofa, nhìn thoáng qua phòng bếp, gửi ảnh lúc nãy chụp lén Cố Tri Dân nấu cơm qua cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi gửi qua một biểu cảm cười "ha ha ha": "Có phải là cảm thấy đàn ông nấu cơm rất đẹp trai không?"
Thẩm Lệ cười đáp lại: "Đó là đương nhiên."
Cảm xúc vui vẻ giống như muốn tràn ra cả màn hình.
Người bạn nhỏ Mạc Hạ của nhà Hạ Diệp Chi, cho nên cơm tối đều phải đúng giờ, cũng tương đối sớm, lúc này đang ăn cơm tối.
Mạc Đình Kiên vừa nghiêng đầu qua đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi cầm điện thoại cười, anh liền lên tiếng hỏi: "Xem cái gì đó?"
Hạ Diệp Chi đưa điện thoại cho anh.
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn một cái, đáy mắt liền xẹt qua ý cười.
Mạc Hạ bới cơm, ánh mắt vừa đảo qua đảo lại ở trên người của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, nuốt thức ăn ở trong miệng vào rồi mới nói: "Con cũng muốn xem nữa."
Mạc Đình Kiên im lặng đưa điện thoại di động đến trước mặt của Mạc Hạ.
"Chú Cố nấu cơm ạ?" Mạc Hạ nhìn kỹ một chút, còn nói: "Còn là đang nấu cơm ở trong nhà của phụ nữ nữa."
Mạc Đình Kiên thấy bất ngờ: "Cái này mà cũng có thể nhìn ra hả?"
"Tạp dề là màu hồng kia kìa, chú Cố là người mạnh mẽ, đàn ông không thể thích màu sắc này được."
"..."
Mạc Đình Kiên im lặng, không thể phản bác được với lời nói của Mạc Hạ.
Lúc trả điện thoại lại cho Hạ Diệp Chi, giọng nói hơi bình tĩnh: "Anh cũng chưa từng ăn cơm do Tri Dân làm."
Hạ Diệp Chi lại hiếm khi nghe ra được một chút cảm khái từ trong giọng nói của anh.
"Sao em nghe thấy giọng nói của anh hình như lại hơi ghen tị." Hạ Diệp Chi hỏi anh.
Mạc Đình Kiên gắp cho Mạc Hạ một đũa rau xanh mà cô bé ghét nhất rồi mới trả lời câu hỏi của Hạ Diệp Chi: "Anh có nên ghen tị khi cậu ta là một người đàn ông trung niên lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình không?"
Hạ Diệp Chi: "..."
Mạc Hạ khều khều rau xanh đáng ghét ở trong chén, hừ một tiếng: "Chú Cố mới không phải là người trung niên, chú ấy vừa trẻ vừa đẹp trai."
Năm nay Mạc Hạ đã sáu tuổi, càng ngày càng ít xem phim hoạt hình, thích xem chính là sách báo nhi đồng, bộc lộ ra tài năng và năng lực vượt qua những người bạn cùng lứa.
Mặc dù cũng vẫn có có sự ngây thơ hoạt bát của con nít, nhưng mà Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy chuyện lúc trước đã ảnh hưởng rất to lớn đến tính cách của Mạc Hạ, cũng vì vậy mà đối xử với cô bé càng cẩn thận thêm, trở nên có chút lo lắng.
Cũng không biết là tại sao, Mạc Hạ càng lớn thì lại càng giống với Mạc Đình Kiên nhiều hơn, lúc còn bé rõ ràng giống với Hạ Diệp Chi nhiều... Hạ Diệp Chi vậy mà lại có chút buồn bực.
"Đừng có tưởng là nó lãng sang chuyện khác thì có thể không ăn rau." Mạc Đình Kiên ung dung nói xong lại gắp cho Mạc Hạ một đũa rau.
"Mẹ ơi, ba lấy việc công báo thù riêng kìa, con khen chú Cố đẹp trai, ba lại thấy ghen tị." Mạc Hạ nũng nịu với Hạ Diệp Chi.
Sao Hạ Diệp Chi có thể chịu đựng được: "Ăn một ít là được rồi."
Sắc mặt của Mạc Đình Kiên hơi ngưng trọng: "Mạc Hạ, con..."
Hạ Diệp Chi đánh gãy lời của anh, dời sang chủ đề khác: "Hôm nay Tiểu Lệ nói muốn tìm thời gian cùng với Cố Tri Dân mời chúng ta ăn cơm, lúc nào thì anh có thời gian rảnh?"
Mạc Đình Kiên trả lời: "Ngày nào cũng không có thời gian rảnh."
Mỗi lần mà Mạc Hạ nhắc đến Cố Tri Dân, từ để hình dung chính là "trẻ tuổi đẹp trai", còn lúc nói đến anh thì lại là "ba hay nhíu mày chính là một ông cụ".
Gần đây thậm chí còn mở miệng gọi anh là ông cụ.
Anh không muốn nhìn thấy Cố Tri Dân - người đàn ông trung niên lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình một chút nào cả.
Hạ Diệp Chi biết là anh nói nhảm, khẽ cười nói: "Vậy thì cuối tuần đi."
Mạc Đình Kiên không nói lời nào, xem như là chấp nhận.
Hạ Diệp Chi thấy thế, liền mỉm cười cúi đầu trả lời tin nhắn cho Thẩm Lệ, thuận tiện nói đến chuyện dùng cơm.