Chương 1508: Chúng ta rất cần tiền
Tiêu Văn đã ở bên Thạch Quân bốn năm năm rồi nên cô ta hiểu rất rõ tính cách của Thạch Quân.
Ánh mắt Thạch Quân nhìn Thẩm Lệ, cô ta không thể nhìn lầm được, Thạch Quân thực sự nhìn trúng Thẩm Lệ.
Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận nhưng tiểu tiện nhân Thẩm Lệ kia quả thực rất xinh đẹp, rất nhiều đàn ông nhìn thấy Thẩm Lệ ánh mắt liền giống như dính chặt trên người cô không dời ra được.
Huống chi Thạch Quân này vốn là người như thế, lúc anh ta còn là nhà đầu tư và vẫn kiếm ra tiền, anh ta ở trong giới là loại người gì ai cũng hiểu rất rõ.
Nếu như Thẩm Lệ rơi vào tay Thạch Quân thì cũng không biết sống chết thế nào đâu.
Tiêu Văn nghĩ tới đây trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Thạch Quân hơi sững sờ một chút nhưng sau đó lại lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tôi thích Thẩm Lệ thì làm sao? Cô cũng không nhìn lại cái dáng vẻ giống như quỷ của mình bây giờ đi, ngay cả một nửa Thẩm Lệ cô cũng không sánh nổi đâu, nhìn đã thấy ghê tởm rồi."
Tiêu Văn siết chặt tay đến mức móng tay đâm vào trong lòng bàn tay đau nhức, cô ta cắn răng đem nỗi uất ức trong lòng kia nuốt xuống, dịu dàng nói: "Tôi có thể giúp được anh."
Thạch Quân đang khởi động xe nghe thấy vậy liền dừng động tác trên tay lại, trong đáy mắt hiện lên một tia vui mừng thoáng qua sau đó lại trở nên hung ác nham hiểm.
Anh ta hung tợn nói: "Cô giúp tôi ư? Cô dùng cái gì để mà giúp tôi chứ? Cô cũng không nhìn lại cái dáng vẻ giống như quỷ bây giờ của mình đi, Thẩm Lệ người ta thèm để ý đến cô sao?"
"Trước kia khi tôi bám vào Cố Tri Dân không phải anh cũng không tin sao?" Tiêu Văn hơi rũ mắt xuống ép bản thân chịu đựng sự châm biếm và khinh thường của Thạch Quân.
"Sau đó thì sao nào? Còn không phải bị Cố Tri Dân đá một cái bay ra ngoài à, cái loại hàng nát này" Thạch Quân hùng hùng hổ hổ, ngoài miệng nói toàn lời không sạch sẽ.
Tiêu Văn khẽ cười một tiếng: "Ít nhất là tôi cũng đã từng là bạn gái chính thức của Cố Tri Dân còn anh thì sao, anh cũng chỉ có thể cùng loại hàng nát như tôi ở chung cả đời."
Thạch Quân bị Tiêu Văn chọc giận, lớn tiếng mắng: "Mẹ kiếp, cô câm ngay miệng lại cho ông đây!"
"Bây giờ Thẩm Lệ nổi tiếng như vậy chưa nói nhưng trong nhà cô ta cũng rất có tiền, nếu như anh có thể nắm được nhược điểm của cô ta..." Tiêu Văn ẩn ý nhìn Thạch Quân một cái: "Đến lúc đó, anh muốn bao nhiêu tiền mà chả được?"
Thạch Quân vốn không nghĩ tới những chuyện này, hoặc có thể nói là không dám nghĩ.
Nhưng lời nói vừa rồi của Tiêu Văn đã khiến suy nghĩ đó dần dần lớn lên trong lòng anh ta giống như một con suối vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Thấy Thạch Quân lâm vào suy tư, Tiêu Văn liền biết Thạch Quân đã bị lời nói của cô ta đả động.
Cô ta đã ở cùng với thằng ngu Thạch Quân này nhiều năm như vậy nên đã quá hiểu anh ta, anh ta cuồng vọng tự đại lại còn tự cho mình là đúng, chỉ cần chuyện anh ta quyết định muốn làm thì sẽ luôn cảm thấy mình nhất định có thể làm được, sau đó sẽ nhất định đi làm chuyện đó.
"Cô giúp tôi ư? Rốt cuộc là cô có chủ ý gì?" Mặc dù Thạch Quân đã động lòng nhưng anh ta cũng không phải người hoàn toàn không có đầu óc, Tiêu Văn là người như thế nào trong lòng anh ta cũng rất rõ ràng, Tiêu Văn không thể nào có lòng tốt như vậy được.
"Dù sao thì cả đời này tôi đều phải đi theo anh nên coi như không tính toán cho chúng ta thì cũng phải tính toán cho anh mà hơn nữa chúng ta lại đang rất cần tiền." Tiêu Văn sờ lên bụng dưới của mình chân thành nói.
Thạch Quân quan sát Tiêu Văn, sau khi chắc chắn trên mặt cô ta không có gì khác thường, lúc này mới tin cô ta: "Nói cũng đúng, vì con của chúng ta nên chúng ta phải liều mạng một phen mới được."
Tiêu Văn cười lạnh trong lòng, quả nhiên Thạch Quân này đã mắc câu.
Nếu quả thực Thạch Quân muốn ra tay với Thẩm Lệ thì bất kể chuyện này có thành công hay không chắc chắn Thạch Quân cũng sẽ xong đời, chưa cần đến nhà họ Thẩm mà chính Cố Tri Dân sẽ không buông tha cho anh ta.
Thạch Quân sống chết như thế nào không quan trọng, cô ta chỉ không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ cao cao tại thượng kia của Thẩm Lệ nữa thôi.