Chương 1377: Tôi là mẹ của nó, tôi nói sao thì là vậy
Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị đi gọi món cho Cố Tri Dân, nghe thấy lời nói cứng rắn của Tần Nhân, nhìn về phía Cố Tri Dân rồi lại nhìn Tần Nhân, có chút không biết phải làm như thế nào cho phải.
Nhưng vẫn phải duy trì nụ cười chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ: "Thật ngại quá, tôi muốn xác nhận lại lần nữa, anh đây là muốn latte hay là muốn nước đá ạ?"
Tần Nhân cười rất hiền lành: "Nước đá, tôi là mẹ của nó, tôi nói sao thì là vậy."
Nhân viên phục vụ cảm nhận được sát khí từ trong giọng nói dịu dàng của bà ấy, có điều sát khí này không phải đối với cô ta mà là đối với con trai của bà ấy, bởi vì lúc nói chuyện thì hai mắt của bà ấy đều nhìn chằm chằm vào con trai của mình.
Không thể trêu chọc, không thể trêu chọc được.
"Vâng." Nhân viên phục vụ xoay người lại rời khỏi chiến trường.
Không đến một lúc sau, nhân viên phục vụ đã bưng lên một thau nước đá.
Nhưng mà người bưng thau nước đá lên không phải là nhân viên phục vụ lúc nãy, đã đổi một người khác rồi.
Cố Tri Dân mở to mắt nhìn nước đá ở trước mặt, lại không dám tin quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ tiếp tục mỉm cười phục vụ: "Thưa anh, đây là nước đá mà anh đã gọi."
Trình độ chuyên nghiệp có thể so sánh với nhân viên phục vụ của Kim Hải, nói đến nghiêm túc đàng hoàng, mặt cũng không cười.
Cố Tri Dân có chút chán nản: "Các người..."
"Cám ơn." Tần Nhân mạnh mẽ đánh gãy lời của Cố Tri Dân, đợi sau khi nhân viên phục vụ đi rồi thì bà ấy nhìn Cố Tri Dân, ung dung mở miệng nói: "Ăn đi."
Thời tiết đầu mùa xuân cũng không tính là lạnh, nhưng cũng không ấm áp, còn lâu mới có người gọi đồ uống lạnh chứ đừng có nói là ăn nước đá.
Cố Tri Dân nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, cho con chút mặt mũi đi."
"Con còn biết sĩ diện à? Con vì ai kia mà lại gây ra chuyện lớn như vậy, mặt mũi của mẹ với ba của con đều mất sạch hết rồi, ba mẹ mất mặt thì cũng thôi đi, con còn vì con nhỏ kia mà cho Tiểu Lệ ngừng việc."
Tần Nhân càng nói càng tức: "Con nhỏ kia có chỗ nào tốt chứ, mắt con bị mù à?"
Cố Tri Dân thở dài: "Cô ta có thai."
Sau khi Tần Nhân sững người mấy giây liền thay đổi sắc mặt, mắt nhìn thấy sắp có mưa to gió lớn, Cố Tri Dân vội vàng trấn an bà ấy: "Còn đang ở bên ngoài đó, mẹ bình ĩnh một chút đi, hít sâu hít sâu."
Tần Nhân ngồi thẳng dậy, sau khi hít sâu liên tục mấy cái mới miễn cưỡng làm dịu lại chút cảm xúc: "Không phải là con nói hai người... không có cái gì hay sao?"
Đứa con trai này của bà chính là đến đây để đòi nợ, con trai ba mươi tuổi nhà người ta đã thành gia lập nghiệp, đã sớm không cần ba mẹ phải lo lắng. Con trai nhà của bà lại ngược với người ta, ba mươi tuổi còn chưa thành gia lập nghiệp thì thôi đi, suốt ngày cứ làm ra chút chuyện đổ nát trên hotsearch.
Cố Tri Dân thấy Tần Nhân đã nghe lời của anh ta liền nói tiếp: "Nhưng vấn đề là cô ta đã mang thai."
Tần Nhân dùng một loại ánh mắt "nhìn đồ đần" mà nhìn Cố Tri Dân: "Cô ta mang thai thì mắc mớ gì tới con chứ?"
Cố Tri Dân giải thích: "Buổi sáng ngày hôm đó Tiểu Lệ đã nhìn thấy Tiêu Văn đi ra từ trong phòng của con, con muốn nói đứa con của Tiêu Văn không phải là của con, cô ấy có thể tin sao?"
"Sao con bé không tin?" Tần Nhân đã nhìn hai người bọn họ lớn lên, cảm thấy chút tin tưởng đó thì bọn họ vẫn có.
Tần Nhân vừa nói xong liền cau mày khó hiểu: "Chờ đã, chuyện này thì có liên quan gì tới Tiểu Lệ chứ? Con..."
"Không sai." Cố Tri Dân đã đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Phỏng đoán của Tần Nhân đã được kiểm chứng, không dám tin tưởng mà nói: "Con thích Tiểu Lệ?"
Cố Tri Dân dựa ra phía sau một chút, thoáng hơi rã rời: "Đúng, là con thích cô ấy, cho nên vì để cho cô ấy biết con thật sự chưa từng chạm Tiêu Văn thì nhất định phải cầm được giấy xét nghiệm chứng minh đứa bé kia không phải là con của con, mà muốn làm xét nghiệm máu mủ thì sao, ít nhất phải chờ sau một tháng. Nhưng mấy ngày trước Tiêu Văn vừa mới ngã một phát, có lẽ còn phải đợi tình huống sức khỏe của cô ta ổn định lại thì mới có thể làm."