CHƯƠNG 1194: NÓI DỐI LÀ KHÔNG ĐÚNG
CHƯƠNG 1194: NÓI DỐI LÀ KHÔNG ĐÚNG
Ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Diệp Chi đã vào phòng bếp hầm canh.
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Để người giúp việc tới làm.”
Anh không muốn để Hạ Diệp Chi vất vả.
Hạ Diệp Chi biết trong lòng anh nghĩ gì, khẽ nói: “Không sao đâu, hầm canh mà thôi, sẽ không mệt.”
Mạc Đình Kiên không nói thêm gì nữa.
Trước bữa trưa, Hạ Diệp Chi đựng một phần thức ăn khác vào trong hộp giữ ấm.
Mạc Đình Kiên đứng ở một bên nhìn cô, vẫn không nói gì.
Ăn cơm trưa xong, Mạc Đình Kiên phân phó người giúp việc: “Kêu tài xế chờ ở cửa, bọn tôi lát nữa sẽ đi ra ngoài.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu uống nước, nhịn không được cong khóe môi.
Mạc Đình Kiên cái con người này, lúc nào cũng mạnh miệng lại mềm lòng.
......
Lúc gần đến bệnh viện, Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
“Lần trước Phó Đình Tây nói anh ấy sẽ kết hôn, chính xác là hôm nào? Chúng ta phải đến uống rượu mừng chứ.”
Dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa Phó Đình Tây và Mạc Đình Kiên, anh ấy kết hôn, Mạc Đình Kiên chắc chắn phải tham dự hôn lễ của anh ấy.
Mạc Đình Kiên không quá quan tâm đến vấn đề này, không chút để ý nói: “Chắc sớm thôi, hỏi Tri Dân một chút là biết.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi thấy anh không quá quan tâm, cũng không nói gì thêm.
Lúc này xe ô tô dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe.
Đến cửa phòng bệnh, Hạ Diệp Chi nhịn không được quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên bên cạnh: “Anh có muốn vào không?”
Cô nghĩ Mạc Đình Kiên sẽ không đi vào giống ngày hôm qua.
Câu trả lời của Mạc Đình Kiên là trực tiếp mở cửa phòng bệnh.
Mạc Gia Thành ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa, lặng lẽ như một bức tượng điêu khắc.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cậu cũng không lập tức quay đầu lại.
Tận đến lúc Hạ Diệp Chi gọi cậu: “Tiểu Thành.”
“Chị Diệp Chi.” Mạc Gia Thành quay đầu, lại thấy Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Đáy mắt cậu dao động, khóe môi giật giật, nhưng tiếng “Anh họ” kia cuối cùng vẫn không gọi ra.
Hạ Diệp Chi làm bộ không phát hiện ra bầu không khí khác thường, lấy hộp giữ nhiệt trong tay Mạc Đình Kiên đi đến rồi nhắc Mạc Gia Thành: “Cậu còn chưa ăn cơm đúng không, chị nấu cơm mang đến cho cậu.”
Mạc Gia Thành cụp mắt xuống: “Em ăn rồi.”
Hạ Diệp Chi giả vờ tức giận, cúi mặt xuống nói: “Tiểu Thành, nói dối là không đúng.”
Bởi vì muốn đến bệnh viện, cho nên bữa trưa ở nhà ăn sớm, bây giờ cũng chỉ mới mười hai giờ.
Đôi môi của Mạc Gia Thành tái nhợt khô khốc, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng đã ăn cơm.
Mạc Gia Thành cúi đầu, không nói.
Hạ Diệp Chi biết, cô đoán đúng rồi.
Cô đem đồ ăn lấy ra đặt trên bàn cơm, hỏi cậu: “Cậu có thể tự mình ăn không?”
Mạc Gia Thành gật đầu: “Có thể.”
Mặc dù cậu đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ, ăn đói mặc rách, Mạc Đình Phong sợ cậu chạy trốn nên luôn cho cậu uống thuốc ngủ, trên người có vài vết thương ngoài da, sau khi nghỉ ngơi một ngày tinh thần tốt hơn nhiều, tự chăm sóc bản thân cũng không thành vấn đề.
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Gia Thành cầm lấy đũa ngoan ngoãn ăn cơm, đáy lòng có chút vui mừng.
“Đi thôi.” Mạc Đình Kiên tiến đến kéo cô ra ngoài.
“Bây giờ đã đi rồi sao?” Cô còn muốn cùng Mạc Gia Thành nói đôi câu.
Mạc Đình Kiên kéo cô ra ngoài mà không nói một lời.
Hạ Diệp Chi chỉ có thể thở dài, không quên quay đầu lại dặn dò Mạc Gia Thành: “Anh chị đi trước, cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Mấy ngày tiếp theo Hạ Diệp Chi vẫn đưa cơm cho Mạc Gia Thành.
Sau khi cô đưa cơm cho Mạc Gia Thành, buổi chiều lại cùng Mạc Đình Kiên đến công ty làm việc.
Mạc Đình Kiên so với hồi trước gầy yếu hơn, nhưng tinh thần lại càng ngày càng tốt, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một người bị bệnh.
Vậy nên Hạ Diệp Chi cũng yên tâm rất nhiều, nhưng vẫn không dám lơ là.