CHƯƠNG 1168: VẬY MẸ SẼ NHẸ NHÀNG MỘT CHÚT.
CHƯƠNG 1168: VẬY MẸ SẼ NHẸ NHÀNG MỘT CHÚT.
Hạ Diệp Chi cho người làm chuẩn bị phòng xong, lúc trở lại phòng ngủ thì phát hiện Mạc Hạ đã ôm Mạc Đình Kiên ngủ rồi, anh sợ lây bệnh cho bé nên đã đeo khẩu trang, lúc này cũng hơi híp mắt lại.
Cô tưởng Mạc Đình Kiên đã ngủ rồi nên rón rén đi tới đắp chăn cho bọn họ.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại mở mắt.
Động tác của Hạ Diệp Chi hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Em đã sắp xếp phòng cho Cố Tri Dân rồi.”
Mạc Đình Kiên hơi gật đầu, ánh mắt cô nhìn về khẩu trang trên mặt anh: “Đeo vào không khó chịu sao?”
“Không sao.” Đeo khẩu trang lại kèm theo giọng nói khàn đặc, nên âm thanh có chút ồm ồm.
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Hạ Diệp Chi biết anh hẳn là không mấy thoải mái, anh bình thường cũng không hay đeo khẩu trang, sao lại thấy thoải mái cho được.
Cô cũng không vạch trần anh, chỉ nói: “Em mang Mạc Mạc về phòng.”
Mạc Đình Kiên lắc lắc đầu, lại đưa tay niết niết mặt Mạc Hạ: “Mai nó thức dậy sẽ giận dỗi, không cần đâu, cứ để vậy ngủ đi.”
Đứa bé mỗi ngày thay đổi thật nhiều, lúc trước khi hai mẹ con họ tới đây, đứa bé cũng không mấy bám lấy anh, thật hiếm thấy khi mà đêm nay lại muốn ngủ cùng anh.
Nhìn dứa bé nho nhỏ như vậy nhưng thực ra rất lanh loiwjm cái gì cũng hiểu, Mạc Đình Kiên biết, Mạc Hạ không phải đột nhiên mà muốn ngủ cùng anh, mà là nhìn thấy anh ốm nên quan tâm thôi, chỉ là bé hẳn là không hiểu loại cảm giác này gọi là quan tâm.
Tâm tư đặt trên người Mạc Hạ thực ra rất ít, ba năm đó anh bị thôi miên mất kí ức, lúc Mạc Hạ ở với anh, đều đa số là do người làm chăm sóc, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy lại càng không có thời gian và sức lực để quan tâm bé.
Tuy rằng anh không đặt tâm tư lên bé quá nhiều, nhưng bé vẫn quan tâm anh, lúc này đây anh cảm nhận được sâu sắc mối quan hệ máy mủ tình thân của bọn họ.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi tụ lại trên mặt Mạc Đình Kiên một lúc, mỉm cười nói: “Được.”
Cuối cùng cũng có thời gian để hai cha con bồi dưỡng tình cảm rồi.
Buổi sang, Mạc Hạ dậy trước.
Bé cũng không có chứng gắt ngủ, lật người ngồi dậy, nhưng nhìn thấy Mạc Đình Kiên vẫn còn ngủ bên cạnh.
Anh vẫn chưa tỉnh, bé ngồi dậy vận động một lát, lại cẩn thận leo lên giường.
Mạc Đình Kiên bởi vì bị ốm mà ngủ rất sâu không tỉnh lại, Hạ Diệp Chi thấy Mạc Đình Kiên ốm nên giấc ngủ không sâu, Mạc Hạ vừa cử động liền làm cô thức giấc.
Cô mở mắt nhìn bé, bé cũng mở đôi mắt to đen láy nhìn cô.
Mạc Hạ đưa tay lên môi, làm động tác “Suỵt”, nhỏ tiếng nói với cô: “Ba ba còn đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn ba ba.”
“Uhm.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, nhìn Mạc Đình Kiên một cái mới nói: “Vậy mẹ sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Sợ nửa đêm Mạc Hạ sẽ lăn xuống giường, cô để bé ngủ ở giữa bọn họ.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng ngồi dậy, lại vươn tay bế Mạc Hạ xuống, vén lại góc chăn, mới đưa tay sờ trán Mạc Đình Kiên.
Vừa đụng vào trán cô liền biến sắc, sao lại nóng như vậy?
Cô cấp tốc thay quần áo, ôm lấy Mạc Hạ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi cho bác sĩ.
Hạ Diệp Chi vừa nói chuyện với bác sĩ xong thì đi tới phòng Mạc Hạ, quần áo của bé để ở phòng bé, phải qua đó thay.
Vừa đến hành lang thì đụng phải Cố Tri Dân, nhìn thấy sắc mặt cô không đúng thì hỏi: “Sao vậy?”