CHƯƠNG 1112: CÔ SỢ HÃI
CHƯƠNG 1112: CÔ SỢ HÃI
Mạc Đình Kiên nghe cô nói, sắc mặt hơi ngưng lại.
Anh rủ mắt xuống, che khuất đau lòng cùng tự trách dưới đáy mắt.
Lúc giương mắt lên, đáy mắt chỉ còn lại ôn nhu: "Được, vậy về nhà trước."
Hạ Diệp Chi cười với anh một cái, vô cùng an tâm dựa vào trong ngực anh.
Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi hơi khép mắt tựa ở trong ngực chính mình, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Người tổn thương cô, một người cũng đừng hóng chạy thoát được.
...
Hạ Diệp Chi gần đây trái tim luôn lo lắng, rốt cục gặp được Mạc Đình Kiên, cả người liền hoàn toàn buông lỏng xuống.
Cô dựa vào trong ngực Mạc Đình Kiên, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ra khỏi thang máy lúc nào cô cũng không biết, lên xe lúc nào cô cũng không biết, lúc nào về nhà, cô lại càng không biết.
Lúc tỉnh lại sau giấc ngủ, cô liền phát hiện mình đã nằm ở trên giường.
Đầu giường mở một chiếc đèn, ánh đèn vô cùng ấm áp.
Nhưng vị trí bên cạnh lại trống không, Mạc Đình Kiên không có ở đây.
Hạ Diệp Chi hơi hốt hoảng bật dậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng ở bên cửa sổ.
Mạc Đình Kiên đang gọi điện thoại cho ai đó, gần như anh không hề lên tiếng, cho nên vừa rồi Hạ Diệp Chi không nghe thấy giọng nói của anh.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi lại trấn tĩnh lại.
Mạc Đình Kiên cũng nghe được động tĩnh bên này, hướng mắt nhìn lại, phát hiện Hạ Diệp Chi đã tỉnh, liền thấp giọng nói gì đó cùng người ở đầu bên kia điện thoại, ngay sau đó liền cúp máy.
Sau đó, anh nhanh chân đi về phía Hạ Diệp Chi.
"Sao đã tỉnh rồi?"
Trong mắt Hạ Diệp Chi vẫn còn mang theo một tia kinh hoảng chưa tan hết, sắc mặt Mạc Đình Kiên xiết chặt, đưa tay liền kéo cô vào trong ngực: "Có chút chuyện rất quan trọng phải xử lý, nên anh đi gọi điện thoại."
"Ừm." Hạ Diệp Chi dựa vào trong ngực anh, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Mạc Đình Kiên có thể cảm giác được cô đang sợ hãi, vươn tay ra, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vỗ về ở trên lưng của cô, mang theo sự trấn an.
"Không sao, anh ở đây với anh, ngủ tiếp một lúc nữa đi." Giọng nói Mạc Đình Kiên thật thấp, giống như là sợ quấy nhiễu đến cô.
Hạ Diệp Chi phục hồi một chút tâm tình, hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
Mạc Đình Kiên lấy di động ra nhìn thoáng qua, nói: "Ba giờ."
Anh chỉ đi gọi điện thoại mà thôi, cũng không nghĩ tới Hạ Diệp Chi lại đột nhiên bừng tỉnh.
"Sao anh lại không gọi em." Giọng Hạ Diệp Chi có chút oán trách, cô rất muốn gặp Mạc Hạ, vậy mà anh lại không gọi cô.
Mạc Đình Kiên biết cô đang suy nghĩ gì, mới mở miệng chính là muốn bỏ đi ý nghĩ của cô: "Sáng sớm ngày mai hãy đi gặp con bé, hiện tại con bé cũng đang ngủ, chúng ta qua đó sẽ làm ốn đến con bé."
Trước khi đi Hạ Diệp Chi bị Mạc Gia Thành lừa gạt, thật vất vả mới nuôi tốt một chút.
Nhưng bây giờ, khí sắc lại thành cái dạng này.
Mạc Đình Kiên hiện tại ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ mình vừa chớp mắt một cái, cô lại xảy ra chuyện.
Hơn nửa đêm, tự nhiên cũng sẽ không để cô bị giày vò một lần nữa.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, Mạc Đình Kiên nói cũng đúng.
Cô bỏ đi suy nghĩ muốn đi thăm Mạc Hạ ngay, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Em rất nhớ Hạ Hạ."
Mạc Đình Kiên đem cô ôm lại, không nói gì.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại biết anh đang bất mãn.
Cô khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Em cũng nhớ anh."
Lúc này Mạc Đình Kiên mới giống như hài lòng, buông lỏng cô ra mấy phần, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán của cô, nói: "Ngủ đi."
Anh nói xong, liền đem Hạ Diệp Chi thả lại trên giường, chính mình cũng nằm lên.
Đã quá lâu anh không cùng Hạ Diệp Chi cùng nhau an an ổn ổn ngủ một giấc như thế này, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.