"Bà chị còn nhớ cái lần đụng mặt ở trạm dừng đèn đỏ không? Con nhỏ Vương Hà Vy ý."
Nhật Vy gật gù.
"Đó cũng là lần mà Louis Hưng Vũ thừa nhận với tụi này thích bà chị đấy! Vương Hà Vy quen với đám thằng Khanh trước, mà Thái Bảo hay rủ thằng Hưng đi chơi chung, vì nó giàu mà! Đi với nó chẳng bao giờ chịu thiệt cả. Vậy là có một cuộc chạm mặt bất ngờ giữa một nam một nữ, Vương Hà Vy từ đó liên tục theo đuổi Louis Hưng Vũ, đến khi biết được người mà nó thích lại là học sinh giỏi Nguyễn Hà Nhật Vy, thì như bà chị thấy đó! Nợ mới nợ cũ của cả hai người, con nhỏ đó không nhịn được nên mới mắng bà trong nhà vệ sinh."
Nhật Vy khịt khịt mũi: "Vậy thì sao?" Cô và Vương Hà Vy trước giờ không thích nhau, dù cô ta có làm gù cũng chẳng liên quan đến cô.
Trần Minh Trung nheo mắt: "Bà chị à, bà không nhận ra sao? Con nhỏ Hà Vy đó xinh cực, tới cả Bảo Khanh cũng chẳng tán nổi nó. Nó chủ động với Louis Hưng Vũ như vậy, mà thằng Hưng lại trước mặt tất cả công khai nói thích Nguyễn Hà Nhật Vy, thậm chí còn không thèm nhìn con nhỏ đó bằng nửa con mắt. Nó chứng tỏ điều gì? Louis Hưng Vũ de Valois, suy bà chị tới mức hết cứu rồi. Tôi mà là bà thì tôi làm người yêu nó từ tám đời! Thật không hiểu nổi, người mình thích cũng thích mình, vậy mà đéo thành người yêu nhau mọe đi, lại còn chần chừ."
Nghe vậy thì Nhật Vy liền thở hắt ra một hơi: "Thế tao hỏi mày, nếu như có một con nhỏ ất ơ nào đó nó tự nhiên đối tốt với mày, rồi mày có cảm tình với nó. Nhưng một ngày nọ mày phát hiện, con nhỏ đó không chỉ đối tốt với mỗi mình mày, mà mấy thằng khác cũng vậy. Và mày không có cảm giác an toàn khi bắt đầu một mối quan hệ với nó, thì mày có đồng ý yêu đương với con nhỏ đó không?"
Không đợi Minh Trung đáp, cô lại nói tiếp: "Trần Minh Trung, tao hiểu những gì mày nói, nhưng tao cơ bản chẳng biết gì về Louis Hưng Vũ cả, thậm chí tao còn không chắc rằng, nó có thật sự thích tao như mày nói không. Ngay từ ban đầu, bọn tao là hai người chẳng có liên quan gì tới nhau, tao thừa nhận là tao thích Hưng Vũ, nhưng nó không nhiều đến như vậy. Tao luôn tự hỏi lý do mà Mai Ngọc có thể thoải mái hết mức khi làm người yêu mày, hay là Thảo có thể tin tưởng Trung Khánh một cách vô lý! Và mày biết đáp án tao nhận được là gì không? Chính là mỗi đứa tụi mày, từ lâu đã hiểu rõ về đối phương. Nhưng tao và Hưng Vũ thì ngược lại, tao không biết gì về Hưng Vũ cả."
Nhật Vy vừa dứt câu thì cả hai cũng rơi vào trạng thái im lặng.
Vậy là cuộc nói chuyện của cả hai kết thúc, bằng một câu nói của Trần Minh Trung:
"Bà chị à, tôi không biết bà nghĩ thế nào về Louis Hưng Vũ, nhưng mà tôi cam đoan nó không phải là một thằng badboy hay trapboy gì gì đâu. Đúng thật là nó có h.ú.t t.h.u.ố.c, nhưng đó đã chuyện của hai năm trước rồi, ai mà chả có một thời bốc đồng."
Câu nói đó cứ liên tục quanh quẩn trong đầu Nhật Vy, quả thật là trước kia cô từng nghĩ Hưng Vũ là một thằng badboy.
.....
Thoáng cái đã đến ngày chủ nhật. Nhật Vy đứng thần người ở trạm xe buýt, trong đầu lại nghĩ đến cuộc nói chuyện tối hôm đó với Trần Minh Trung.
Trong lòng cô rối tung cả lên, bây giờ cô mới hiểu việc phải chọn lựa giữa lý trí và con tim khó đến mứa nào.
Nhật Vy phiền não thở dài một hơi.
"Xin chào?" Một cô gái ngoại quốc e dè đập nhẹ vào vai Nhật Vy.
"À, vâng...xin chào." Nhật Vy có chút lúng túng với lời chào bất ngờ này.
"Bạn có thể nói tiếng anh không?" Cô gái kia hỏi.
"Vâng, tôi có thể."
Đôi đồng tử màu lam như sáng lên: "Thật tốt quá! Bạn có thể cho tôi biết, đi đường nào để đến được địa chỉ này không?" Cô ấy đưa ra một tờ giấy, bên trong là địa chỉ nhà của ai đó.
Nhật Vy hơi chau mày khi thấy địa chỉ được nghi trên tờ giấy, trông nó có chút quen. Cô chợt mở to mắt, lấy ra tờ note hôm trước Hưng Vũ đưa cho cô.
"Lạy chúa tôi!! Chúng giống nhau!" Cô gái kia thốt lên.
Nhật Vy cũng bất ngờ, ngước lên nhìn cô gái ngoại quốc kia.
Đôi mắt xanh của cô ấy giống y như Hưng Vũ, mái tóc dài xõa ngang lưng tựa những sợi chỉ vàng trong truyện cổ tích, có điều màu tóc này nhạt hơn, các đường nét sắc xảo trên gương mặt càng thể hiện rõ nét đẹp của người con gái Châu Âu. Nói không quá, chứ cô gái này thật sự rất xinh, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể không ngắn nhìn.
Có điều, cô ấy là ai? Theo như địa chị trên tờ giấy thì hình như cũng đến nhà Hưng Vũ. Cô ấy cũng là người Pháp à?
"Cho hỏi, bạn cũng định đến địa chỉ này sao?" Nhật Vy hỏi.
"Đúng vậy! Có phải bạn cũng vậy không?" Cô ấy phấn khích hẳn.
"Vâng. Thế là chúng ta cùng đường rồi, tôi có thể cùng bạn đến đó." Nhật Vy đáp.
"Ôi, thật sao!"
Nhật Vy gật gù.
"May quá! Bạn đúng là thiên thần!!" Cô ấy nắm chặt lấy hai tay Nhật Vy.
"Hơ hơ...bạn nói quá rồi.." Nhật Vy mỉm cười, từ tốn rút hai tay ra.
Cô không biết cô gái này là ai, nhưng nếu cô ấy có địa chỉ nhà Hưng Vũ thì có nghĩa họ có quen biết nhỉ? Tên Louis Hưng Vũ này quả nhiên không đơn giản như Trần Minh Trung đã nói, thật ra Nhật Vy đã có chút mừng khi chưa lún quá sâu vào cậu.
Nhỡ đâu, đến lúc bồ nhau thật, cô bị cậu trap rồi làm sao? Tình đầu của Nhật Vy không thể tồi như vậy được!
"Bạn này." Cô gái kia kéo nhẹ áo Nhật Vy.
Cả hai đã lên chuyến xe buýt đi quận một, vì nhà Louis Hưng Vũ ở quận ấy mà. Nhật Vy ngồi sát cửa sổ, cô gái kia ngồi bên cạnh.
"Vâng." Cô đáp.
"Bạn có quen Louis hả?"
"Louis?" Nhật Vy có chút không hiểu, Louis là ai.
"Là Louis ấy, bạn không biết sao?" Cô ấy nhướng mày, hai mắt mở to. Tỏ vẻ không hiểu.
"Không, có lẽ.." Nhật Vy bỗng ngưng lại.
Louis? Louis Hưng Vũ? Không lẽ Louis là tên tiếng Pháp của cậu ta. Cũng phải lúc mới nói chuyện, Hưng Vũ bảo gọi cậu ta là Hưng, Hưng Vũ, hoặc là Louis. Tại sao bây giờ Nhật Vy mới nhớ ra nhỉ. Ngốc thật.
"Vâng, tôi biết! Tôi biết Louis!" Nhật Vy cười đáp.
Cô ấy gật gù: "Hai người là bạn của nhau sao? Hay là bạn gái?"
Nghe hai tiếng bạn gái, Nhật Vy có chút ngại: "Bạn, chúng tôi chỉ là bạn thôi."
Cô ấy bất ngờ, lấy tay che miệng mình lại: "Thật vậy sao?!! Là bạn thật á? Lại còn là nữ?!!"
Nhật Vy gật gật mấy cái liền, cô không hiểu biểu cảm đó của cô ấy là như thế nào, nhưng có vẻ là rất hiểu Louis Hưng Vũ. Thật tò mò rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì.
"Tên bạn là gì vậy!" Cô ấy lại nắm tay Nhật Vy, phấn khích hỏi.
"Tên là Nhật Vy. Nguyễn Hà Nhật Vy." Cô cố rút tay ra, nhưng cô gái kia nắm chặt quá không cử động được.
"Nhật Vỷ?"
"Không, không phải Vỷ mà là Vy. Nhật Vy." Cô sửa lại phát âm của cô ấy, về cơ bản người nước ngoài nào mới đến Việt Nam thì phát âm tiếng Việt của họ không quá tốt, cô gái này cũng không ngoại lệ.
"Nhật Vy!" Cô ấy cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Nhật Vy thầm cảm thán: Trời ơi, xinh quá! Cha mẹ nào mà sinh khéo thế không biết!!
"Còn tôi tên là Velaria Hopper."