(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần thứ hai “hẹn hò” không diễn ra nhanh như vậy.
Lý do là vì Đặng Thành Ninh quá bận rộn, liên tục tăng ca.
Ngày hôm đó sau bữa cơm tối, hai ngày sau Đặng Thành Ninh nhắn tin, nói rằng anh sẽ đi công tác mười ngày. Lần gặp mặt tiếp theo phải đợi đến khi anh trở về. Anh cũng nhờ Hạ Duệ Phong nếu mẹ anh có hỏi thăm qua mẹ Hạ Duệ Phong rằng họ có thường xuyên trò chuyện qua mạng xã hội hay không, thì hãy nói là có.
Hạ Duệ Phong đồng ý.
Dù rằng trong lòng hắn nghĩ, giai đoạn này điều Đặng Thành Ninh và mẹ anh cần hơn là thẳng thắn trò chuyện, chứ không phải một người tạo áp lực còn người kia thì miễn cưỡng.
Cuối tuần về nhà, mẹ Hạ Duệ Phong thực sự hỏi hắn gần đây hai người có trò chuyện qua mạng không.
Hạ Duệ Phong đáp: “Có.”
Ba hắn hỏi thêm: “Khi nào thì hẹn hò lần thứ hai?”
Hắn trả lời: “Đợi người ta đi công tác về đã.”
Lại Tuyết Phân lại tiếp lời: “Lần đầu hẹn hò thấy sao?”
Hạ Duệ Phong bèn hỏi lại: “Mẹ muốn hỏi, hay là cô Triệu muốn hỏi?”
Lại Tuyết Phân liếc hắn một cái: “Sao vậy?”
Hắn thành thật: “Cô Triệu có phải thường xuyên hỏi mẹ về tiến triển của tụi con không? Nghe nói mỗi lần gặp con, Đặng Thành Ninh đều chụp hình gửi cho cô ấy xem để yên tâm. Cô ấy cũng hay dò hỏi mẹ đúng không?”
Lại Tuyết Phân ngồi xuống ghế sofa, trông đầy vẻ sẵn sàng kể chuyện.
Hạ Duệ Phong vội vàng pha một ly trà hoa nhài, đưa tận tay mẹ mình.
Lại Tuyết Phân lúc này mới từ tốn mở lời, Hạ Vĩnh Khang cũng ghé qua lắng nghe.
“Mấy năm nay mẹ của Thành Ninh khổ lắm.” Lại Tuyết Phân thở dài, “Ba Thành Ninh mất từ khi nó mới học cấp hai. Con nghĩ đi, lúc đó cô ấy chưa đến 40, còn trẻ như vậy, làm sao gánh nổi?”
Hạ Duệ Phong gật đầu: “Đúng là không dễ dàng gì.”
Ba hắn liền nhắc: “Nghe mẹ nói, đừng chen ngang.”
Hạ Duệ Phong: “…”
Lại Tuyết Phân trước khi nghỉ hưu từng là hòa giải viên của cục tư pháp, thường xuyên làm việc tại tòa án cơ sở, xử lý vô số vụ tranh chấp dân sự. Bà đã thấu hiểu đủ kiểu lòng người, từng trải bao nhiêu chuyện trên đời. Lúc này, bệnh nghề nghiệp của bà lại trỗi dậy.
“Nhà họ có tiền, nghe nói ba Thành Ninh để lại không ít tài sản. Nhưng con thử nghĩ xem, một người như mẹ nó, vốn xuất thân từ nghệ thuật múa, thì làm sao biết quản lý kinh doanh? Có khi bị người thân, bạn bè lừa gạt không biết bao nhiêu lần rồi. Sau này, khi Thành Ninh lên cấp ba, cô ấy thấy mình không gánh nổi nữa nên đành bán hết tài sản, chỉ giữ lại nhà và chút tiền mặt. Vì chuyện đó mà còn phải kiện tụng với họ hàng ra tòa.”
“Những chuyện kiểu này không hiếm, mẹ làm ở tòa án đã thấy nhiều rồi. Khác nhau chỉ ở chỗ người thì ít tiền, người thì nhiều tiền.”
“Thực tế phũ phàng như vậy đó, khiến cô ấy phải đặt nhiều kỳ vọng vào con trai mình. Cũng vì vậy mà cô ấy có chút kiểm soát thái quá, nhưng chính cô ấy cũng ý thức được điều đó và đã cố gắng sửa đổi. Nhiều việc cô ấy không dám hỏi trực tiếp Thành Ninh, sợ gây áp lực cho nó, nên mới nhờ mẹ dò hỏi tình hình của các con.”
Hạ Duệ Phong nhíu mày: “… Vậy không phải là kiểm soát quá mức rồi sao?”
Lại Tuyết Phân liếc nhìn hắn: “Thành Ninh có nói gì không?”
“Không nói gì hết.” Hắn ngước nhìn trần nhà. “Chỉ là con thấy thỉnh thoảng cũng nên để con cái có chút không gian tự do, để chúng thở một chút chứ. Đều lớn rồi mà cứ hỏi tới hỏi lui chuyện thân mật.”
“Ờ ha.” Hạ Vĩnh Khang giả vờ làm mặt quỷ.
Hạ Duệ Phong linh cảm chẳng lành, vội bật dậy khỏi ghế sofa, chuẩn bị chuồn về phòng.
Nhưng mẹ hắn không để yên, gọi với theo: “Vậy là con thấy thương người ta rồi hả?”
Hạ Vĩnh Khang cười: “Ba mẹ cho con tự do đủ rồi, con lại đi lang bạt đấy nhỉ!”
Hạ Duệ Phong đóng sầm cửa phòng. Ngoài phòng khách, mẹ hắn còn nói vọng vào: “Chăm chỉ quan tâm người ta chút, xem người ta có mệt không kìa!”
Ở nhà không yên nổi nữa, Hạ Duệ Phong xách theo bóng rổ, chạy ra ngoài.
Chỉ một cuộc gọi, Lý Kiệt Minh lập tức hẹn hắn ở sân bóng rổ công viên Nhân Dân.
Hai người lập đội cùng vài người qua đường, đánh bóng tới tấp, mồ hôi nhễ nhại cả buổi trưa.
“Hôm nay sao đánh liều mạng thế?” Lý Kiệt Minh đưa bình nước cho Hạ Duệ Phong. “Có phải quen ai cực phẩm trong buổi gặp mặt không? Làm mày bị kích thích à?”
Hạ Duệ Phong không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn về phía góc hồ trong công viên – nơi diễn ra các buổi gặp mặt.
Chủ nhật, buổi chiều, người qua lại đông nghịt.
Hắn uống ngụm nước, không lên tiếng.
Lý Kiệt Minh ghé lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, rồi đắc ý nói: “Có vấn đề rồi. Nhìn không ổn.”
Hạ Duệ Phong nhìn xa xăm về phía góc gặp gỡ, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Uyển Di ghi lại toàn bộ thông tin của Đặng Thành Ninh lên tờ rơi, phát khắp nơi. Vì bảng thành tích quá mức hoàn hảo, có không ít người cho rằng Đặng Thành Ninh là kẻ lừa đảo, quay lưng bỏ đi. Hắn cũng tưởng tượng cảnh hai bên gia đình gặp nhau trong một vở hài kịch đầy rối ren.
“Mày nói xem…” Hạ Duệ Phong chậm rãi mở lời, “Một người…”
“Ừ, một người. Tao biết, không phải hai, không phải ba, là một. Rồi sao?” Lý Kiệt Minh cắt ngang, ra vẻ kiên nhẫn.
“Người đó… tại sao… ý tao là, vì lý do gì mà chọn sống độc thân nhỉ?” Hạ Duệ Phong ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng thốt ra điều mình thực sự muốn hỏi.
“À.” Lý Kiệt Minh vẻ mặt chán chường. “Vì người ta không ưng mày, kiếm cớ thôi.”
Hạ Duệ Phong quay đầu lườm cậu bạn.
Lý Kiệt Minh vội giơ tay: “Sao vậy? Không lẽ mày định nổi cáu chỉ vì tao nói thật?”
Hạ Duệ Phong siết chặt bình nước trong tay: “Tao đang nói đến người thực sự theo chủ nghĩa độc thân ấy, không muốn tìm đối tượng gì cả.”
“Người đó từ chối mày rồi à?”
“Không! Không phải! Người ta không từ chối, chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
“Vậy hai người vẫn nói chuyện chứ?”
“Ừ.”
“À, nuôi cá.”
Hạ Duệ Phong bóp mạnh bình nước đến méo cả vỏ.
Lý Kiệt Minh trừng mắt nhìn Hạ Duệ Phong: “Chuyện rõ rành rành thế mà mày không thấy à? Nói là chủ nghĩa độc thân, nhưng vẫn giữ quan hệ bạn bè, không cắt đứt. Vậy nếu không phải nuôi cá thì là gì?”
Hạ Duệ Phong nghiến răng, từng chữ gằn ra: “Không. Phải. Nuôi. Cá!”
Lý Kiệt Minh ngồi xổm xuống cạnh hắn, chống cằm suy tư: “Vậy thì chắc là chịu tổn thương quá sâu, bị ai đó làm đau, nên không còn tin vào tình yêu nữa.”
“Không thể nào! Người như cậu ấy ưu tú như vậy, chỉ có cậu ấy bỏ người khác chứ làm gì có chuyện bị bỏ!” Hạ Duệ Phong lập tức phản bác.
Tối đó, trước khi đi ngủ, Hạ Duệ Phong cứ nằm trằn trọc, tự hỏi liệu có phải Đặng Thành Ninh thực sự từng chịu tổn thương vì tình yêu không. Một người hoàn mỹ như vậy, ai có thể khiến cậu ấy đau lòng? Chỉ có cậu ấy khiến người khác khổ sở thì đúng hơn.
Nhưng cũng có thể, trong thời gian du học, anh gặp một người cũng ưu tú như mình. Có lẽ vì khác biệt trong kế hoạch tương lai mà cả hai phải chia tay. Giống như cái gã bạn trai cũ khốn nạn của mình, viện cớ về quê kết hôn rồi tự nhận mình song tính. Song tính cái quái gì, thẳng cũng không thẳng nổi!
Dù vậy, chính hắn từng bị tổn thương thế nhưng vẫn chẳng đổi thành chủ nghĩa độc thân kia mà?
Hạ Duệ Phong xoay ngang xoay dọc, đầu cứ mường tượng về bạn trai cũ của Đặng Thành Ninh. Người đó chắc phải ưu tú đến mức nào mới khiến cậu ấy đau lòng như thế? Chắc chắn là một giáo sư tài ba, người có cùng đẳng cấp với Đặng Thành Ninh, đồng điệu về suy nghĩ và lý tưởng.
Những suy nghĩ này đưa hắn trở về thời cấp ba. Lần đó, sau khi điểm thi tháng được công bố, hắn chạy bộ không ngừng nghỉ trên sân trường, ngẩng đầu nhìn qua cửa kính của trung tâm thương mại xa xa, cảm giác như trong đó toàn là những con người ưu tú mà mình không bao giờ với tới.
Nửa tháng sau, đến buổi “hẹn hò” tiếp theo.
Đặng Thành Ninh vẫn chu đáo như lần trước, nhắn tin gửi thông tin nhà hàng đã đặt trước, hỏi Hạ Duệ Phong có muốn thay đổi gì không.
Hạ Duệ Phong lén lút tra cứu, phát hiện đó là một nhà hàng Nhật nổi tiếng trong thành phố. Giá trung bình mỗi người từ hai triệu trở lên. Ban đầu, hắn định từ chối vì quá đắt, nhưng rồi nghĩ đến việc Đặng Thành Ninh đã phải đặt bàn trước cả nửa tháng, hắn lại ngại từ chối.
Hắn nhắn lại, nói nhà hàng rất tốt, không cần thay đổi. Lần này để hắn mời, nhấn mạnh rằng Đặng Thành Ninh không cần tranh giành.
Đặng Thành Ninh hơi ngạc nhiên, nhắn lại: “Trong hợp đồng đã ghi rõ, mọi chi phí đều do tôi chi trả. Đừng khách sáo, vốn dĩ tôi đã chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu rồi.”
Ngữ khí đúng chuẩn công việc, lạnh lùng và mực thước.
Lúc này, Hạ Duệ Phong chợt tỉnh ngộ: Có phải ngay từ đầu hợp đồng đã được thiết lập để mọi thứ minh bạch, định nghĩa rõ ràng là “giả hẹn hò” không? Nếu cả hai cứ hành xử như bạn bè thông thường, dễ dẫn đến rắc rối không đáng có.
Thế là hắn không tranh cãi nữa.
Hôm sau, Hạ Duệ Phong đến nhà hàng đúng giờ. Đặng Thành Ninh đã ngồi chờ sẵn.
Hôm nay là thứ bảy, anh hiếm hoi được nghỉ, không còn khoác trên mình bộ vest nghiêm chỉnh. Đặng Thành Ninh mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh đậm, phối cùng quần dài tone sur tone. Hai nút trên của áo sơ mi để mở, để lộ làn da trắng sáng lóa mắt. Tóc anh không vuốt keo như thường lệ mà buông xõa tự nhiên, đen nhánh và mềm mại.
Hình ảnh này chẳng khác nào anh đang chuẩn bị chụp hình cho một tạp chí thời trang.
Hạ Duệ Phong, vốn là đồ nhà quê, lần đầu tiên trong đời thấy có người đàn ông mặc áo sơ mi lụa ngoài đời thật. Không ngờ lại đẹp đến thế, mỗi cử động của anh như có ánh sáng mờ ảo chảy trôi quanh mình.
Đặng Thành Ninh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, hơi bối rối, hỏi khẽ: “Sao vậy?”
Anh còn cúi xuống nhìn trang phục của mình, lo lắng không biết có gì không ổn.
Đúng lúc này, đầu bếp ở quầy bar phía trước buông một câu tiếng Nhật, nhân viên nhà hàng lập tức dịch lại: “Vị khách này bị mê hoặc rồi.”
Hạ Duệ Phong còn chưa kịp đỏ mặt xấu hổ, đã thấy tai của Đặng Thành Ninh nhanh chóng đỏ lên, rồi lan cả ra hai má, nhuộm một tầng hồng nhàn nhạt.
“Chúng tôi là bạn bè.” Đặng Thành Ninh giải thích, rồi ngồi xuống.
Chủ bếp gật đầu, biểu cảm như thể đã hiểu rõ, ánh mắt đầy thần thái.
Hạ Duệ Phong ngồi xuống, Đặng Thành Ninh lấy ra điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “Tôi chụp hình khi cậu ăn cơm rồi gửi cho mẹ tôi được không?”
Hạ Duệ Phong gật đầu đồng ý.
Đặng Thành Ninh nhanh chóng chụp một bức ảnh, gửi đi xong thì nhẹ nhàng thở phào, khẽ nói: “Thực sự xin lỗi, mẹ tôi có chút nghi ngờ, nghĩ rằng tôi không nghiêm túc với bà ấy.”
Hạ Duệ Phong cười đáp: “Thật ra thì cũng không sai đâu, quả thật cậu không nghiêm túc, chỉ là không đủ chăm chút thôi.”
Đặng Thành Ninh bật cười.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Duệ Phong cảm thấy như cả quán ăn Nhật Bản bỗng trở nên sáng bừng lên.
Hôm nay, đầu bếp đặc biệt nhiệt tình, suốt bữa ăn không có giây phút nào im lặng. Khi Đặng Thành Ninh ăn không hết món nhím biển, còn dư lại một nửa, đầu bếp liền mang phần đó đến trước mặt Hạ Duệ Phong, nói: “Để tôi xem, vị tiên sinh này liệu có ăn được không.” Đặng Thành Ninh chưa kịp ngăn cản thì Hạ Duệ Phong đã nhận lấy và ăn luôn.
Món ăn được kết hợp với rượu, và vì hai người đều không lái xe, họ uống một ít rượu gạo.
Kết thúc bữa ăn, hai má Đặng Thành Ninh ửng đỏ vì ảnh hưởng của rượu.
Đầu bếp chào tạm biệt hai người, nói: “Khi đến kỷ niệm, nhớ lại ghé quán chúng tôi để chúc mừng nhé!”
Hạ Duệ Phong không biết là Đặng Thành Ninh muốn nhấn mạnh thêm một lần nữa rằng “chúng tôi chỉ là bạn bè,” hay là vì lý do khác, mà im lặng ra về.
Không ngờ Đặng Thành Ninh lại khẽ lung lay, đứng dậy và quay sang chủ bếp nói một câu: “Cảm ơn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");