(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Duệ Phong chuyển rất nhiều đồ đến nhà Đặng Thành Ninh. Quần áo, giày dép, đồ dùng sinh hoạt thì không cần nói, hắn thậm chí còn đem cả những món thủ công, mô hình mà mình tự làm sang đó.
Hôm đó, khi Đặng Thành Ninh tan làm về nhà, anh vừa bước vào liền thấy phòng khách gần như bị chiếm lĩnh một nửa. Bàn trưng bày giờ đây chất đầy đồ đạc. Mà những thứ này không phải là quà Đặng Thành Ninh tặng Hà Duệ Phong, mà toàn bộ đều là đồ của Hà Duệ Phong tự sưu tầm cất giữ, bao gồm cả một phần đồ hắn mang từ nhà ba mẹ mình. Quà sinh nhật Đặng Thành Ninh tặng, Hà Duệ Phong đều cất ở căn nhà nhỏ của hắn trước kia.
Dường như Hà Duệ Phong cố ý tạo cảm giác an toàn cho Đặng Thành Ninh bằng cách đem đồ đạc của mình qua nhà anh và ngược lại, mang đồ của Đặng Thành Ninh về nhà hắn.
Nhưng vì nhà Đặng Thành Ninh lớn hơn nhà Hà Duệ Phong rất nhiều, nên đồ đạc chuyển qua nhà Đặng Thành Ninh cũng nhiều hơn. Đến mức ngay cả chiếc xe đạp của mình, Hà Duệ Phong cũng đem qua đó.
Hắn nói: “Đem hết đồ của anh đặt ở nhà em, sau này nếu em muốn đuổi anh đi, cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Dọn đồ thôi cũng mệt muốn chết rồi.”
Đặng Thành Ninh rất muốn Hà Duệ Phong dọn hết mọi thứ của hắn qua đây, tốt nhất là bán luôn căn nhà của mình, để không còn bất kỳ bất động sản nào đứng tên hắn nữa. Như vậy, Hà Duệ Phong sẽ chỉ có thể ở mãi bên anh, không còn chỗ nào khác để đi.
Nhưng ý nghĩ đó, Đặng Thành Ninh chỉ dám giữ trong lòng, không dám nói ra miệng.
Từ khi quan hệ của họ ổn định, hai bên gia đình cũng bắt đầu qua lại thường xuyên. Hôm nay nhà này tặng nhà kia lá trà, ngày mai lại đáp lễ bằng những món đặc sản tự trồng. Dịp nghỉ Tết Dương lịch, mẹ Đặng Thành Ninh, Triệu Uyển Di, mời cả gia đình Hà Duệ Phong đến nhà ăn cơm.
Trong bữa ăn, cha mẹ hai bên trò chuyện rất rôm rả, vui vẻ. Nếu không phải vì đồng tính luyến ái không thể kết hôn, có lẽ họ đã bắt đầu bàn bạc xem hôn lễ sẽ được tổ chức thế nào.
Ăn cơm xong, Hà Duệ Phong kéo tay Đặng Thành Ninh, lén lút rủ anh lên lầu.
“Anh muốn tham quan phòng của em.” Hà Duệ Phong nói.
Lần trước đến, hắn chưa vào được phòng của Đặng Thành Ninh, trong lòng vẫn luôn canh cánh điều đó.
Đặng Thành Ninh chẳng có gì phải giấu giếm, thế nên anh dẫn Hà Duệ Phong vào căn phòng mà mình đã ở từ nhỏ đến lớn. Anh ở đó đến khi đi du học, rồi sau này bắt đầu đi làm mới dọn ra ngoài.
Dù đã lâu không trở về ở, nhưng căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ như trước.
Đặng Thành Ninh mở cửa, cảm giác có chút không tự nhiên, hơi bối rối.
Căn phòng như được thời gian giữ lại ở giai đoạn Đặng Thành Ninh còn là thiếu niên. Tường xung quanh là màu xám xanh, có lẽ trước kia là màu xanh sáng hơn. Giường và giá sách đều màu trắng, còn giá sách lớn được xếp đầy sách. Bên cạnh, kệ trưng bày đồ vật được bài trí ngay ngắn, với những món đồ trang trí như mô hình địa cầu bằng nhiều chất liệu và màu sắc khác nhau, thậm chí cả các mô hình tinh thể.
Hà Duệ Phong bước vào, nhìn ngắm cẩn thận từng chi tiết.
Lần trước, Đặng Thành Ninh bảo đồ đạc đã được dọn sang nhà mới, căn phòng gần như trống rỗng. Nhưng thực tế, anh đã nói dối.
Những món đồ từ nhỏ đến lớn của Đặng Thành Ninh vẫn còn nguyên trong phòng.
Nếu có ai đó vào tham quan căn phòng này, họ sẽ nghĩ đây là nơi ở của một thiếu niên yêu thích khoa học tự nhiên và học tập. Chắc chắn không ai ngờ được chủ nhân căn phòng này lại mê siêu anh hùng, phim khoa học viễn tưởng và truyện tranh.
Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng, không hề có chút hỗn độn nào.
Hà Duệ Phong nhìn mười mấy mô hình địa cầu với kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, không giấu được sự kinh ngạc: “Em thích mô hình địa cầu đến vậy sao?”
Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng xoay một mô hình, chăm chú nhìn vào các đại dương, lục địa, núi non trên đó, rồi nói: “Rất thú vị mà, đúng không? Hồi nhỏ, em có thể ngồi ngắm mô hình địa cầu suốt cả buổi chiều, nhìn tên các quốc gia, khu vực, quan sát hải lưu, rồi xem sự phân bố của núi non.”
Hà Duệ Phong dù học khối văn, nhưng địa lý của hắn chẳng ra gì. Thật ra, môn nào hắn học cũng chỉ làng nhàng như nhau, nên hoàn toàn không hiểu thú vị ở chỗ nào. Nhìn mấy mô hình đủ màu sắc, chất liệu kia, hắn khó hiểu hỏi: “Vậy sao ở nhà mới của em lại chẳng có lấy một cái mô hình địa cầu nào?”
Đặng Thành Ninh đặt lại mô hình, giọng khẽ khàng: “Lớn rồi, ít khi còn thời gian để ngồi ngẩn ngơ với mấy thứ như vậy.”
Anh quay đầu nhìn Hà Duệ Phong, nụ cười làm đôi mắt cong cong: “Rất ít người như anh, hồi nhỏ đã say mê một nhân vật anh hùng nào đó, mà giờ vẫn còn giữ nguyên nhiệt huyết như vậy.”
Hà Duệ Phong không nhịn được, cúi xuống hôn lên đôi mắt anh, sau đó cười khẽ:
“Em đang cười anh trẻ con à?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu.
Hà Duệ Phong bước đến một giá sách khác, bắt đầu ngắm nghía.
Trên giá sách, sách được sắp xếp nghiêm chỉnh theo từng chủ đề. Phần lớn là sách phổ cập khoa học, còn lại là sách bài tập ngày xưa.
Hà Duệ Phong sững sờ khi phát hiện ra Đặng Thành Ninh vẫn giữ lại cả những quyển sách bài tập mà mình đã làm ngày trước!
Hắn rút ra một cuốn bài tập toán học Olympic, ngỡ ngàng hỏi: “Em giữ mấy thứ này làm gì?”
Đặng Thành Ninh cầm lấy quyển sách từ tay hắn, trân trọng lật từng trang, rồi đáp: “Những đề bài này thú vị mà.”
Hà Duệ Phong nghe xong, vẻ mặt như muốn chết đi, lập tức nhớ lại nỗi ám ảnh năm nào khi mình chỉ đạt 36 điểm môn toán.
Những trang sách bài tập chi chít lời giải, bước làm. Đặng Thành Ninh lật qua vài trang, bất chợt dừng lại, mỉm cười.
Hà Duệ Phong tò mò tiến lại gần, nhìn mãi nhưng chẳng hiểu gì, chỉ thấy rối mắt.
“Sao vậy? Sao vậy?” – Hắn hỏi dồn.
Đặng Thành Ninh liếc nhìn hắn, trong mắt đầy ý cười, rồi chỉ tay vào một chỗ trên trang sách.
Hà Duệ Phong chăm chú nhìn kỹ, giữa đống chữ và con số dày đặc kia, hắn bất ngờ phát hiện một dòng chữ viết tay: Cậu ấy chạy đến vòng thứ mười, thật là lợi hại.
Đặng Thành Ninh có vài quyển bài tập như thế. Thời gian lâu trôi qua, anh cũng không nhớ rõ mình đã viết những dòng này ở đâu và khi nào. Chỉ là trong lúc làm bài, có khi lại vô thức ghi vài câu như thế. Ngay cả chính anh, giờ lật lại, nếu không để ý kỹ, cũng không dễ gì tìm ra.
Hà Duệ Phong kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn quyển sách.
Ngay sau đó, hắn điên cuồng lật từng trang, hỏi tới tấp: “Còn chỗ nào nữa không? Còn chỗ nào nữa không?”
Đặng Thành Ninh giật mình, vội giằng lấy quyển sách từ tay hắn, ngăn lại: “Em không nhớ rõ, cũng không viết nhiều đâu.”
Hà Duệ Phong vẫn không chịu buông tha: “Những quyển khác cũng có à?”
Đặng Thành Ninh gật đầu: “Chắc là có. Em giữ lại mấy quyển này vì trong đó đều có ghi vài câu như vậy. Nhưng mà viết ở đâu thì em không nhớ, đừng lật loạn. Toàn viết chen giữa công thức và lời giải, khó mà tìm ra được.”
Cũng chính vì vậy, suốt nhiều năm qua, anh mới dám để những quyển bài tập này ở giá sách mà không ai phát hiện.
“Trời ơi, cục cưng của anh…” Hà Duệ Phong nhìn anh, thở dài, vừa bất lực, vừa ngạc nhiên, lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
Đặng Thành Ninh bắt đầu thấy ngượng ngùng, vội đặt quyển sách lại giá, tránh ánh mắt của Hà Duệ Phong.
Hà Duệ Phong từ phía sau vòng tay ôm lấy Đặng Thành Ninh, dịu dàng xoay người anh lại, cúi xuống đặt một nụ hôn lên chóp mũi rồi khẽ chạm môi anh, giọng nói trầm thấp pha chút hoài niệm, nhẹ nhàng thủ thỉ: “17 tuổi của anh thật sự quá hạnh phúc… cục cưng của anh…”
Cuối cùng, Hà Duệ Phong nhất quyết muốn đem hết đống bài tập trên giá về nhà mình.
Ban đêm Hà Duệ Phong không chịu ngủ, thức khuya cầm từng cuốn bài tập của Đặng Thành Ninh ra lật xem. Ban đầu, Đặng Thành Ninh còn cố gắng thức để bầu bạn cùng hắn, nhưng về sau, thực sự không chống đỡ nổi, đành ngủ thiếp đi. Thế nhưng mỗi lần Hà Duệ Phong tìm thấy một câu ghi chú của anh, hắn lại hôn anh một cái, khiến Đặng Thành Ninh bị đánh thức. Cứ như vậy, suốt đêm, Đặng Thành Ninh chỉ ngủ chập chờn, không hề yên giấc.
Đến tận hơn 3 giờ sáng, Hà Duệ Phong cuối cùng cũng xem hết toàn bộ bảy cuốn bài tập mà Đặng Thành Ninh đã cất giữ, phát hiện trong đó có tất cả 36 câu anh từng viết về hắn.
Thầy dạy thể dục lớn tiếng thật đấy, mình còn nghe thấy thầy đang mắng cậu ấy.
Mỗi ngày chạy nhiều vòng như vậy, về nhà không mệt sao, lại còn học hành được nữa à?
Hôm nay cậu ấy không tập luyện, xin nghỉ à?
Cậu ấy có phải là kiểu người vô điều kiện giúp đỡ tất cả mọi người không?
Cậu ấy học toán kém như vậy, sao không tới hỏi mình? Hay là cậu ấy căn bản không nhớ có sự xuất hiện của mình trên đời này.
…
Sau khi lật hết những dòng ghi chú ấy, Hà Duệ Phong nằm im rất lâu, tâm trạng cứ mãi dao động, không cách nào bình tĩnh lại được. Cuối cùng, hắn đánh thức Đặng Thành Ninh dậy, làm ầm một trận ra trò. Đặng Thành Ninh đành chịu trận, nhưng hôm sau anh mệt đến mức không thể thức dậy, ngủ thẳng một mạch tới tận 5 giờ chiều.
Một thời gian sau, Đặng Thành Ninh cùng mẹ mình nhận lời mời đến nhà ba mẹ của Hà Duệ Phong dùng cơm.
Hai gia đình đã thân thiết đến mức không còn khoảng cách. Triệu Uyển Di vừa tới nơi đã cùng Lại Tuyết Phân trò chuyện vui vẻ. Hai người vừa rửa rau vừa ríu rít không ngừng, khiến bầu không khí trong bếp rộn ràng hơn hẳn. Hạ Vĩnh Khang, ba của Hà Duệ Phong, đảm nhận vai trò đầu bếp, bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại.
*Đoạn này mình thấy raw để là Triệu Vĩnh Khang, chắc lỗi nên mình sửa lại cho đúng nha.
Hà Duệ Phong vốn định phụ giúp trong bếp, nhưng lại bị đuổi ra. Không cam chịu nhàn rỗi, hắn lôi kéo Đặng Thành Ninh lên phòng mình.
Khác hẳn sự gọn gàng, ngăn nắp trong phòng của Đặng Thành Ninh, phòng Hà Duệ Phong mang một dáng vẻ lộn xộn nhưng đầy sức sống. Dù hắn đã chuyển đi rất nhiều đồ vật sang nhà Đặng Thành Ninh, nhưng căn phòng vẫn còn chất đầy đồ đạc. Nếu là trước kia, lúc mọi thứ còn nguyên vẹn, hẳn nó phải còn hỗn độn hơn nữa.
Hắn rút từ giá sách ra bộ truyện tranh mình yêu thích nhất, rồi hỏi: “Em làm sao biết anh thích bộ truyện này? Cục cưng, hồi cấp ba tụi mình đâu có nói chuyện gì liên quan đến sở thích cá nhân đâu.”
Lần trước sinh nhật, khi nhận được bộ phác thảo gốc của bộ truyện tranh này trong số hàng trăm món quà, Hà Duệ Phong như phát điên. Hắn hoàn toàn không hiểu nổi Đặng Thành Ninh làm cách nào mà nhiều năm qua lại có thể thu thập từng món quà như thế này.
Huống hồ, khi Đặng Thành Ninh tặng lại, hắn thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ có ngày món quà ấy quay trở về tay mình.
“Chữ ký của anh để lộ ra hết.” Đặng Thành Ninh nói, “Còn cả những lần anh không vui, lúc nào anh cũng sẽ lẩm bẩm lời thoại trong truyện tranh.”
Hà Duệ Phong chớp mắt nhìn anh, sau đó ôm chặt lấy Đặng Thành Ninh. Hắn không biết phải làm sao để xoa dịu anh, làm sao để yêu anh nhiều hơn, càng không hiểu sao mình lại may mắn đến vậy.
“Cục cưng, em véo anh một cái đi.” Nửa ngày sau, Hà Duệ Phong mới nói ra một câu khó hiểu.
Đặng Thành Ninh ngạc nhiên nhìn hắn.
“Em nói xem, có phải anh đang nằm mơ không? Nếu không phải mơ đẹp, trên đời này làm sao có thể có người ngốc như em, cục cưng à?” Hà Duệ Phong ôm chặt lấy anh hơn nữa.
Trong lòng Đặng Thành Ninh âm thầm nghĩ: Vì anh có vấn đề tâm lý, anh là kẻ cố chấp.
“Người khác chỉ biết sợ hãi em, rồi bỏ đi. Chỉ có anh xem em là một giấc mơ đẹp.” Đặng Thành Ninh lắng nghe nhịp tim hắn, từng lời từng chữ khẽ nói.
Hà Duệ Phong nâng khuôn mặt anh lên, nghiêm túc đáp: “Không phải, rất nhiều người thích em, chỉ là em không cho họ cơ hội thôi. Anh là người may mắn nhất trên thế giới này, giữa hàng triệu người, em lại cho anh cơ hội để đến gần, để hiểu em.”
Đặng Thành Ninh nghĩ, anh có gì đáng để người khác tìm hiểu đâu?
Anh cũng giống như hầu hết mọi người trên thế giới này. Có lẽ trước đây từng có vài sở thích, nhưng rồi lớn lên, với bộn bề công việc, những sở thích ấy đã bị lãng quên từ lâu.
Chỉ có Hà Duệ Phong luôn xem đó là điều quan trọng, nghiêm túc hỏi anh thích xem phim gì, thích làm gì, thích đọc sách gì. Hắn còn cố gắng cùng anh xem phim tài liệu, nhưng cuối cùng lại ngủ mất.
Đặng Thành Ninh vốn không hay xem TV, chỉ thỉnh thoảng xem phim tài liệu. Anh thích những bộ phim về thiên nhiên, động vật, thích nghe giọng kể bình thản giải thích quy luật tự nhiên, tập tính động vật, mặt trời mọc lặn, thủy triều lên xuống. Những quy luật tự nhiên giống như quy luật toán học, ổn định, an toàn và đáng tin cậy, luôn khiến anh cảm thấy thoải mái.
Nhưng dường như Hà Duệ Phong không nghĩ vậy.
Tỉnh dậy, Hà Duệ Phong nói: “Giờ anh mới hiểu cảm giác của em khi phải bấm bụng xem hết loạt phim siêu anh hùng của anh rồi.”
Trước đây, Đặng Thành Ninh luôn cố gắng hiểu mọi điều về Hà Duệ Phong. Vì muốn có chủ đề chung, anh đã ép bản thân xem những thứ Hà Duệ Phong thích, dù bản thân không hứng thú. Anh dựa vào trí nhớ tuyệt vời của mình để ghi nhớ mọi thứ và có thể cùng hắn bàn luận không dứt. Anh nghĩ đó là giao tiếp, là cách để hiểu nhau hơn.
Nhưng mãi đến khi Hà Duệ Phong phát hiện sở thích của anh hoàn toàn khác mình, Đặng Thành Ninh mới hiểu rằng việc tìm hiểu người mình yêu không cần phải giống nhau về sở thích hay hứng thú.
Chỉ cần hai trái tim đều muốn đến gần nhau là đủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");