(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Duệ Phong uống hơi nhiều, trên đường về, hắn luôn nắm chặt tay Đặng Thành Ninh.
Bàn tay của hắn vừa lớn vừa ấm, giống như một chiếc lò sưởi rực lửa, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay cái xoa nhẹ lòng bàn tay Đặng Thành Ninh, khiến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi. Nếu không phải có tài xế đang ngồi phía trước, e rằng Hà Duệ Phong đã chẳng ngần ngại mà nhào tới ôm anh.
Đặng Thành Ninh nghĩ, yêu đương có phải là như vậy không? Lúc nào cũng muốn hôn, muốn ôm, muốn gần gũi nhau.
Anh biết rõ mình có sức hấp dẫn lớn với Hà Duệ Phong. Mỗi lần hắn ôm lấy anh, sự nóng bỏng đến mức như mất đi lý trí của hắn khiến anh hạnh phúc đến tột cùng. Nhưng sau đó, khi mọi thứ qua đi, anh lại thấy đau đớn vô cùng.
Bởi vì những việc này, Hà Duệ Phong cũng từng làm với người khác.
Đặng Thành Ninh ghen tuông, ghen đến mức như muốn phát điên. Nhưng anh không thể để lộ ra.
Chỉ cần anh tỏ ra quá mức điên cuồng, có lẽ ngày chia tay giữa anh và Hà Duệ Phong cũng chẳng còn xa. Mặc dù anh luôn biết, sẽ có một ngày như vậy. Anh không phải người có thể sống bên Hà Duệ Phong cả đời. Anh không thể mang đến cho hắn những cảm xúc tích cực như hắn cần.
Anh cảm giác được mình đang làm tiêu hao Hà Duệ Phong, giống như cách mà năm xưa mẹ anh đã làm tiêu hao nội tâm của anh.
Có lẽ, đến một thời điểm nào đó, anh nên dừng lại, dừng lại đúng lúc để cả hai không tổn thương quá nhiều.
Đặng Thành Ninh nghĩ vậy, nhưng anh cũng không chắc liệu đến lúc đó mình có đủ can đảm để buông tay hay không.
Trong thang máy, Hà Duệ Phong vẫn nắm chặt tay anh. Đặng Thành Ninh khẽ rút tay ra, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn.
Một sự nóng bỏng và khẩn thiết truyền qua da thịt, khiến anh cảm nhận rõ ràng.
Ở bên ngoài, Đặng Thành Ninh thường chú ý giữ khoảng cách hơn. Khu chung cư này nằm gần trường học của Hà Duệ Phong, chắc chắn có rất nhiều trẻ em ở đây theo học tại trường tiểu học thực nghiệm.
Nhưng hôm nay, Hà Duệ Phong có vẻ khác ngày thường, có lẽ vì đã uống chút rượu, hoặc vì vừa đến nhà anh, một sự kiện mà hắn coi là “ra mắt chính thức”.
Đặng Thành Ninh không hiểu sự “ra mắt chính thức” này có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nhưng với Hà Duệ Phong, yêu đương có một trình tự rõ ràng, và có lẽ đến giai đoạn này, hắn đã cho rằng đây là một bước tiến lớn.
Quả nhiên, vừa vào đến nhà, Hà Duệ Phong lập tức ôm lấy Đặng Thành Ninh, thì thầm: “Anh rất muốn em, từ lúc ở nhà em là anh đã muốn rồi.”
Nói xong, hắn cúi xuống hôn anh.
Hà Duệ Phong luôn hôn theo cách khiến người ta mê mẩn. Lúc nào hắn cũng cuồng nhiệt, cũng vội vã, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu, như thể hắn đã bị Đặng Thành Ninh làm cho mê mệt đến quay cuồng.
Đặng Thành Ninh bị hắn ôm chặt, nụ hôn sâu đến mức khiến anh cảm thấy một sự yên bình tràn ngập trong tim, một cảm giác được yêu thương thật sự.
Bàn tay của Hà Duệ Phong như một ngọn lửa, chạm đến đâu là thắp lên ngọn lửa nóng bỏng ở đó. Đặng Thành Ninh gần như không chịu nổi. Sau khi ở bên Hà Duệ Phong, anh mới biết, hóa ra được người mình yêu vuốt ve có thể mang đến cảm giác thoải mái đến rơi nước mắt. Đôi khi, anh còn không thể kiềm chế mà muốn tiến xa hơn.
Hà Duệ Phong rất kiên nhẫn, ngay khi vừa bước vào cửa, hắn đã tháo cúc áo sơ mi, cúi đầu vùi mặt vào lồng ngực của Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh vòng tay ôm lấy đầu hắn, áp mặt vào mái tóc ngắn mềm mại của Hà Duệ Phong, lặng lẽ cảm nhận từng đợt rùng mình khoái cảm truyền đến.
Đột nhiên, Hà Duệ Phong bế bổng anh lên một cách dứt khoát, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Dạo gần đây, hắn đã rất quen thuộc với căn hộ của Đặng Thành Ninh. Anh thường xuyên mời hắn đến nhà, mà Hà Duệ Phong thì chẳng ngại ngủ lại qua đêm, sáng hôm sau chỉ việc đạp xe đi làm.
Nhưng hôm nay, Hà Duệ Phong có vẻ đặc biệt phấn khích. Hắn đặt anh xuống giường một cách mạnh mẽ. Lực tác động khiến chiếc đệm đàn hồi bật lại, làm Đặng Thành Ninh ngơ ngác một lúc. Khi hoàn hồn, anh đã thấy Hà Duệ Phong cởi sạch quần áo, cúi người phủ lên trên, nhẹ giọng nói: “Cục cưng, anh sẽ khiến em hạnh phúc.”
Đã lâu lắm rồi, Hà Duệ Phong mới gọi anh là “cục cưng”. Chính vì thế, Đặng Thành Ninh khẳng định hắn đã có chút say.
Hà Duệ Phong gần như xé toạc áo và quần của anh, lôi từ ngăn tủ đầu giường ra một chai gel bôi trơn. Lượng gel trong chai đã vơi đi một nửa.
Hắn đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu.
Trong căn phòng, tiếng máy sưởi khẽ rì rầm, không biết nó được bật lên từ lúc nào. Làn gió ấm áp từ máy thổi ra, lướt qua làn da trần trụi của Đặng Thành Ninh, mang đến cảm giác ớn lạnh xen lẫn rạo rực.
Anh biết sẽ có một ngày như vậy. Anh cũng mong chờ ngày này. Đây là bước tiến tất yếu trong mối quan hệ, một sự thân mật mà tất cả những người yêu nhau đều sẽ trải qua.
Khi Hà Duệ Phong dùng tay chuẩn bị cho anh trước đó, Đặng Thành Ninh tiếp nhận rất tự nhiên, thậm chí anh còn cảm thấy cực kỳ nhạy cảm và thích thú. Anh thích, tuyệt đối không bài xích.
Nhưng hôm nay —
Đặng Thành Ninh nằm sấp trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào tấm ga màu xám trước mặt. Trong đầu anh trống rỗng, không có bất kỳ suy nghĩ gì rõ ràng.
Cơ thể anh không có phản ứng.
Hà Duệ Phong không nhận ra sự khác thường của anh, vẫn dịu dàng tiếp tục sự chuẩn bị.
Một câu hỏi dần hiện lên trong tâm trí Đặng Thành Ninh, như thể nó đang được khắc lên tấm ga màu xám trước mặt anh. Ban đầu, câu hỏi ấy chỉ là những dòng chữ mờ nhạt, sau đó trở nên đậm nét hơn, chuyển từ xám sang đen, rồi đỏ rực như máu. Những dòng chữ ấy cứ nhảy múa trong đầu anh, khiến anh không thể tập trung vào khoảnh khắc thân mật mà lẽ ra anh rất thích.
Trong đầu, một giọng nói cất lên, như thể thúc giục: Hãy hỏi đi, mày không tò mò sao? Mày không quan tâm sao? Mày thực sự có thể bỏ qua tất cả sao? Mày có thể vô tri vô giác mà bước qua bước cuối cùng này với hắn sao?”
Hà Duệ Phong cúi người đè lên anh, hơi thở nặng nề hơn.
“Cục cưng, anh muốn vào…”
Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp.
Toàn thân Đặng Thành Ninh bất giác run lên. Hà Duệ Phong nhận ra sự khác thường này, nhưng lại hiểu lầm rằng anh đang sợ hãi.
“Em sợ à? Đừng sợ. Nếu em không thoải mái, anh sẽ dừng lại ngay…” Hắn dịu dàng trấn an, cúi xuống hôn lên lưng anh, từng cái hôn nhẹ nhàng và đầy yêu thương.
“Anh…”
Cuối cùng, Đặng Thành Ninh cũng mở miệng, nhưng chính anh lại nghe thấy giọng mình nghẹn ngào, đầy khó nghe.
Dừng lại ngay! Đừng nói ra!
“Anh… với Lương Đông lần đầu tiên cũng như thế này sao?”
Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng ngay!
Hà Duệ Phong khựng lại, động tác lập tức ngừng. Hắn từ từ ngồi dậy, không còn đè lên người Đặng Thành Ninh nữa.
Không khí im lặng đến nghẹt thở.
Hà Duệ Phong kéo tấm chăn, đắp lên người Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh bỗng nhiên thấy bồn chồn. Anh ngồi dậy, quay sang nhìn Hà Duệ Phong. Hắn đã rời khỏi trạng thái kích động, nét mặt trở nên nghiêm túc, dường như chút men say cuối cùng cũng bị đánh tan.
Hà Duệ Phong mỉm cười, một nụ cười gượng gạo.
Đặng Thành Ninh ngả người ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh giận rồi sao? Em xin lỗi, không nên hỏi bâng quơ như vậy.”
Hà Duệ Phong đặt hai tay lên vai anh, nhẹ nhàng đẩy ra.
“Không, anh không giận. Anh chỉ đang nghĩ… thì ra em thật sự để ý chuyện này đến vậy. Anh… đã làm sai điều gì sao? Anh đã không thể cho em đủ cảm giác an toàn, đúng không?”
Đặng Thành Ninh cắn chặt môi. Chính anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại không thể kiềm chế được.
Hỏi ra điều đó thì được gì chứ?
Anh lại cúi người, định chạm vào môi Hà Duệ Phong, muốn dùng sự thân mật để xoa dịu tình hình, nhưng Hà Duệ Phong lại tránh đi. Hắn kéo anh ngồi dậy, ôm chặt vào lòng, dùng chăn quấn quanh cả hai người, không hề tiếp tục động chạm thêm.
“Thành Ninh… Anh…” Hà Duệ Phong gần như không nói nên lời. Có lẽ, hắn không biết phải nói gì hoặc bắt đầu từ đâu.
“Xin lỗi… là do em quá để tâm những chuyện vụn vặt.” Đặng Thành Ninh là người lên tiếng trước, nhận lỗi về mình.
Người yêu nào lại đi hỏi chuyện của người cũ vào đúng khoảnh khắc quan trọng như vậy chứ? Thật mất hứng, vô cùng mất hứng. Hành động ấy thật kỳ quặc, đến mức chính anh cũng thấy mình có phần méo mó.
“Thành Ninh, anh không biết phải giải thích thế nào. Anh chỉ có thể nói… giữa anh và em, giữa anh và Lương Đông… hoàn toàn khác nhau. Hoàn toàn không giống chút nào. Anh chưa bao giờ… lặp lại điều gì với em cả…” Giọng Hà Duệ Phong dần nhỏ lại, mang theo sự mệt mỏi và bất lực.
Đặng Thành Ninh cảm nhận rõ ràng, chính anh đã phá hỏng tất cả.
Hà Duệ Phong siết chặt vòng tay, ôm lấy anh: “Anh thật sự rất thích em. Hãy cho anh thêm thời gian, được không?”
Từ đêm hôm ấy, giữa họ rơi vào một trạng thái kỳ lạ, nửa vẹn toàn, nửa dang dở. Vẫn gặp nhau mỗi ngày, vẫn hôn nhau, nhưng không tiến thêm bất kỳ sự thân mật nào khác. Hà Duệ Phong dường như bị nỗi ám ảnh từ câu hỏi kia làm cho sợ hãi, e dè.
Đặng Thành Ninh hoàn toàn hiểu cảm giác của hắn.
Đúng vậy, yêu một người có tâm lý bất ổn chính là như thế. Càng ngày, mối quan hệ sẽ trở nên thận trọng hơn, nghi ngờ hơn. Người ta bắt đầu sợ chính những lời nói vô tình sẽ làm tổn thương đối phương, bắt đầu không dám mở miệng. Từng chút từng chút, sự gò bó ấy sẽ khiến hai người cảm thấy ở bên nhau vừa mệt mỏi, vừa mất vui…
Tiến vào đếm ngược rồi sao? Đặng Thành Ninh thầm nghĩ.
Mùa đông còn chưa đến, mà sinh nhật Hà Duệ Phong cũng chưa tới.
Dù hai người đột nhiên rơi vào trạng thái lúng túng, thì thời gian đã hẹn trước với ba mẹ Hà Duệ Phong cũng đã gần kề.
Đặng Thành Ninh nghĩ, liệu Hà Duệ Phong có tìm cớ để hủy bỏ buổi gặp mặt lần này không?
Anh cảm thấy lo lắng, thầm nghĩ, chí ít cũng phải đợi qua mùa đông đi đã.
Anh chủ động nhắn tin cho Hà Duệ Phong, nói rằng mình đã chuẩn bị xong quà cho bác trai bác gái, và nhờ Hà Duệ Phong đến đón vì anh không muốn tự lái xe.
May mắn là, Hà Duệ Phong trả lời rất nhanh, bảo rằng sẽ đến đón anh sau khi tan làm. Hắn còn nói đừng lo lắng, không khí trong gia đình họ lúc nào cũng rất thoải mái.
Đặng Thành Ninh đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, cảm nhận được ngữ khí nhẹ nhàng, không hề có vẻ gượng ép hay giả tạo.
Hà Duệ Phong chắc không thấy anh phiền phức đâu nhỉ?
Đặng Thành Ninh tỉ mỉ chuẩn bị, cầm quà trên tay rồi bước vào nhà của gia đình Hà Duệ Phong.
Ba mẹ Hà Duệ Phong vẫn sống ở căn nhà cũ từ thời hắn học trung học. Khu chung cư đã khá cũ kỹ, không có thang máy, nhưng không gian rất sạch sẽ.
Nhà ở tầng cao nhất, thuộc dạng căn hộ hai tầng, có một sân thượng rất rộng. Trên sân thượng, ba mẹ Hà Duệ Phong trồng đủ loại rau củ, mỗi ngày chăm chỉ cuốc đất, bón phân, tận hưởng niềm vui trồng trọt. Vì mảnh sân thượng này, hai người luôn tiếc nuối không muốn chuyển đến một căn hộ có thang máy.
Trước khi ngồi vào bàn ăn, hai bác bắt đầu giới thiệu các món trên bàn: cải trắng, cà rốt, bí đỏ, cà tím… tất cả đều là rau củ nhà trồng. Từ khi nghỉ hưu, hai người rất ít ra chợ mua đồ ăn, phần lớn là tự tay trồng, đôi khi ăn không hết còn đem biếu hàng xóm.
“Con thích ăn món nào? Để bác lấy cho một ít.” Mẹ Hà Duệ Phong nhiệt tình nói.
“Cứ nói đi, không có thì tụi bác trồng, nhanh lắm, chỉ một thời gian là có ăn thôi!” Ba Hà Duệ Phong hào hứng vỗ ngực cam đoan.
Đặng Thành Ninh định nói mình không kén ăn, món gì cũng thích. Nhưng chưa kịp mở lời, Hà Duệ Phong đã nhanh hơn, đáp thay: “Em ấy thích ăn rau xanh, mấy loại củ cũng ăn được, nhưng vẫn thích rau xanh hơn.”
Đặng Thành Ninh sững người, không nhịn được buột miệng: “Sao anh biết?”
Mẹ Hà Duệ Phong cười: “Nếu chuyện này mà nó còn không biết, thì đáng bị trách lắm đó!”
Bữa cơm diễn ra rất thoải mái.
Ba mẹ Hà Duệ Phong không nhắc đến những chuyện như “chăm sóc” hay “cả đời”, chỉ đơn giản kể vài câu chuyện vui về việc trồng rau, đùa giỡn nhẹ nhàng, giới thiệu món ăn.
Đặng Thành Ninh nhẹ nhõm thở ra.
Sau bữa ăn, Hà Duệ Phong dẫn anh lên lầu, tham quan phòng riêng của mình.
Với vẻ mặt hớn hở như một đứa trẻ, hắn cười nói: “Em nhớ đừng có giật mình đấy nhé!”
Hắn đẩy cửa phòng, làm một động tác ra vẻ long trọng rồi mời Đặng Thành Ninh bước vào.
Không gian trên lầu, ngoài sân phơi ra, gần như thuộc hoàn toàn về Hà Duệ Phong. Gian ngoài trông giống như một phòng triển lãm thiết bị thể thao, thậm chí có cả một chiếc xe đạp dựng bên góc. Hà Duệ Phong nói hắn định chuyển chiếc xe này về nhà riêng, không để nó chiếm chỗ ở đây nữa, mà cũng không muốn trả thêm phí giữ xe đạp.
Phòng trong là phòng ngủ của Hà Duệ Phong, bao gồm giường, tủ quần áo, bàn làm việc và giá sách.
Đó là một căn phòng điển hình của một cậu thanh niên, chứa đựng vô số đồ đạc từ lúc nhỏ đến lớn.
Thậm chí cả sách giáo khoa từ thời trung học cũng còn được giữ lại, xếp ngay ngắn trên giá sách.
Hà Duệ Phong vừa cười vừa giải thích: “Mẹ anh cứ bảo sách giáo khoa đều là kinh điển, không cho anh bán đi. Sau khi đấu tranh mãi, anh chỉ được phép bán sách bài tập và mấy đề thi thôi. Chứ như mấy bài thi điểm thấp mà còn giữ lại thì chẳng phải là tự đào bới nỗi đau thanh xuân sao?”
Đặng Thành Ninh bất giác nhớ lại hình ảnh năm nào, dưới tán cây ngô đồng, anh đã từng thấy một tờ bài thi với số điểm 36.
Anh bật cười.
Hà Duệ Phong nghi ngờ, quay sang hỏi: “Cười cái gì thế?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu, ánh mắt lặng lẽ lướt qua căn phòng, nhìn mọi thứ với sự trân trọng.
Cả một mảng tường được phủ đầy giá sách, trưng bày đủ loại mô hình và sản phẩm thủ công. Phần lớn chúng thuộc series Người bảo hộ. Trên tường còn treo rất nhiều poster được lồng kính, từ hình ảnh Người bảo hộ cho đến các siêu sao bóng rổ.
Hà Duệ Phong hào hứng giới thiệu: “Em xem mấy món đồ quý giá của anh thế nào? Mặc dù chỉ là mô hình rẻ tiền, nhưng anh đã giữ gìn từ thời cấp hai đến giờ! Nhìn cái này đi, tuy là hàng nội địa nhưng chất lượng phải gọi là đỉnh luôn!”
Đặng Thành Ninh không khỏi ngước nhìn hắn, rồi lại nhìn giá sách.
Nhạy bén như Hà Duệ Phong, hắn lập tức cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Hắn ngừng giới thiệu, quay sang hỏi: “Em… có phải muốn nói gì không?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu, không dám mở lời.
Anh sợ rằng chỉ cần nói ra, không khí tốt đẹp lúc này sẽ bị phá hỏng.
Nhưng ánh mắt của Hà Duệ Phong như soi thấu mọi suy nghĩ trong anh, hắn cất lời trước: “Em có phải muốn hỏi, trong căn phòng này có món đồ nào do Lương Đông tặng không?”
Đặng Thành Ninh giật mình.
Anh cứng đờ, không dám đáp lại, chỉ bất lực nhìn Hà Duệ Phong.
Xin anh, đừng nói ra, đừng phá hủy giây phút hiện tại.
“Không có,” Hà Duệ Phong nói, ánh mắt bình thản, giọng điệu chắc nịch. “Ở đây không có bất cứ món đồ nào của Lương Đông. Khi chia tay, anh đã đóng gói mọi thứ và gửi trả lại cho cậu ấy, không giữ lại thứ gì. Hơn nữa, cậu ấy chưa bao giờ tham quan phòng này. Mỗi lần đến chỉ ăn cơm rồi về. Còn nữa—”
Hà Duệ Phong khẽ nhấn giọng, như muốn dẹp tan mọi nghi ngờ trong lòng Đặng Thành Ninh.
“Ba mẹ anh cũng chưa bao giờ hỏi cậu ấy thích món gì để trồng cả.”
Đặng Thành Ninh nhìn Hà Duệ Phong, trong lòng có chút nghẹn ngào.
Hà Duệ Phong dang rộng vòng tay, ra hiệu mời anh đến.
Không thể kiểm soát bản thân, Đặng Thành Ninh bước về phía hắn, rồi gục đầu vào vòng tay ấy. Hà Duệ Phong siết chặt anh trong lòng.
Ấm áp quá.
Là vì ánh nắng từ tầng cao nhất tràn vào căn phòng, hay vì cái ôm của Hà Duệ Phong?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");