Xám và Trắng - Kháo Kháo

Chương 28




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Duệ Phong và học trưởng bị thầy giáo trực ban cùng bảo vệ tách ra. Thầy giáo nhanh chóng quét mắt một lượt, ngăn những người xung quanh đang định dùng điện thoại chụp ảnh rồi kéo cả hai vào phòng trực ban gần cổng trường.

“Các cậu định làm tôi chết vì mệt hay gì đây?” Thầy trực ban nói, giọng đầy bất mãn. “Tôi chỉ vừa quay lại văn phòng sửa bài kiểm tra thôi, mà các cậu đã gây ra chuyện này rồi.”

Theo quy định, thầy trực ban phải có mặt ở cổng trường sau giờ tan học để quản lý trật tự. Nhưng hôm nay, đúng lúc khối 12 đang thi thử đại học, thầy lo sửa bài cho kịp nên tranh thủ trở lại văn phòng sau khi thấy học sinh đã về gần hết.

Hà Duệ Phong nhận ra thầy trực ban chính là thầy dạy Vật lý của ban Khoa học Tự nhiên lớp của Đặng Thành Ninh.

Là thầy dạy Vật lý, chắc chắn thầy sẽ biết đến những học sinh nổi bật trong môn học này, thậm chí có thể rất quen thuộc với họ.

Hà Duệ Phong bất giác thấy lo lắng.

Quả nhiên, thầy lập tức quay sang học trưởng: “Hàn Bác? Sao chuyện này lại liên quan đến em? Giờ này còn chưa phải nghỉ lễ, sao em đã quay về đây? Không lên lớp à?”

Hàn Bác che tay đầy vết đỏ, thản nhiên đáp: “Không phải sắp đến kỳ nghỉ lễ 5-1 hay sao? Mấy ngày này không có tiết, nên em về nhà sớm. Nhân tiện, em ghé trường cũ tìm bạn, đưa tài liệu ôn tập cho bạn ấy.”

Thầy ngạc nhiên hỏi: “Thế tại sao lại xảy ra chuyện đánh nhau?”

“Em cũng không rõ. Em chỉ đang đứng trước cổng trường, tự nhiên cậu ta nói là thành viên Ban Giám sát Học sinh, nhất định đòi đuổi em đi.”

Hà Duệ Phong nhìn Hàn Bác từ đầu đến chân, giọng khinh thường: “Nói bừa! Tài liệu ôn tập đâu?”

Hàn Bác bật cười, lấy từ trong túi ra một chiếc USB, vung vẩy trước mặt Hà Duệ Phong.

Hà Duệ Phong không nén nổi sự khinh bỉ: “Nghỉ đông, nghỉ hè dài như thế không đưa, giờ sắp thi đại học rồi mới nhớ mà đem tới.”

“Em im lặng chút đi! Bớt nói vài câu lại được không? Uống nhầm thuốc hả? Người ta đưa tài liệu học cho bạn thì liên quan gì đến em?” Thầy giáo trách Hà Duệ Phong, sau đó đứng dậy xem xét thương tích của Hàn Bác.

Hà Duệ Phong vẫn có chút nương tay, ngoài việc bẻ mạnh hai cổ tay của Hàn Bác để lại dấu vết đỏ ửng, anh ta không có thêm thương tích nào đáng kể.

Không ai nhắc lại chuyện bó hoa hồng, cả Hàn Bác lẫn Hà Duệ Phong đều giữ im lặng.

“Có chuyện gì thế? Có chuyện gì vậy?”

Thầy giáo còn chưa kịp lên tiếng, Trương Bác Khánh đã lao vào phòng như một cơn gió, phía sau còn có Mạnh Hàm Hạ và Lý Kiệt Minh.

Trương Bác Khánh và Lý Kiệt Minh người ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng vừa bị gọi từ sân bóng rổ xuống.

Thầy giáo nhìn Trương Bác Khánh, nghiêm mặt: “Các em vào đây làm gì? Là tôi là thầy hay các em là thầy? Tôi tự biết cách xử lý, những người không liên quan ra ngoài hết!”

Quay đầu về phía Hà Duệ Phong, thầy hỏi: “Em nói xem, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao em lại ra tay đánh người?”

Hà Duệ Phong không muốn nói, cũng không thể nói.

Hắn chẳng thể nào đứng trước mặt thầy và bảo vệ mà bảo rằng học trưởng làm rùm beng mọi chuyện lên chỉ để theo đuổi Đặng Thành Ninh. Người này chẳng hề nghĩ đến việc tỏ tình công khai sẽ gây ra bao phiền phức cho Đặng Thành Ninh, khiến hắn cảm thấy không chịu nổi.

Hắn không muốn lôi Đặng Thành Ninh vào chuyện này.

Phòng trực ban yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân. Hà Duệ Phong nghĩ, có lẽ Đặng Thành Ninh đã về nhà rồi.

“Thầy ơi, đây là hiểu lầm. Bạn ấy tưởng học trưởng là người ngoài trường hay làm phiền em nên định giúp em đuổi đi.” Giọng Mạnh Hàm Hạ trong trẻo vang lên. “Mấy tháng nay có một nam sinh ngoài trường liên tục quấy rầy em, rất phiền phức. Em đã từ chối nhiều lần mà vẫn không chịu buông tha, còn làm ra vẻ mình đúng. Cậu ta không biết từ đâu mà tự tin như vậy, chỉ khiến người khác khó xử.”

Hàn Bác: “……”

Mạnh Hàm Hạ lấy điện thoại ra: “Thầy, em có bằng chứng.”

Thầy giáo xem vài bức ảnh Mạnh Hàm Hạ đưa ra, rồi hỏi: “Chuyện này em đã nói với gia đình và giáo viên chủ nhiệm chưa?”

Mạnh Hàm Hạ gật đầu: “Em sẽ nói, thưa thầy.”

Hàn Bác lên tiếng: “Thầy ơi, bọn họ đang nói dối. Bạn ấy đứng trước cổng trường bảo là thành viên Ban Giám sát Học sinh, nói em làm rối trật tự. Thầy xem, bạn ấy có thật sự là người của Ban Giám sát không? Em nghĩ là không. Lúc bạn ấy tới, chẳng hỏi em lý do vì sao ở đó mà đã vội làm to chuyện.”

Thầy quay sang Hà Duệ Phong, còn chưa kịp mở miệng thì Trương Bác Khánh đã nhanh nhảu lên tiếng: “Thầy ơi, em nhờ bạn ấy làm thay em! Em là thành viên Ban Giám sát Học sinh, lúc đó đang chơi bóng rổ, không muốn bỏ ngang nên nhờ bạn ấy ra cổng giữ trật tự hộ.”

Lý Kiệt Minh cũng phụ họa: “Thầy, em làm chứng. Lúc đó bọn em đang chơi đội ba người, không thể rời sân được.”

“Được rồi, không cần giải thích nhiều thế.” Thầy cắt lời Trương Bác Khánh. “Tôi còn không hiểu các em chắc? Hai em——”

Thầy chỉ vào Hà Duệ Phong và Mạnh Hàm Hạ.

“—— Tôi thường xuyên thấy hai em tan học đi chung mà. Đừng nói với tôi đây không phải tranh giành tình cảm đấy nhé? Muốn bạn gái nhỏ hết giận, nhưng nhận sai người phải không?”

Mạnh Hàm Hạ vội lắc đầu: “Không phải vậy đâu thầy ——”

“Thầy nhìn quen rồi!” Thầy không thèm nghe, chỉ vào Hà Duệ Phong, tiếp tục mắng: “Sắp thi đại học rồi, không lo học hành để đậu vào trường tốt, còn làm mấy chuyện linh tinh này. Làm thể dục sinh thì không thể chỉ rèn cơ bắp mà không rèn trí não được, em biết không? Em có biết lần thi thử này thành tích của em thế nào không? Hôm nay tôi còn nghe giáo viên chủ nhiệm của em nói đấy, điểm thì lúc lên lúc xuống, có khi còn không qua được mức điểm chuẩn của các trường chính quy nữa.”

Từ khi thầy nhắc đến cụm từ “thể dục sinh” và “điểm chuẩn chính quy còn nguy hiểm,” vẻ mặt ban đầu đầy tức giận của Hàn Bác bỗng chuyển sang một chút khinh thường, thậm chí còn khẽ cười mỉa.

Có lẽ trong giây phút nào đó, anh ta từng nghi ngờ Hà Duệ Phong cũng là người theo đuổi Đặng Thành Ninh. Nhưng câu nói “điểm chuẩn chính quy còn nguy hiểm” đã khiến anh ta hoàn toàn gạt Hà Duệ Phong ra khỏi danh sách đối thủ.

Hà Duệ Phong đứng đó, chợt nhận ra bản thân hoàn toàn không thắng được.

Hắn chỉ đơn giản là ném bó hoa của Hàn Bác vào thùng rác. Nhưng bây giờ, chính lòng tự trọng của hắn, ngay trước mặt Hàn Bác, lại đang bị ném một cách không thương tiếc vào thùng rác.

Hắn cảm giác như bị một bàn tay vô hình túm lấy cổ áo, nhấc bổng lên cao, không chút sức phản kháng.

Đầu Hà Duệ Phong ong ong, chỉ nhìn thấy miệng thầy giáo liên tục mở ra đóng lại. Giọng nói của thầy xuyên qua màng tai, như một lưỡi dao sắc bén cắt vào đầu óc và trái tim hắn.

Hắn thấy Đặng Thành Ninh.

Không biết từ lúc nào, Đặng Thành Ninh đã đứng ở bên ngoài phòng trực ban, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ lắng nghe.

Hàn Bác là người đầu tiên lên tiếng: “Thành Ninh!”

Thầy giáo cuối cùng cũng ngừng lời, nhìn thấy Đặng Thành Ninh thì lập tức nói: “A, hóa ra là Hàn Bác đang chờ em à.”

Hàn Bác có chút luống cuống, vội vàng nói: “Thưa thầy, cậu ta xin lỗi em là được, em không so đo nữa.”

Hạ Duệ Phong liếc nhìn Hàn Bác một cái. Chỉ một ánh mắt đó cũng khiến Hàn Bác lạnh sống lưng, hắn hét lên: “Cậu nhìn gì mà nhìn?!”

“Hàn Bác.” Đặng Thành Ninh chen ngang, giọng điềm tĩnh: “Đi thôi, để tôi đưa anh qua phòng y tế bôi thuốc. Lúc nãy đi ngang qua, tôi thấy vẫn còn thầy ở đó.”

Thầy giáo như trút được gánh nặng, nhanh chóng thúc giục: “Đi đi. Còn em, Hà Duệ Phong, nhớ lấy bài học hôm nay. Lo học hành cho tốt, đừng để đầu óc mơ mộng chuyện yêu đương linh tinh. Về mà dỗ bạn gái của em đi.”

Hàn Bác còn định nói gì đó, nhưng Đặng Thành Ninh đã quay lưng bước đi. Không muốn bỏ lỡ cơ hội đi cùng Đặng Thành Ninh, anh ta vội chạy theo.

Hàn Bác rút từ trong túi ra một chiếc USB, đưa cho Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh nhận lấy, nói điều gì đó mà Hà Duệ Phong không nghe rõ.

Hàn Bác mỉm cười, hai người sóng vai nhau, dưới ánh hoàng hôn, càng đi càng xa.

Trương Bác Khánh kiếm cớ để Lý Kiệt Minh đưa Mạnh Hàm Hạ về nhà, còn hắn ở lại, đi cùng Hà Duệ Phong một đoạn.

Hai người im lặng suốt hơn hai mươi phút đi bộ.

Cuối cùng, Hà Duệ Phong lên tiếng: “Mày về đi. Sao thế? Định đưa tao về tận nhà à?”

Trương Bác Khánh do dự một chút rồi nói: “Lão Hạ…”

“Muốn nói gì thì nói đi.”

Dưới tán cây ngô đồng, hai chàng trai bước đi. Trời dần tối, đèn đường bắt đầu sáng lên.

“Xin lỗi. Giờ thì tao hiểu, vì sao hồi hè mày lại suýt trở mặt với tao.”

Hà Duệ Phong khựng lại, đứng yên, mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Trương Bác Khánh tiếp tục: “Từ mùa hè đó, tao đã bắt đầu thấy có gì đó không ổn… nhưng lại nghĩ chắc mình đang suy diễn.”

“Đúng là mày suy diễn rồi.” Hà Duệ Phong lập tức đáp.

Trương Bác Khánh nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường, như thể đã nhìn thấu mọi thứ.

“Tao không trách mày. Là anh em, đáng lẽ tao phải đoán ra được cậu có lý do của mình khi từ chối hôm đó.”

“Đừng nói nữa.” Hà Duệ Phong bước nhanh hơn, không muốn nghe thêm gì.

Trương Bác Khánh níu lấy cánh tay hắn: “Này, đừng vội bỏ đi. Tao sẽ tìm Đặng Thành Ninh xin lỗi, nói rõ với cậu ấy tình hình. Là tao đã mượn điện thoại của mày để nhắn tin ——”

“Tao đã bảo đừng nói rồi mà!” Hà Duệ Phong hất tay Trương Bác Khánh ra, không thèm nhìn hắn, ánh mắt chăm chăm về phía con đường phía trước. “Nói mấy chuyện đó làm gì? Mày đi đi.”

Nói mấy chuyện đó để làm gì?

Thật sự chẳng để làm gì cả.

Lúc ấy, trong lòng Hà Duệ Phong chỉ nghĩ như vậy.

Sau đó, hơn một tháng trời, hắn lao đầu vào học tập như điên. Mỗi ngày chỉ ngủ được năm tiếng. Hắn không tham gia bất kỳ hoạt động thể thao nào, cũng không đi xem trận bóng rổ nào, chỉ tập trung đọc sách.

Cuối cùng, hắn cũng thi đậu hệ chính quy, ngành thể dục của một trường đại học sư phạm trong thành phố.

Ba mẹ hắn vui mừng khôn xiết, còn thưởng cho hắn một phong bao lì xì lớn, gọi điện thông báo tin vui đến từng người thân trong họ hàng. Họ thậm chí còn tính tổ chức một bữa tiệc mừng nho nhỏ.

Nhưng Hà Duệ Phong đã cản lại: “Một trường đại học thường thôi mà, làm gì phải tổ chức tiệc rình rang.”

Đặng Thành Ninh, như dự đoán, đỗ vào một trường danh giá hàng đầu. Không ai ngạc nhiên trước kết quả này.

Sau kỳ thi đại học, Hà Duệ Phong suy nghĩ kỹ càng một số chuyện. Hắn thẳng thắn với ba mẹ và bạn bè về xu hướng tính dục của mình, công khai thừa nhận bản thân thích đồng tính.

Ba mẹ hắn hỏi: “Có phải con đã thích ai rồi, nên mới nhận ra điều này?”

Hà Duệ Phong lắc đầu: “Không có. Con chỉ đột nhiên nghĩ thông thôi.”

Thích một người cũng cần phải có tư cách. Hà Duệ Phong nghĩ, khoảng cách giữa họ quá lớn. Đến cả tư cách để thích, hắn cũng chẳng có.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.