(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bữa cơm hôm đó, ba vị phụ huynh ăn uống vui vẻ, cười nói rôm rả.
Dùng bữa xong, cả ba vẫn còn lưu luyến, liền kéo nhau đến một phòng trà nhỏ để tiếp tục trò chuyện.
Ba của Đặng Thành Ninh đã qua đời từ khi anh còn học trung học cơ sở vì một tai nạn bất ngờ. Vì vậy, trong buổi gặp mặt này, chỉ có một người đàn ông trong nhóm phụ huynh, chính là Hạ Vĩnh Khang, ba của Hạ Duệ Phong. Ông Hạ chăm chú pha trà, lặng lẽ lắng nghe hai bà mẹ trò chuyện rôm rả.
“Mọi người thấy có phải đây là duyên phận được định sẵn không?” Mẹ của Đặng Thành Ninh, Triệu Uyển Di cười rạng rỡ. “Nói xem, làm sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Tôi với chị Lại gặp nhau ở công viên Nhân Dân, trò chuyện đôi ba câu, thấy con cái của nhau thật hợp. Hỏi thêm một chút, trời ơi, hai đứa còn là bạn học cấp ba!”
Mẹ của Hạ Duệ Phong, Lại Tuyết Phân cũng không giấu được sự phấn khích: “Đúng vậy! Ai mà ngờ được! Năm đó ai biết được hai đứa lại có chung xu hướng tình cảm chứ! Vòng vo bao năm trời, cuối cùng hai đứa đều là đàn ông độc thân, lại gặp nhau thế này!”
Ông Hạ thở dài: “Thằng nhà tôi độc thân thì dễ hiểu rồi. Nó chỉ thích ru rú ở nhà chơi game, ngoài chơi bóng rổ ra thì chẳng chịu đi đâu. Nhưng nhà các chị thì khác, con trai vừa đẹp trai vừa giỏi giang, sao đến giờ vẫn độc thân?”
Triệu Uyển Di lắc đầu, đầy vẻ tiếc nuối: “Trời ạ, nó chỉ được mỗi cái chăm học với làm việc giỏi, chứ thật ra ngốc lắm! Đến cả game nó còn không thèm chơi, ngoài đi làm thì chẳng bước chân ra khỏi nhà. Ngày nào cũng học với làm, làm với học! Thế là độc thân đến tận 30 tuổi!”
“Chị nói đúng lắm!” Lại Tuyết Phân hào hứng vỗ bàn, “Đã thế, nó còn học thạc sĩ! Thằng nhà tôi thì con trai tốt nghiệp chính quy, 22 tuổi đi làm, giờ cũng chín năm rồi! Chín năm, hơn 3.000 ngày đêm, mà chị xem, nó làm được gì? Một người yêu cũng không có!”
Nghe vậy, Triệu Uyển Di kinh ngạc: “Thật sao? Chưa từng quen ai à?”
“Cũng không hẳn,” bà Lại ngập ngừng, “Hồi đại học thì có quen một người, nhưng trước khi tốt nghiệp thì chia tay. Đi làm rồi, chắc là môi trường xung quanh không phù hợp hay sao ấy, bao nhiêu năm nay vẫn không thấy có ai.”
Vừa nói xong, Đặng Thành Ninh liếc nhanh về phía Hạ Duệ Phong, như thể có điều gì đó khiến anh thắc mắc. Nhưng chỉ trong tích tắc, anh đã quay mặt đi.
Hạ Duệ Phong: “?”
Triệu Uyển Di thở dài: “Con nhà tôi cũng chẳng biết hồi còn học hành có quen ai không, vì nó chưa từng nói. Chỉ biết là từ lúc đi làm đến giờ, vẫn cứ một mình.”
Lại Tuyết Phân lắc đầu ngao ngán: “Mấy đứa trẻ bây giờ đúng là khiến người lớn lo lắng.”
Bà Triệu đồng tình, hai người nắm tay nhau, như thể chỉ tiếc rằng không gặp sớm hơn để hợp tác mai mối.
Trong khi đó, Hạ Duệ Phong và Đặng Thành Ninh ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, như hai khúc gỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn màn hình TV, mặc cho phụ huynh trò chuyện rôm rả bên cạnh.
Đinh ——
Điện thoại của Hạ Duệ Phong reo lên vài tiếng.
Hắn rút điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn từ người bạn thân Lý Kiệt Minh.
[Kiệt]: Thế nào rồi? Có cần anh đây gọi điện thoại giả cứu viện không?
[Kiệt]: Đối tượng tương thân là tròn hay dẹp thế?
Lý Kiệt Minh vốn hẹn Hạ Duệ Phong đi chơi bóng rổ buổi chiều, nhưng bị hắn từ chối vì phải đi xem mắt.
[Gia Bối]: Một lời khó nói hết.
[Kiệt]: Có khi nào còn thảm hơn 18 lần xem mắt của tao không?
[Gia Bối]: Cũng khó nói.
[Kiệt]:? Ê, tao tò mò lắm đấy cái thằng này.
Lý Kiệt Minh là bạn cùng bàn thời cấp ba của Hạ Duệ Phong, tất nhiên cũng biết Đặng Thành Ninh.
Bữa cơm vừa kết thúc, trong lòng Hạ Duệ Phong đã chắc mẩm rằng sau buổi gặp mặt này, Đặng Thành Ninh sẽ chẳng bao giờ chủ động liên lạc với hắn. Dù sao cũng chẳng có lý do gì để nói với Lý Kiệt Minh rằng đối tượng xem mắt của hắn hóa ra lại là hotboy nổi tiếng năm đó.
Nếu tiết lộ cho Lý Kiệt Minh, đồng nghĩa với việc nhóm bạn cấp ba ngày trước sẽ biết hết. Những kẻ ồn ào đó mà biết, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, bàn tán không ngừng, thậm chí còn ép hắn theo đuổi Đặng Thành Ninh, vừa ăn dưa, vừa vây quanh xem trò cười.
Năm đó, sau khi bạn trai cũ của hắn tốt nghiệp rồi chia tay, lấy lý do mình là song tính luyến và muốn quay về cuộc sống “bình thường” để kết hôn lập gia đình, chính nhóm bạn kia còn phẫn nộ thay hắn, suýt nữa lao ra ga tàu cao tốc để đánh người. Hắn phải vất vả lắm mới ngăn được họ.
Những người đó đều dễ dàng kích động hơn cả hắn, vậy nên lần này hắn không muốn mạo hiểm.
Hạ Duệ Phong khẽ liếc sang bên cạnh. Đặng Thành Ninh đang ngồi thẳng lưng, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình TV, nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, rõ ràng chẳng chú ý gì đến nội dung.
Trên TV, hai nhân vật hoạt hình đang đấu trí kịch liệt với một gã đầu trọc.
Hạ Duệ Phong nhìn vẻ mặt vô cảm của Đặng Thành Ninh, không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm điều khiển từ xa và đổi kênh.
Động tác ấy làm Đặng Thành Ninh như bừng tỉnh. Anh quay sang nhìn Hạ Duệ Phong một cái, nhưng ngay khi Hạ Duệ Phong định nói vài câu để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, Đặng Thành Ninh đã nhanh chóng quay mặt đi.
Lời nói của Hạ Duệ Phong chưa kịp thốt ra, đành phải nuốt ngược trở lại.
Reng reng reng ——
Điện thoại của Hạ Duệ Phong lại reo lên liên tục. Không hồi đáp được tin nhắn, Lý Kiệt Minh đang điên cuồng spam WeChat.
Hạ Duệ Phong không trả lời, chỉ chỉnh điện thoại về chế độ rung rồi nhét lại vào túi.
Từ khi gặp nhau đến giờ, Đặng Thành Ninh vẫn chưa một lần cầm điện thoại ra. Điều đó khiến Hạ Duệ Phong dù cảm thấy không khí cực kỳ gượng gạo, cũng ngại không dám bấm điện thoại, chỉ có thể ngồi im chịu trận.
“Các con chưa trao đổi WeChat với nhau đúng không?”
Tiếng nhắc nhở từ điện thoại của Hạ Duệ Phong đã kéo sự chú ý của cả ba vị phụ huynh. Chợt nhận ra hai nhân vật chính của buổi gặp mặt tối nay vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc, mẹ của Đặng Thành Ninh lên tiếng thúc giục: “Thành Ninh, thêm WeChat của Duệ Phong đi.”
Mẹ của Hạ Duệ Phong cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng đó, hai đứa là bạn học cũ mà, nên thêm đi.”
Đặng Thành Ninh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Hạ Duệ Phong một chút. Bàn tay trắng trẻo của anh khẽ nắm lấy điện thoại, dường như có chút do dự.
Tay anh rất trắng, kiểu trắng của người làm việc văn phòng lâu năm, gầy gò, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đơn giản với dây đeo màu đen và mặt đồng hồ màu bạc, trông vừa tinh tế vừa sạch sẽ.
Hạ Duệ Phong bất giác nhìn thêm vài lần, trong lòng đoán chắc rằng Đặng Thành Ninh hẳn là rất phiền. Từ đầu buổi anh đã không hứng thú, gặp phải bạn học cũ khiến việc rời đi càng khó xử, bây giờ còn bị ép thêm WeChat.
Hắn im lặng, chờ đợi phản ứng của đối phương.
Không ngờ, Đặng Thành Ninh lại thản nhiên nói: “Đã thêm từ trước rồi. Hồi còn đi học.”
Cả hai bà mẹ đều ngạc nhiên, bà Triệu Uyển Di buột miệng: “Hả? Các con thêm WeChat rồi à?”
Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng gật đầu, giải thích: “Đúng vậy, từ lâu lắm rồi. Có lẽ Hạ Duệ Phong đã quên.”
Mười mấy năm trôi qua, đúng là một quãng thời gian rất dài.
Thật ra, Hạ Duệ Phong vẫn nhớ là họ đã từng thêm nhau. Nhưng từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người chưa bao giờ liên lạc. Có thêm hay không cũng chẳng khác biệt là bao.
Đặc biệt là Đặng Thành Ninh, hình như trong suốt mười mấy năm qua chưa từng đăng bất kỳ bài viết nào trên mạng xã hội, hoặc có thể đã chặn hắn từ lâu, nên hắn chưa từng nhìn thấy gì. Nếu không phải gặp lại hôm nay, nhắc tới chuyện này, Hạ Duệ Phong cũng đã quên mình từng có tên Đặng Thành Ninh trong danh sách bạn bè WeChat.
Ong ——
Điện thoại của Hạ Duệ Phong lại rung lên, một tin nhắn mới được gửi đến.
Hắn mở giao diện ra xem, đó là một tin nhắn từ tài khoản có tên DCN, nội dung chỉ vỏn vẹn một dấu chấm câu.
“Gửi tin nhắn cho cậu rồi.” Đặng Thành Ninh nói.
Hạ Duệ Phong đã lâu không nhìn qua tài khoản WeChat của Đặng Thành Ninh, nên khi nhận được tin nhắn, hắn theo bản năng mở trang cá nhân của đối phương. Ảnh đại diện là một bức ảnh chụp từ trên cao xuống, khung cảnh là dãy nhà lầu cũ với tường màu xám, loang lổ bóng cây trên mặt tường vì thời gian đã làm bong tróc.
Nhìn thoáng qua, Hạ Duệ Phong liền nhận ra đó là khu dạy học của trường Trung học Thực nghiệm. Tòa nhà này quen thuộc đến mức hắn không thể nhầm lẫn. Tầng một là phòng thiết bị thể dục, sát bên là văn phòng tổ thể dục. Năm đó, hắn thường xuyên tập luyện ở sân thể dục ngay cạnh tòa nhà này. Những buổi huấn luyện dài đằng đẵng khiến cảnh vật xung quanh, từ dãy nhà, cây cỏ đến từng viên gạch, đều in sâu vào tâm trí hắn.
Thời đi học, Hạ Duệ Phong là học sinh thể dục, ảnh đại diện WeChat hiện tại của hắn vẫn là đường băng của trường. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người khác cũng dùng hình ảnh ngôi trường cũ làm ảnh đại diện.
Hắn không kìm được mà buột miệng hỏi: “Ảnh đại diện của cậu là tòa nhà Thực nghiệm phải không?”
Mẹ của Hạ Duệ Phong liền nghiêng qua: “Để mẹ xem nào, mẹ xem nào!”
Mẹ của Đặng Thành Ninh thì cười đầy vẻ hài lòng: “Quả nhiên là bạn học cũ, đúng là có chút ăn ý. Cô còn thường thắc mắc không hiểu sao nó lại dùng ảnh của một tòa nhà làm đại diện.”
Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng giải thích: “Trước đây lớp bồi dưỡng Olympic Toán của trường thường tổ chức học ở tòa nhà này. Tôi chỉ tiện tay chụp lại, lười thay ảnh khác.”
Hạ Duệ Phong gật gù nhớ lại. Đúng vậy, trước kia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi của trường luôn học ở tầng trên của tòa nhà Thành Quảng, ngay bên cạnh sân thể dục nơi các học sinh thể thao như hắn tập luyện. Những ngày tập luyện gian khổ, mỗi lần mệt mỏi đến rã rời, hắn lại nhìn những học sinh giỏi kia tan học, từng người bước ra khỏi tòa nhà với dáng vẻ nhàn nhã. Hắn đã không ít lần tự hỏi: “Cuộc sống của top 50 toàn khối liệu có dễ dàng và nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài không?”
Buổi gặp mặt hôm nay có thể coi là rất suôn sẻ. Hai bên phụ huynh vô cùng hài lòng, ríu rít trò chuyện không dứt. Hai bà mẹ khoác tay nhau đi ra bãi đỗ xe, vừa nói chuyện vừa hứa hẹn: “Thường xuyên giữ liên lạc nhé!”
“Lần tới nhất định đến nhà tôi chơi!”
Cả hai đã thân thiết như người trong nhà, khiến Hạ Duệ Phong đi đến mức không tìm nổi xe của mình giữa bãi.
Trong khi đó, Đặng Thành Ninh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như từ đầu đến cuối. Anh thản nhiên đi thẳng đến chiếc xe của mình, bấm khóa. Một chiếc Porsche Panamera màu xám xanh nhạt lóe sáng dưới ánh đèn. Đặng Thành Ninh kéo cửa ghế phụ, đứng yên lặng chờ mẹ mình lên xe.
Sau khi hai mẹ con Đặng Thành Ninh chào tạm biệt, chiếc xe thể thao xinh đẹp chậm rãi lăn bánh, rời khỏi bãi đỗ xe trong ánh nhìn đầy cảm thán của ba người nhà họ Hạ.
Hạ Duệ Phong đứng đó, im lặng nhìn theo, trong đầu chỉ vang lên một từ: Vãi chưởng.
Mẹ hắn quay sang, châm chọc: “Con cũng chí khí ra phết nhỉ?”
Hắn bất đắc dĩ đáp: “Con chưa nói gì mà…”
Ba hắn nhếch miệng: “Mẹ con chỉ cần nghe hơi thở của con là biết con định nói gì rồi.”
Hạ Duệ Phong không nói gì thêm. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn hình ảnh chiếc xe thể thao đẹp đến chói mắt kia, không ngừng lắc lư trước mắt.
Lặng lẽ ngồi lên chiếc xe điện nhỏ của mình, hắn bật nhạc, cố gắng xua tan cảm giác tự ti dâng lên từ sâu trong lòng.
“Con nói thật nhé…” Hắn mở danh sách nhạc, chọn một bài hát mà cha mẹ hắn yêu thích từ thập niên 80, rồi chậm rãi nói: “Thấy chiếc xe đó chưa? Con nghĩ tìm đối tượng thì nên chú trọng đến chuyện môn đăng hộ đối. Không phải con không chí khí, mà điều kiện của con với người ta chênh lệch xa quá, nói chuyện cũng chẳng đến đâu.”
Tiếng ca sâu lắng của nữ ca sĩ vang lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe điện: “Tựa như một giấc mộng, chúng ta gặp gỡ ngắn ngủi mà đáng nhớ.”
Mẹ hắn không kìm được, liền cất giọng hát theo: “Anh như cơn gió xuân khẽ khàng thổi vào lòng em ~”
Hạ Duệ Phong đang lái xe về nhà, suy nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được sự nhiệt tình thái quá của ba mẹ mình. Bài hát thập niên 80 lúc này chẳng còn hợp tâm trạng nữa, hắn bèn tạm dừng nhạc, tập trung vào đường.
“Được rồi, trước tiên con xin lỗi. Tin tức trên tờ truyền đơn chắc chắn là phóng đại, đúng là con đã phán đoán sai. Nhưng mà, lý do khiến nó sai lệch còn khó chấp nhận hơn! Người ta lương một năm 5 triệu, từng du học dưới sự hướng dẫn của danh sư quốc tế. Con, một giáo viên thể dục tiểu học, thì có thể nói chuyện gì chung với người ta đây?”
Mẹ hắn nhướng mày: “Thật nông cạn.”
Ba hắn phụ họa ngay sau: “Quá ấu trĩ.”
Mẹ hắn lập tức tiếp lời, giọng nói mang theo vẻ đắc ý đầy thấu suốt: “Nếu cậu ta thực sự là kiểu người coi tiền tài và bằng cấp là quan trọng nhất, thì ngay từ đầu đã không đồng ý gặp mặt ăn cơm rồi. Mẹ gặp nhiều người rồi, nhìn một cái là biết. Đặng Thành Ninh rõ ràng có hứng thú với con!”
Ba hắn chậm rãi gật gù: “Phải nói nữa à, thằng bé đó vừa đẹp trai vừa phong độ. Nếu con không thích, chắc mẹ con nói đúng, con thật sự… đồng tính à?”
Hạ Duệ Phong muốn nghẹn lời.
“Cái gì với cái gì chứ? Làm ơn nói chuyện có lý lẽ được không?”
Thở dài một hơi, hắn quyết định thẳng thắn: “Kỳ thật lúc đến, con ngồi trong xe khá lâu, còn nghe lén được một chút. Đặng Thành Ninh có tranh cãi nhỏ với mẹ cậu ta ngay trước cửa phòng ăn. Cậu ấy vốn không muốn đi xem mắt, nhưng bị ép buộc nên mới đến. Nói cách khác, cuộc gặp mặt này chẳng có gì gọi là thật cả. Vậy nên, mẹ à, mẹ bớt nhiệt tình liên hệ với mẹ cậu ấy lại đi, được không?”
Xe trở nên im ắng. Hạ Vĩnh Khang và Lại Tuyết Phân nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là mẹ hắn lên tiếng: “Trước mặt thì không có hứng thú, nhưng biết đâu sau khi phát hiện là bạn học cũ, mọi chuyện lại khác? Mẹ thấy thú vị đấy chứ.”
Hạ Duệ Phong bất đắc dĩ cười khổ: “Dù sao, mẹ đừng quá nhiệt tình. Con chỉ sợ sẽ làm Đặng Thành Ninh khó xử thôi.”
Lại Tuyết Phân nghiêm túc gật đầu, dứt khoát đáp: “Được, nhưng con phải hứa với mẹ, nếu cậu ấy chủ động liên hệ con, thì con phải đối xử nghiêm túc. Không được qua loa!”
Hạ Duệ Phong muốn bật cười: “Chủ động liên hệ con? Không có khả năng đâu.”
Cả hai cha mẹ đồng loạt nheo mắt nhìn hắn, rõ ràng không tin.
Hạ Duệ Phong nhún vai, trong đầu nghĩ thầm: Chỉ cần Đặng Thành Ninh không xóa bạn hoặc chặn mình trên WeChat là tốt lắm rồi.
Đến khi mọi chuyện lắng xuống, thời gian đã qua nửa đêm, đồng hồ hiển thị 3:25 sáng. Trong sự yên tĩnh của căn phòng tối, điện thoại Hạ Duệ Phong bất chợt rung lên.
Tin nhắn WeChat mới hiện trên màn hình:
[DCN: Có thể gặp mặt một lần không?]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");