(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ Hai, Hà Duệ Phong căn bản ngồi không yên, chỉ mong tan làm thật nhanh để chuồn đi cho lẹ.
Tối hôm trước, khi rời khỏi nhà Đặng Thành Ninh thì đã 11 giờ đêm.
Khó tin nổi, hắn cứ thế ôm Đặng Thành Ninh hôn suốt hai tiếng đồng hồ, chẳng biết mệt là gì. Chẳng còn ra dáng người đàn ông 31 tuổi trầm ổn, mà giống như một cậu trai 18 bồng bột.
Đến khi gần kề sát hơn nữa, Đặng Thành Ninh đành phải mở miệng cầu xin hắn, đừng hôn môi, hôn vành tai hay cổ nữa. Anh sợ hôm sau đi làm sẽ bị sưng môi hay để lại dấu vết trên cổ.
Hà Duệ Phong cảm thấy mình thật là cầm thú, hắn nói: “Vậy em hôn anh đi.”
Đặng Thành Ninh sững sờ không biết phản ứng sao.
Cuối cùng, Hà Duệ Phong thấy không ổn, đành nói tạm biệt. Hắn không thể tiếp tục gần gũi thêm nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất.
Trước khi đi, Đặng Thành Ninh ngồi trên sofa, đầu óc như bay lên mây.
Hà Duệ Phong quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào mắt anh, dặn dò: “Đã xác nhận mối quan hệ thì không được đổi ý, không được trốn tránh.”
Đặng Thành Ninh chớp mắt lấy lại tinh thần, nhìn hắn.
Hà Duệ Phong tiếp lời: “Hiểu thì gật đầu đi.”
Đặng Thành Ninh gật đầu.
Hà Duệ Phong hài lòng, dặn tiếp: “Anh nhắn tin thì nhớ trả lời. Nếu bận thì về trễ một chút cũng được, nhưng không được như hôm nay, thấy tin nhắn mà làm ngơ, biết chưa?”
Đặng Thành Ninh gật đầu.
Hà Duệ Phong hôn lên trán anh, hỏi: “Sẽ yêu anh thật tốt chứ?”
Đặng Thành Ninh im lặng.
Hà Duệ Phong cười: “Không sao, anh sẽ yêu em thật tốt.”
Sau khi về đến nhà, hắn nhắn tin báo rằng mình đã về, chúc Đặng Thành Ninh ngủ ngon. Anh cũng trả lời chúc hắn ngủ ngon.
Hà Duệ Phong rất hài lòng.
Thế nhưng, hắn trằn trọc mãi vì quá phấn khích, cuối cùng cầm điện thoại lên và nửa đêm đăng tin trong nhóm bạn thân rằng mình đã thoát kiếp độc thân.
Giờ đó quá khuya, không ai thèm để ý đến hắn.
Hà Duệ Phong yên tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi bận rộn xong công việc, nhóm bạn của hắn nổ tung với tin nhắn liên tục.
Sau khi làm xong thủ tục kéo cờ, Hà Duệ Phong ngồi trong văn phòng, duyệt tin nhắn từ đám bạn với vẻ mặt nghiêm túc như đang xử lý công văn.
[Lâm Kỳ: Không phải hôm qua mày còn bảo đang cưa cẩm à?]
[Kiệt: Lão Hà chơi chiêu cưỡng ép à?]
[Trương Bác Khánh: 30 tuổi rồi, có tình cảm thì ở bên nhau thử xem, có gì mà ngạc nhiên? Chẳng lẽ còn phải theo đuổi cả năm trời như hồi còn trẻ?]
Sau đó, mọi người bắt đầu yêu cầu Hà Duệ Phong gửi ảnh người yêu.
[Gia Bối: Đợi một thời gian nữa cùng nhau đi ăn cơm nhé, lúc đó mọi người sẽ biết thôi.]
[Kiệt: Ồ, bảo vệ kỹ thế cơ à?]
[Lâm Kỳ: Tao thật sự tò mò đấy. Mọi người còn nhớ năm đó chúng ta đi uống rượu không? Có một sinh viên rất đẹp đến gần lão Hà, vậy mà lão Hà chẳng hề dao động! Vậy mà lần này, nó như bị bỏ bùa rồi.]
[Kiệt: Thật ra cô bạn gái cũ khá “tra” của nó cũng đâu đến nỗi tệ, còn theo đuổi nó suốt một học kỳ. Lần này người mới này đẹp trai đến mức nào chứ?]
Hà Duệ Phong nghĩ có lẽ mình nên chuẩn bị tinh thần cho mọi người trước, tránh để họ quá sốc.
[Gia Bối: Ừm, ngoại hình cũng gần giống Đặng Thành Ninh thôi.]
Năm người còn lại trong nhóm đồng loạt bùng nổ, mỗi người gửi đến năm dấu chấm tỏ vẻ cạn lời.
[Tiết Lâm: Lão Hà, mày chém gió hơi to rồi đấy.]
[Lâm Kỳ: À mà, nam thần của tao giờ đang làm gì vậy? Có người yêu chưa? Kết hôn chưa?]
[Mạnh Hàm Hạ: Lần cuối tao nghe tin về Đặng Thành Ninh là lúc cậu ấy xin vào Ivy League thành công. ]
[Tiết Lâm: Nghe nói cậu ấy đang làm quản lý cấp cao cho một công ty thương mại, lương mấy trăm triệu một năm, đẹp trai, phong độ, đến giờ vẫn độc thân. Đây là tin tao đọc được trong nhóm bạn học cũ, không đảm bảo là thật nhé.]
[Trương Bác Khánh: Bao nhiêu năm rồi, nam thần của tao vẫn luôn là tâm điểm của mọi tin đồn…]
[Gia Bối: Bạn trai tao cũng tốt nghiệp thạc sĩ ở Ivy League đấy.]
[Lâm Kỳ: …]
[Kiệt: …]
[Mạnh Hàm Hạ: Giỏi quá ha ^_^]
Sau đó, Hà Duệ Phong thông báo với gia đình trong nhóm chat rằng mình và Đặng Thành Ninh đã chính thức yêu nhau.
[Đông Tuyết: Bây giờ mới chính thức yêu nhau á? Lần trước ở khách sạn đã ngủ chung phòng rồi, vậy mà mãi tới giờ mới xác nhận quan hệ? Hà Duệ Phong, con cũng chẳng đàn ông chút nào.]
Ba hắn cũng tham gia “phê bình”, gửi liền mấy đoạn tin nhắn thoại dài 60 giây.
“Này con trai, con có biết yêu đương không vậy? Hẹn hò bao lâu rồi mà giờ mới chính thức bên nhau? Đừng nói là từ đầu tới giờ còn chưa tặng hoa, quà hay chuẩn bị chút bất ngờ gì cho người ta nhé? Ba nói cho con biết, như vậy là không được đâu, con phải ——”
Hà Duệ Phong chỉ biết câm nín, quyết định phớt lờ luôn.
Thứ Hai, Đặng Thành Ninh rất bận rộn, nghe nói anh phải họp nguyên một ngày dài.
Hà Duệ Phong không quấy rầy anh.
Đợi Đặng Thành Ninh họp xong thì Hà Duệ Phong lại bắt đầu họp. Các cuộc họp ở trường đều diễn ra sau giờ tan học, mà thứ Hai thì họp rất nhiều. Họp đại hội toàn trường xong thì đến họp động viên cho đại hội thể thao, rồi họp giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng là họp chuẩn bị hậu cần cho đại hội thể thao.
Hạ Duệ Phong len lén nhắn tin trong cuộc họp.
[Gia Bối: 7 giờ rồi, họp mãi chưa xong, đói xỉu luôn.]
[DCN: Giờ làm sao đây? Lần sau họp nhớ uống sữa trước nhé.]
Hạ Duệ Phong thấy tin nhắn này dễ thương không chịu nổi.
[Gia Bối: Mấy giờ em tan làm?]
[DCN: Không tăng ca thì 6 giờ, còn nếu tăng ca thì chưa chắc.]
[DCN: Hôm nay phải tăng ca.]
Cuộc họp của Hạ Duệ Phong kết thúc đã là 7 giờ rưỡi. Mọi người đều đói muốn lả người, ai về nhà thì về, còn hội đàn ông độc thân thì đành kéo nhau ra cổng trường ăn một bát mì để hồi sức.
Hạ Duệ Phong nhắn tin nói mình đã họp xong, rồi về nhà tắm rửa và thay quần áo.
Ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa xem điện thoại, thấy Đặng Thành Ninh nhắn rằng anh đã về nhà.
Ngay giây đó, Hạ Duệ Phong muốn xách điện thoại phóng ngay đến nhà Đặng Thành Ninh. Nhưng hắn vẫn kìm lại, giữ chút chừng mực.
[Gia Bối: Em mệt không? Anh qua nhà em nhé, hay mình ra ngoài đi dạo một chút?]
Chưa kịp trả lời, Hạ Duệ Phong đã đứng dưới lầu nhà Đặng Thành Ninh rồi.
Vẫn không thấy hồi âm.
Hạ Duệ Phong leo lên xe đạp, đạp thẳng tới nhà anh trong mười phút.
Vẫn chưa trả lời.
Hạ Duệ Phong gọi điện, nhưng không ai bắt máy. Thế là hắn cứ đạp xe quanh khu nhà cậu.
Đến vòng thứ hai thì Đặng Thành Ninh gọi lại.
Hạ Duệ Phong vội bắt máy: “Em thấy tin nhắn của anh chưa?”
Đặng Thành Ninh khẽ đáp: “Vừa thấy…”
Sau đó im lặng, không nói gì thêm.
Hạ Duệ Phong nhận ra, từ lúc công khai mối quan hệ, Đặng Thành Ninh như con thú nhỏ chui rúc trong hang, ngại ngùng không dám ló mặt ra, thỉnh thoảng mới len lén nhìn ngó xung quanh.
Hắn không hiểu lắm.
Chẳng lẽ là vì ngại ngùng?
Thế là Hạ Duệ Phong chủ động nói: “Anh đang ở dưới nhà em, anh lên được không?”
Đặng Thành Ninh ấp úng: “Em… Em…”
Nói mãi vẫn không thành câu, cuối cùng anh vẫn mở cửa cho hắn.
Vừa vào nhà, Hạ Duệ Phong đã ngửi thấy trên người Đặng Thành Ninh tỏa ra mùi hương ấm áp, mang theo hơi nước. Đó là mùi sữa tắm, dầu gội còn vương lại trong không khí, hòa quyện với làn da mềm mại của anh, tạo thành một mùi hương độc đáo chỉ thuộc về Đặng Thành Ninh.
Hạ Duệ Phong hít sâu một hơi.
Đặng Thành Ninh mặc một bộ áo ngủ bằng lụa màu hổ phách nhạt, dưới ánh đèn ấm áp, trông như một miếng bơ mềm tan chảy.
Hạ Duệ Phong đặt một nụ hôn lên môi anh, nhẹ nhàng nói: “Để anh rửa tay trước đã.”
Câu nói y hệt hôm qua, làm Đặng Thành Ninh giật mình, đôi mắt mở to, từ vành tai đến gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Hạ Duệ Phong nghiêm túc rửa tay thật sạch. Khi quay ra, hắn thấy Đặng Thành Ninh vẫn đứng đó đợi mình, ánh mắt pha chút e dè nhưng lại đầy mong đợi.
Hạ Duệ Phong cảm thấy mình phải là một con thú. Vốn dĩ hắn muốn ngồi xuống nói chuyện, làm quen và hỏi Đặng Thành Ninh xem anh muốn yêu đương như thế nào. Trên thực tế, sau khi tắm xong, Đặng Thành Ninh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đứng trước mặt hắn——
Hắn không nghĩ được gì cả.
Hắn ôm Đặng Thành Ninh, ngậm lấy môi anh liếm liếm. Chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn thẳng tiến vào, tìm kiếm, càn quét không kiềm chế được trong cái miệng nóng ẩm.
Đôi chân của Đặng Thành Ninh nhanh chóng trở nên yếu ớt.
Cả hai loạng choạng ngã xuống ghế sofa.
Hà Duệ Phong ấn Đặng Thành Ninh, đặt tay xuống gấu áo ngủ của anh vuốt ve làn da mềm mại một cách bừa bãi.
Đặng Thành Ninh run rẩy kịch liệt.
Anh ngẩng đầu lên, mặt đã đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt, tựa hồ không nhịn được cảm xúc, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, đè nén thanh âm trong cổ họng.
Hà Duệ Phong hôn lên cổ anh, phát ra một tiếng rên rỉ.
Hà Duệ Phong không thể tự chủ được, hắn từ từ đưa lòng bàn tay phủ lên ngực Đặng Thành Ninh. Cảm nhận được chỗ phình nhỏ trong lòng bàn tay khiến Hà Duệ Phong mất đi chút khả năng suy nghĩ cuối cùng. Hắn dùng lòng bàn tay ấn vào đầu v* mềm mại, xoa bóp và nhào nặn chúng khiến đầu v* càng cứng hơn.
Tiếng rên rỉ của Đặng Thành Ninh mỗi lúc một to hơn, khiến Hà Duệ Phong ngày càng mất kiểm soát.
Hà Duệ Phong vén bộ đồ ngủ mỏng của anh lên, thấy làn da trắng ngần của Đặng Thành Ninh đã chuyển sang màu hồng nhạt, đầu v* dưới sự nhào nặn đã chuyển sang đỏ tươi.
Đặng Thành Ninh nhận ra ngực mình trần trụi, hoảng sợ định kéo áo ngủ xuống, nhưng bị Hà Duệ Phong nắm lấy cả hai tay giữ chặt trên đầu, khiến anh không thể cử động.
Ngay lập tức, Hà Duệ Phong cúi đầu dùng chiếc lưỡi nóng bỏng ngậm lấy toàn bộ đầu v* của Đặng Thành Ninh, mút, liếm và cắn chúng một cách tàn nhẫn.
Đặng Thành Ninh rên rỉ càng lúc càng lớn, anh đột nhiên nhấc người lên một chút, sau đó dường như câm lặng, im lặng thở dốc.
Hạ Duệ Phong ý thức được điều gì, dừng động tác, đứng dậy nhìn anh.
Môi Đặng Thành Ninh đỏ mọng, mắt rưng rưng, chóp mũi đỏ hồng đáng yêu, đầu v* đỏ bừng vì bị đùa giỡn, trông vừa đáng thương vừa quyến rũ.
Hạ Duệ Phong ánh mắt chậm rãi hạ xuống.
“Không!” Đặng Thừa Ninh hét lớn, thanh âm có chút khàn khàn.
Anh kéo bộ đồ ngủ cố gắng che đi vết ướt đáng ngờ trên háng. Sau khi nhận ra vô ích, anh nhanh chóng đứng dậy, quay người chạy vào phòng ngủ.
Hà Duệ Phong đưa tay ra, nắm lấy eo anh, không thương tiếc kéo đến ghế sofa, giữ chặt anh xuống rồi nói: “Cục cưng, em nhạy cảm quá à. Để anh xem nào.”
Đặng Thành Ninh xấu hổ đến khóe mắt đỏ bừng, nước mắt cực khoái rơi xuống.
Vào lúc này, Hà Duệ Phong như phát điên đưa tay cởi đồ ngủ và đồ lót của Đặng Thành Ninh để xác nhận dấu vết xuất tinh của anh.
Hắn giơ tay ném bộ đồ ngủ xuống đất.
Cúi đầu nhìn kỹ bộ phận sinh dục của Đặng Thành Ninh.
“Đừng…” Đặng Thành Ninh đáng thương cầu xin, khóc lóc.
Hạ Duệ Phong ngẩng đầu lên, lập tức hôn lên môi anh, quấn lấy đầu lưỡi anh, mút mát dây dưa. Sau đó, sự nghi ngờ của hắn đã được xác nhận, dương v*t của Đặng Thành Ninh nhanh chóng trở nên cứng rắn trở lại.
Hắn đưa tay xoa xoa núm vú của Đặng Thành Ninh rồi dùng miệng liếm chúng.
Đặng Thành Ninh bắn lần thứ hai.
Hà Duệ Phong nhìn vết ướt trên quần áo của mình thở dài: “Cục cưng, nhạy cảm quá nha.”
Khó trách mỗi lúc ôm hay hôn môi, Đặng Thành Ninh đều im lặng run rẫy
Anh nhạy cảm đến mức chỉ cần mở miệng là sẽ rên lên đạt cực khoái mà không cần chịch.
Hà Duệ Phong ôm lấy Đặng Thành Ninh đôi mắt đỏ hoe do chảy nước mắt sinh lý, hôn lên khóe mắt anh rồi nói: “Em dễ thương quá, cục cưng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");