(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nam, 30 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, cao 1m80. Tốt nghiệp trường danh tiếng trong hệ thống Ivy League tại Mỹ, thạc sĩ tài chính, tinh anh trở về từ nước ngoài. Thu nhập mỗi năm 5 triệu, có nhà, có xe, không nợ nần. Hiện đang tìm kiếm bạn đời đồng tính. Yêu cầu: Tuổi tác tương đồng, ngoại hình ưa nhìn, bằng cấp chính quy từ đại học trở lên, công việc ổn định, ưu tiên nhân viên nhà nước, viên chức hoặc công chức. Tính cách ôn hòa, biết nấu ăn là một điểm cộng. Nếu hứng thú, vui lòng liên hệ 1520501XXXX. Xin đừng làm phiền nếu bạn khác giới.”
Những dòng quảng cáo quen thuộc này khiến người ta cảm giác như đang đọc CV của một dây chuyền sản xuất. Phảng phất như nếu không tốt nghiệp Ivy League thì chính người đăng cũng ngại nhận mình là “tinh anh.”
Hạ Duệ Phong cạn lời: “…Mẹ, cái này từ đâu ra vậy?”
Lại Tuyết Phân điềm nhiên đáp: “Còn từ đâu nữa?”
Hạ Duệ Phong: “…”
Ba mẹ của hắn, Lại Tuyết Phân và Hạ Vĩnh Khang, đã duy trì thói quen suốt nửa năm nay, đều đặn mỗi chiều thứ Năm lúc 4 giờ 30 đến công viên Nhân Dân để dạo khu tìm bạn đời.
Thời gian này, hầu hết các bậc phụ huynh đại diện cho con cái tìm bạn khác giới đều thu dọn đồ đạc về nhà chuẩn bị bữa tối. Nhưng số ít phụ huynh tìm bạn đồng tính, như thể tận dụng lúc trời nhập nhoạng tối để âm thầm trao đổi lại bắt đầu xuất hiện.
Họ đeo khẩu trang, tay cầm một tờ giấy A4, đôi khi lặng lẽ chạm mặt, nói chuyện nhỏ giọng trao đổi thông tin, tìm kiếm người có duyên.
Cả nước có nhiều khu công viên tương tự, nhưng dường như chỉ có công viên Nhân Dân của thành phố này xuất hiện hiện tượng kết bạn đồng tính đầy kỳ ảo như thế.
Những bậc phụ huynh cả đời kiên trì, dù có chấp nhận việc con mình là người đồng tính, vẫn không thể chấp nhận chuyện con sống độc thân.
“Con phải lập gia đình!” Lại Tuyết Phân mạnh mẽ tuyên bố. “31 tuổi đầu, cả ngày sống chung với ba mẹ, nhìn thế nào cũng chẳng ra làm sao! Mau tìm cho mẹ một đối tượng, tự sống cuộc đời mình đi!”
Hạ Duệ Phong hơi ấm ức: “Con có ở nhà cả ngày đâu? Chỉ cuối tuần mới về thôi mà.”
Ngày thường, hắn sống trong căn hộ nhỏ gần nơi làm việc. Nhưng dù vậy, ba mẹ hắn vẫn thấy hắn phiền, đến nỗi nửa năm trước, chẳng biết từ đâu nghe được chuyện công viên có khu tìm bạn đời đồng tính, đã nhanh chóng viết bản thông báo, chỉnh sửa, in ấn, và đều đặn mỗi tuần bốn lần đến công viên.
Những gia đình sẵn sàng chấp nhận con mình khác biệt về xu hướng tình dục vốn đã hiếm, mà các mối tiềm năng phù hợp với yêu cầu khắt khe của Lại Tuyết Phân lại càng hiếm hoi hơn. Nửa năm qua, bà chỉ lọc ra được ba đối tượng.
Hạ Duệ Phong đã gặp cả ba người.
Hắn vốn không thích cãi lời ba mẹ, tính cách hắn từ nhỏ đã trái ngược với vẻ ngoài nổi loạn. Mặc dù không hề hào hứng với chuyện gặp gỡ, nhưng nếu ba mẹ bảo thì hắn cũng ngoan ngoãn đi gặp.
Nhưng lần này thì khác.
“Chắc chắn là lừa đảo. Mẹ đừng có liên hệ gì hết!” Hạ Duệ Phong lên tiếng.
Mẹ hắn nhướng mày: “Trễ rồi.”
Hạ Duệ Phong: “…”
Hắn nhìn qua ba mình, thấy ông đang thưởng trà. Hạ Vĩnh Khang xoay nhẹ chiếc ly pha lê, ngắm những lá trà xanh nhạt từ từ bung nở trong nước ấm, ánh mắt tràn đầy mê đắm.
Ông thong thả nhấp ngụm trà, rồi đáp: “Có gì mà căng? Mẹ con đã nói chuyện với phụ huynh bên kia rồi, ba cũng nghe qua, thấy đáng tin mà.”
“Đúng đó! Ba mẹ còn cài cả ứng dụng chống lừa đảo trên điện thoại, không chuyển khoản, không bấm bừa, làm sao bị gạt được? Thứ Bảy này, 6 giờ rưỡi, nhà hàng Vân Cảnh, hai nhà gặp mặt ăn cơm.” Lại Tuyết Phân nói một cách dứt khoát, vừa ngồi xuống sofa vừa với tay bật TV, thần thái không cho phép cãi lại.
Hạ Duệ Phong há hốc miệng.
Không phải chứ, hai nhà đã đồng ý gặp mặt luôn rồi sao?
Hắn còn định nói thêm, thì mẹ hắn đã “bụp” một cái mở TV, thoăn thoắt chọn kênh đang chiếu phim cổ trang.
“Xem TV đi, đừng lải nhải!”
Hạ Duệ Phong đành ngậm miệng.
Chiều thứ bảy, Lại Tuyết Phân và Hạ Vĩnh Khang ăn mặc chỉn chu, chuẩn bị kỹ lưỡng như thể đi dự tiệc quan trọng.
Ngược lại, Hạ Duệ Phong chỉ diện áo hoodie đen, quần jeans, giày thể thao, rồi nhét điện thoại vào túi quần, định lẳng lặng ra khỏi nhà.
Ba hắn mang đôi giày da bóng loáng, mẹ cầm túi xách tinh xảo. Cả hai đồng loạt quét ánh mắt đầy chê trách từ đầu đến chân hắn.
Hạ Duệ Phong lờ đi, chui vào chiếc xe điện BYD nhỏ của mình, khởi động máy. Cả gia đình cùng xuất phát.
Nhà hàng Vân Cảnh nằm tại khu trung tâm thành phố, là một quán ăn nổi tiếng lâu đời. Nhưng khu trung tâm vào thứ bảy luôn đông đúc, ùn tắc. Dù đã xuất phát sớm, họ vẫn phải len lỏi qua dòng xe cộ chen chúc mới kịp đến nơi.
Lo ngại chậm trễ khó tìm chỗ đậu xe, ba mẹ hắn nhanh chóng lên lầu trước, để lại hắn một mình loay hoay tìm chỗ gửi xe.
Không ngờ, vận may lại mỉm cười, vừa vào bãi đậu xe ngầm, hắn đã gặp ngay một xe khác chuẩn bị rời đi. Hắn nhanh chóng chiếm chỗ, khóa xe và bấm thang máy lên tầng theo số phòng ghế lô mà ba mẹ đã dặn.
Nhưng khi đến gần, còn chưa kịp bước vào, hắn đã nghe tiếng cãi vã vang ra từ trong phòng.
Cánh cửa không đóng kín, giọng nói rõ mồn một: “Thật quá đáng! Làm sao mẹ có thể lừa con như vậy?! Sao mẹ dám đem thông tin cá nhân của con in lên truyền đơn phát tán khắp nơi?”
Hạ Duệ Phong khựng lại, tim bất giác giật thót. Linh cảm không lành ập đến.
Nhìn quanh, không thấy bóng dáng ba mẹ mình đâu, có lẽ họ vẫn đang loay hoay tìm phòng.
Trong khi đó, gia đình bên kia đã bắt đầu xung đột kịch liệt.
Một giọng nữ, nghe mềm mại nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ đâu có phát tán khắp nơi đâu. Mẹ đã bàn với phụ huynh bên kia trước, thấy đối phương điều kiện rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu của con nên mới đưa thông tin của con cho họ xem thôi mà.”
“Phù hợp? Phù hợp yêu cầu của ai? Từ khi nào mẹ biết yêu cầu của con là gì? Chẳng lẽ mẹ gặp đại một người trên đường rồi thấy điều kiện tốt là ghép bừa cho con?”
Người phụ nữ vẫn kiên nhẫn, giọng ôn hòa: “Họ có công việc ổn định, tốt nghiệp đại học, cũng đâu tệ, chắc chắn hai đứa có thể nói chuyện hợp mà.”
Chàng trai bật cười lạnh, có chút cuồng loạn: “Tốt nghiệp đại học? Đại học gì? Là 211 hay 985? Là thạc sĩ hay tiến sĩ? Chúng con nói chuyện được cái gì? Góp vốn hay đầu tư? Bàn thị trường hay rủi ro?”
Bên ngoài cửa, Hạ Duệ Phong – tốt nghiệp đại học thường, không phải danh giá Ivy League – lặng lẽ câm nín.
Ờ… Hắn cũng cảm thấy bản thân mình chẳng thể sánh nổi với “thạc sĩ Ivy League”, bảo sao người ta bực.
Giọng nữ tiếp tục khuyên nhủ: “Con tìm đối tượng chứ đâu phải tìm đồng nghiệp…”
Nhưng chàng trai ngắt lời, giọng trầm xuống đầy phẫn nộ: “Con đã nói nhiều lần rồi, con không cần đối tượng! Một mình con vẫn sống rất tốt, con không muốn ghép mình vào cuộc sống gò bó nào cả!”
“Con người phải hòa nhập xã hội, điều đó tốt cho sức khỏe tinh thần. Cục cưng à, con—”
“Con chính là một kẻ lập dị, không hòa đồng, khô khan, trầm lặng! Yêu đương chỉ làm con cảm thấy kinh tởm, buồn nôn! Xin mẹ, đừng tự ý sắp đặt những cuộc xem mắt kiểu này nữa. Bữa cơm hôm nay con không ăn, con đi đây!”
Hạ Duệ Phong lập tức quay gót, định chuồn khỏi hiện trường. Hắn không muốn chút nữa phải đối mặt với người kia, nhìn nhau mà ngượng đến không biết chui vào đâu.
Có vẻ mọi thứ trên tờ rơi về đối phương đều là thật. Người ta đúng là thạc sĩ tài chính tốt nghiệp Ivy League, không hề thổi phồng.
Nhưng vấn đề lớn nhất là, đối phương chẳng buồn để mắt đến hắn.
Hạ Duệ Phong bất lực nghĩ: “Ơi là trời, sao mẹ mình lại giỏi thế, còn tìm được cả ‘con rể vàng’ như vậy ở công viên nữa chứ?”
Hạ Duệ Phong vừa bước ra vài bước, đã nghe thấy tiếng ba mẹ mình vọng đến từ khúc ngoặt của hành lang: “Ai da, tôi nói rồi, phòng là Thanh Hà, mà ông cứ khăng khăng là Bạch Liên!”
“Ờ thì… cũng na ná thôi mà…” Giọng ba hắn lí nhí biện minh.
“Tôi bảo đứng đợi phục vụ dẫn đi, mà ông cứ thích thể hiện…”
Do muốn tăng phần trang nhã, nhà hàng này dùng những cái tên như Thanh Hà, Sơn Trà, Kim Quế thay cho số phòng, khiến vợ chồng Lại Tuyết Phân phải loanh quanh một hồi lớn vẫn không tìm ra chỗ.
Hạ Duệ Phong nghe thấy hết mọi chuyện chẳng nên nghe, thế mà họ vẫn thong thả đến muộn.
Hắn liền nảy ra ý, la lớn: “Ba mẹ, Thanh Hà ở đây nè!”
Hai người nhanh chóng đi tới, thấy hắn thì mẹ hắn thở phào: “Con đến còn nhanh hơn cả tụi ta.”
Hạ Duệ Phong vừa xoay người lại đã thấy một thanh niên đứng bên ngoài phòng Thanh Hà. Anh ta mặc vest chỉn chu, giày da bóng loáng, cà vạt thắt ngay ngắn, kiểu tóc gọn gàng không chút cẩu thả, tay xách chiếc cặp da màu đen. Nhưng điều đặc biệt nhất là ánh mắt người đó… ngốc lăng nhìn thẳng vào hắn.
Chỉ cần một cái nhìn, Hạ Duệ Phong lập tức hiểu ngay: Tờ rơi hoàn toàn không nói sai một chữ nào.
Người trước mắt anh tuấn đến mức ngỡ ngàng, thậm chí có thể dùng từ quá đẹp để miêu tả. Dáng người cao ráo như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, khí chất thanh cao toát lên vẻ của một tinh anh xã hội. Anh ta giống như bước ra từ tạp chí hoặc những buổi dạ tiệc xa hoa.
Chẳng trách người ta giận dữ.
Với một người như vậy, cần gì mẹ mình phải mang tờ rơi ra công viên tìm đối tượng.
Người này phải xuất hiện tại những bữa tiệc sang trọng hay nghệ thuật, để gặp gỡ những tinh anh ngang tầm mới đúng.
Mẹ của thanh niên ấy có vẻ cũng vừa phát hiện ra cảnh anh ta đứng ngây người trước cửa. Bà ta cười vui vẻ tiến đến: “Ai da, mọi người tới rồi!”
Mẹ của Hạ Duệ Phong bước đến tiếp lời: “Xin lỗi nghen, tại kẹt xe nên tụi tôi đến hơi trễ, chắc chờ lâu lắm hả?”
Người phụ nữ kia với mái tóc xoăn nhẹ, mặc chiếc váy liền sang trọng, là một mỹ nhân quý phái. Bà nắm tay mẹ Hạ Duệ Phong, thân thiện nói: “Cuối tuần mà, giao thông kẹt là chuyện thường. Chúng tôi cũng vừa tới thôi! Thành Ninh, mau vào trong đi, đứng đây ngẩn người làm gì.”
Người thanh niên tên Thành Ninh vẫn chăm chăm nhìn Hạ Duệ Phong, trên mặt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng khó giấu.
Thành Ninh.
Hành lang nhà hàng vang lên tiếng nhạc du dương. Ánh đèn vàng dịu nhẹ tôn lên vẻ đẹp của Thành Ninh, từng đường nét đều hoàn mỹ như bước ra từ tranh vẽ. Những người lớn đều ăn mặc chỉnh tề, khí chất sang trọng. Trong khi đó, Hạ Duệ Phong co rúm người, cố gắng kéo chiếc áo hoodie của mình xuống như muốn ẩn mình đi.
Hắn không ngờ, trong một buổi xem mắt vô tình, ở một địa điểm không ngờ, hắn lại gặp Đặng Thành Ninh một lần nữa.
Đặng Thành Ninh thì thầm, gần như không tin nổi: “Hạ Duệ Phong…”
Ba vị phụ huynh rôm rả dẫn hai nhân vật chính bước vào phòng, tiếng cười nói rộn rã cả góc nhà hàng.
Lại Tuyết Phân hào hứng nói: “Không ngờ Thành Ninh nhà mấy người vẫn còn nhớ Duệ Phong!”
Mẹ Đặng Thành Ninh cũng cười tươi: “Tôi đã bảo rồi mà, bạn học cũ gặp lại thì làm sao mà quên được! Hai đứa này còn học cùng lớp hồi đó nữa! Mẹ với mẹ Duệ Phong bàn kỹ lắm mới quyết định không nói trước, muốn tạo bất ngờ cho tụi con!”
Quả thật bất ngờ… đến không kịp thở.
Hạ Duệ Phong kinh ngạc đến mức suốt cả bữa ăn vẫn chưa hoàn hồn.
Nhưng người sốc hơn rõ ràng là Đặng Thành Ninh. Khuôn mặt anh tái nhợt thêm vài phần, làm đôi chân mày đậm càng sắc nét, đôi môi đỏ thêm nổi bật, trông không khác gì một nhân vật vừa bước ra từ tiểu thuyết.
Đẹp như vậy, tại sao lại cần xem mắt?
Mười mấy năm trôi qua, từ sau ngày tốt nghiệp cấp 3, Hạ Duệ Phong và Đặng Thành Ninh chưa hề gặp lại. Năm ấy, hai người chỉ học chung một lớp trong năm đầu tiên, đến năm hai thì tách lớp do phân ban theo khối. Thế mà hôm nay, Đặng Thành Ninh vẫn có thể gọi đúng tên hắn. Điều này không chỉ khiến Hạ Duệ Phong bất ngờ, mà còn có chút tự hào xen lẫn cảm giác vinh hạnh.
Việc hắn nhớ rõ Đặng Thành Ninh, là điều vô cùng dễ hiểu.
Nếu bây giờ gom lại tất cả bạn học cùng lớp năm đó, thậm chí cả những người cùng khối, gần như ai cũng sẽ nhớ đến cái tên Đặng Thành Ninh.
Bởi vì, đó chính là Đặng Thành Ninh.
Hồi cấp 3, Đặng Thành Ninh không chỉ là học sinh giỏi nổi tiếng mà còn là nam sinh đẹp trai nhất trường, nhân vật phong vân của trường Thực Nghiệm Trung Học, người được mệnh danh là đóa hoa cao lãnh trên đỉnh núi tuyết. Người thầm thương trộm nhớ anh nhiều như cá diếc qua sông, đếm không xuể. Chỉ tiếc rằng, không một ai lọt vào mắt xanh của anh.
Hồi đó, bọn họ từng ngồi đoán xem, người như thế nào mới có thể khiến Đặng Thành Ninh rung động?
Hoa khôi của trường bị anh từ chối. Học sinh xếp hạng thứ 5 toàn khối cũng bị từ chối.
Thậm chí, còn có tin đồn rằng một đàn anh từng đoạt giải nhất quốc gia trong kỳ thi Olympic Vật lý cũng bị Đặng Thành Ninh phũ phàng từ chối.
Đẹp, thông minh, khác giới hay đồng giới, không ai là ngoại lệ. Tất cả đều bị Đặng Thành Ninh thẳng thừng gạt qua một bên.
Khi đó, cả nhóm từng an ủi Lâm Kỳ – người bạn cũng đang yêu thầm Đặng Thành Ninh: “Mày đứng thứ 485 toàn khối thì có gì phải buồn? Ngay cả người đứng thứ 5, thậm chí cả học trưởng đoạt giải nhất quốc gia, cũng đâu có cơ hội. Cho nên mày đừng cố đâm đầu vào con đường học tập làm gì. Dù mày có học đến vị trí thứ 5, cũng chẳng hy vọng gì đâu!”
Câu nói này ngay lập tức giúp Lâm Kỳ, người đã bị học tập làm tổn thương đến tận tâm can, cảm thấy ổn hơn nhiều.
Nếu Lâm Kỳ biết được, Hạ Duệ Phong năm đó xếp hạng 524 toàn khối, hôm nay lại có thể ngồi đây đi xem mắt với Đặng Thành Ninh, vậy thì ——
Hạ Duệ Phong mày rốt cuộc có tài đức gì mà trở thành đối tượng xem mắt của Đặng Thành Ninh chứ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");