*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Buổi chiều tan học, học sinh trực nhật bắt đầu làm vệ sinh, bọn khỉ con bắt đầu đùa giỡn, nữ sinh đuổi theo đánh nam sinh.
Một quyển sách bay từ đầu lớp học đến cuối lớp, đập trúng vào đầu nam sinh kia.
Cậu ta cầm cuốn sách, ngẩng mặt cười toe toét.
Vốn dĩ lúc này phòng học rất ồn ào, không biết là ai bỗng la lên: "Nhìn kìa, hoàng hôn!"
Trong phút chốc, tất cả âm thanh ầm ỹ trong phòng ngừng lại, mọi người sôi nổi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bầu trời bên ngoài nhuộm một màu trần bì*, như thể thần linh sơ ý làm vương vãi bột màu, trải đầy nóc khu phòng học, đẹp đến động lòng người.
Bọn học sinh thở dài kinh ngạc trước vẻ đẹp này, đây chẳng phải là cảnh tượng tuyệt mỹ dưới ngòi bút của nhà văn sao.
*Màu trần bì là màu cam=]]
Có lẽ là do việc học và cuộc sống quá mức buồn chán, nên chỉ một chút thay đổi mà thôi, cũng đã đủ để hấp dẫn bọn họ.
Mọi người cầm lòng chẳng đặng mà vây đến cạnh cửa sổ.
Đường Ngữ ngồi tại chỗ nhìn ra cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, sau đó lại lặng lẽ nhìn sang sườn mặt Băng Mật.
Băng Mật cũng đang ngắm cảnh hoàng hôn, cậu có thể thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn được phủ một tầng ánh sáng đỏ hồng, khiến khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh nhạt xa trở nên ấm áp hơn.
Nòng Nọc cúi đầu hỏi Hướng Tâm: "Có phải rất đẹp không?"
Đường Ngữ vô thức trả lời: "Đẹp."
Lúc này Băng Mật quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Đường Ngữ, hơi sững sờ tránh đi.
Ngón tay gầy gầy gõ mặt bàn: "Chép phạt tiếp đi."
"Ờ..." Đường Ngữ đau khổ cúi đầu chép phạt.
Quả nhiên "cuộc sống gia đình" rất không tồi.
Các bạn học ai cũng lấy điện thoại ra chụp ảnh, Đường Ngữ thật sự rất ngứa tay, cũng muốn đi chụp, nhưng Băng Mật đang ngồi bên cạnh giám sát nên cậu đành phải ngoan ngoãn chép phạt.
Bực mình à nha.
Băng Mật chẳng quan tâm đến cảnh đẹp ngoài cửa sổ, vẫn cúi đầu làm bài tập.
Nếu không phải chờ Đường Ngữ chép phạt thì hắn đã đeo cặp sách đi về từ lâu rồi.
Hắn đang nghĩ ngợi linh tinh thì một quyển vở được đưa tới trước mặt.
"Tôi chép xong rồi!" Chỉ thấy chữ trong vở y như con chó bị liệt, xiêu vẹo mềm nhũn tới mức không đứng được, nhìn tổng thể xấu đến chịu không được.
Băng Mật chau mày, nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu cố ý đấy à?"
Đường Ngữ giang tinh* nhập hồn: "Lão Mã chỉ bảo tôi chép phạt, không có bảo chữ phải đẹp."
*Giang tinh là một từ phổ biến trên mạng dùng để chỉ những người lấy tranh cãi làm niềm vui, thích làm trái ý người khác, luôn đi đối đầu với người khác.
(Baidu)
Băng Mật: "Người vẽ đẹp thì làm sao viết chữ xấu được, cậu muốn viết nhanh cho xong để đi chụp ảnh hay là cố ý chọc tức tôi?" Hắn đâu phải là chưa từng nhìn thấy chữ của Đường Ngữ, làm gì xấu đến mức này.
"Bây giờ không chụp thì lát nữa sẽ không còn nữa, cậu không phải là người yêu cái đẹp thì không hiểu được đâu." Đường Ngữ nói xong mới phản ứng được, Băng Mật vừa mới khen cậu vẽ đẹp đấy à?!
Băng Mật liếc cậu một cái rồi lại tiếp tục nhìn quyển vở.
Ngày mai lão Mã sẽ kiểm tra, nếu cứ cho qua như vậy, lão Mã sẽ cho rằng hắn bao che dung túng Đường Ngữ rồi lại tăng nặng hình phạt của cậu.
"Kiểm tra nhanh lên." Đường Ngữ thúc giục hắn.
Cậu cảm thấy hẳn là Băng Mật sẽ vì làm khó cậu mà bắt cậu lập tức viết lại, nên phải phản bác ra sao cậu cũng soạn sẵn trong đầu rồi.
Băng Mật trầm ngầm một lúc lại nhẹ nhàng nói: "Cậu viết như này thật sự không được..."
"Làm sao lại không được, cậu cố ý không cho qua thì có."
"Tôi viết cho, cậu đi đi." Băng Mật nói nốt lời bị cắt ngang.
"...!?" Đường Ngữ theo phản xạ có điều kiện mở mồm định cãi lại, kết quả lại nghe được câu trả lời ngoài ý muốn, sững sờ đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm sườn mặt của Băng Mật, như thể muốn xác nhận người nói ra những lời này thật sự là hắn.
Đường Ngữ: "Cậu nói...!Tôi không cần viết lại, tôi có thể đi rồi?"
"Ừ, đi chụp ảnh đi." Băng Mật xé đống chữ chó bệnh Đường Ngữ vừa viết, bắt đầu chép lại.
Đường Ngữ vẫn không quá tin tưởng, ánh mắt dời từ mặt Băng Mật xuống vở của mình.
Chỉ thấy một đống chữ tiêu sái xuất hiện trên giấy, không chỉ nhanh mà còn cực kỳ đẹp, thoạt nhìn không hề giống nét chữ tiêu chuẩn của một con mọt sách.
"Vì sao?" Đường Ngữ hỏi.
"Không muốn ngồi chờ cậu viết lại." Mí mắt Băng Mật một chút cũng không động.
Đường Ngữ xém chút nữa cắn lưỡi mình, trợn trắng mắt.
Cậu không nên chờ mong, càng không nên cho rằng Băng Mật sẽ giống một bạn học tốt.
Nhưng mà, Băng Mật vẫn luôn nghiêm khắc, hôm nay lại bỏ qua cho cậu.
Tuy rằng ăn nói vẫn rất thiếu đánh, nhưng hành động của hắn lại làm cho người ta có hảo cảm.
Đường Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không còn tâm trạng chụp ảnh.
Cảnh hoàng hôn đã không còn thú vị với cậu nữa.
Nòng Nọc chụp ảnh xong thì quay lại, đưa cho Đường Ngữ xem: "Đẹp không? Mày chép phạt xong rồi đúng không, vậy thì...!Ể?!"
Cậu ta nhìn Băng Mật đang viết vào vở của Đường Ngữ, nhìn kỹ lại, hoá ra Băng Mật đang chép công thức vừa nãy của Đường Ngữ!
Đường Ngữ thấy Nòng Nọc khiếp sợ đến nỗi cằm cậu ta như sắp rơi mất.
Hồi lâu sau Nòng Nọc vẫn chưa phản ứng lại được, tròng mắt khó khăn chuyển sang nhìn Đường Ngữ, cái lưỡi giống như không phải của mình: "Cậu ta...!đang chép giùm mày?"
Các bạn học xung quanh không chú ý tới chỗ này, vẫn còn đang vây ở cửa sổ ngắm hoàng hôn.
Đường Ngữ né tránh ánh mắt mãnh liệt của Nòng Nọc, chẳng hiểu sao lại không biết nói gì, cảm giác cứ như bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, không phù hợp với tác phong của cậu.
Tay cầm bút của cậu bắt đầu xoay muốn che dấu sự bối rối.
Cậu gật đầu.
Nòng Nọc có cảm giác như vừa nhận một cái tát vang dội.
Hai tay cậu ta luồn vào tóc, hét một tiếng trong lòng rồi túm vai Đường Ngữ điên cuồng lắc: "Con trai, sáng nay mày hạ độc vào bữa sáng của Băng Mật đúng không?"
"Bỏ móng heo của mày ra, cút đi."
"Chắc chắn là vậy rồi, nếu không cậu ta làm sao lại chép phạt giùm mày, lại còn mẹ nó hai mươi lần." Nòng Nọc ngây ngốc, tay phải giơ số hai, ánh mắt hoảng loạn.
Chẳng trách cậu ta phản ứng mạnh như thế, vì dù gì cậu ta cũng từng bị Băng Mật tra tấn.
Không nói đâu xa, Quốc khánh lần trước Nòng Nọc sửa mấy câu làm sai cho Băng Mật kiểm tra lại.
Sau đó, Băng Mật bật chế độ rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trong một trang tìm được mười lỗi sai, tra tấn Nòng Nọc tới mức hoài nghi cuộc sống.
Vậy mà hôm nay Băng ma quỷ chẳng những không tra tấn Đường Ngữ, mà còn chép phạt giúp Đường Ngữ tận hai mươi lần!
Tại sao???
Tại sao Đường Ngữ lại được như thế? Băng Mật chẳng phải đã nói là đối xử bình đẳng, chẳng phải đã nói yêu cầu nghiêm khắc à??
Nguyên tắc đâu?
Trong lòng cậu ta cực kỳ hoang mang.
Nòng Nọc nghĩ mãi không ra, vậy mà có thể nảy ra ý tưởng dùng bữa sáng hối lộ Băng Mật.
Lời hai người kia nói Băng Mật ngồi bên cạnh nghe được hết, nhưng mí mắt không nâng lên một chút nào, tay cũng không ngừng lại, vẫn cứ chép.
Đường Ngữ thấy Nòng Nọc thật phiền nên buột miệng nói: "Đó là bữa sáng mẹ tao nấu, làm gì có vấn đề gì, có mà đầu óc mày có vấn đề á."
"Hissss ——" Nòng Nọc kinh ngạc há hốc mồm.
Chẳng phải Băng Mật nói là Đường Ngữ mang từ của hàng lên à? Làm thế nào mà lại biến thành mẹ Đường Ngữ nấu rồi?
Lúc này, tay đang viết của Băng Mật dừng lại, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Đường Ngữ nói xong mới nhận ra mình lỡ miệng, chột dạ nhìn trộm Băng Mật.
Thật ra cậu cũng không nghĩ rằng Băng Mật sẽ chép giúp cậu.
Bỗng nhiên cậu phát hiện chắc là miệng Băng Mật bị hỏng rồi, ngoài mặt có hơi chảnh, nhưng trong lòng cũng khá tốt.
Thế mà vào lúc này bản thân cậu lại đi phá vở kịch của người ta, nên trong lòng có hơi băn khoăn.
Nòng Nọc thì lại không tinh tế như vậy, không nhận ra chỗ không đúng giữa hai người họ, chỉ vào Đường Ngữ, khoa trương nói: "Mày vậy mà lại đưa bữa sáng của dì...!ưm ưm..."
Những lời kế tiếp đã bị tay Đường Ngữ chặn lại, bóp chết từ trong cổ họng, khiến mặt Nòng Nọc đỏ hết cả lên.
Cậu ta vốn muốn nói: Mày vậy mà lại đưa bữa sáng dì nấu cho đối thủ một mất một còn ăn, mà bạn nối khố thì không cho ăn, mày còn là con người không?
Hành động của hai người nhìn như hiện trường mưu sát.
Tay cầm bút của Băng Mật hơi run run, nhưng vẫn không ngước lên nhìn hai người kia đùa giỡn.
Hắn thẫn thờ nhìn quyển vở.
Bữa sáng...!mẹ làm?
Vì sao Đường Ngữ lại muốn đưa cho hắn ăn bữa sáng mẹ mình làm? Bảo sao hắn cảm thấy bữa sáng có hương vị gia đình.
Băng Mật hít sâu một hơi, tiếp tục viết.
Đường Ngữ hoảng loạn, vội vàng nói với Nòng Nọc: "Đi thôi đi thôi, không nói nhảm nữa, hôm nay bố mời mày uống trà sữa!"
520 lên sân khấu một cách chói lóa: 【Ký chủ, không được nha~ Bây giờ mau để Nòng Nọc về nhà một mình, cậu ngồi chờ Băng Mật viết xong.
Hoàn thành cộng một điểm, gom đủ bốn điểm.】
Đường Ngữ:【Một ngụm trân châu sặc chết tao cho rồi.】
520 mỉm cười.jpg
Nòng Nọc không giãy nữa, xoa xoa cái miệng bị bóp đỏ, cười nói: "Được ngay, đây là mày nói đó, đi thôi."
Cậu ta kéo áo đồng phục Đường Ngữ nhưng lại bị Đường Ngữ kéo lại.
Cậu ta giục: "Đi mau, dù sao Băng Mật cũng chép phạt giùm mày rồi, sợ cái gì."
"Hôm nay mày tự về đi, lần sau mời mày uống sau." Đường Ngữ cảm thấy bản thân mình cả trong lẫn ngoài đều không phải là con người.
"Cái gì!?" Quả nhiên Nòng Nọc phát nổ, "Mày chơi tao à?!"
Đường Ngữ xua tay: "Đột nhiên tao nhớ ra là bọn mình đã tuyệt giao, gặp lại sau."
Nòng Nọc há miệng, chỉ vào Đường Ngữ hồi lâu rồi mới nói: "Anh đẹp trai anh có lầm không, không phải trí nhớ của mày chỉ có bảy giây thôi sao, còn nhớ không?"
Đường Ngữ trở về chỗ của mình, ánh mắt lay động, vẫy tay: "Tạm biệt, gặp lại sau."
"Gặp lại sau đồ có bệnh!" Nòng Nọc thở phì phò quăng cặp sách lên lưng, miệng lẩm bà lẩm bẩm bước đi.
Đương nhiên là Băng Mật cũng nghe được cuộc nói chuyện ấu trĩ này, hắn liếc nhìn Đường Ngữ, thấy cậu sau khi ngồi vào chỗ lại lấy bài tập hôm nay ra bắt đầu làm.
"Chẳng phải cậu nói hoàng hôn sẽ hết sao, còn không mau đi chụp?" Băng Mật.
Đường Ngữ ngừng lại.
Cậu nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, vẫn đẹp đến động lòng như vậy, rồi lại nhìn vào mắt Băng Mật: "Lười đi chụp."
"Cậu không đăng lên vòng bạn bè à?" Băng Mật vừa viết vừa hỏi.
"Tôi..." Làm sao cậu ta biết mình sẽ đăng lên vòng bạn bè, "Muốn đăng thì đăng, không muốn đăng thì không đăng thôi."
Băng Mật đã viết đến lần thứ mười ba.
Hắn đã nhớ kỹ mấy công thức này từ lâu, chép phạt như này hoàn toàn là lãng phí thời gian của hắn, chỉ là, hắn cũng không khó chịu.
Thật ra, hắn còn tò mò vì sao Đường Ngữ chưa về.
Mỗi ngày tan học, chỉ cần không phải trực nhật, người đầu tiên lao ra khỏi lớp lúc nào cũng là Đường Ngữ.
Khi nãy cậu ta ở lại cũng chỉ vì phải chép phạt, vậy bây giờ nguyên nhân cậu ta ở lại là gì?
Quên đi, hắn không hiếu kỳ.
Đường Ngữ không tập trung vào đề bài, ánh mắt luôn vô thức nhìn ngắm Băng mật.
Cậu nhìn bàn tay đang viết chữ của Băng Mật, phát hiện nó thật sự rất đẹp.
Đốt ngón tay rõ ràng, khớp xương mỏng dài, tay thon dài mạnh mẽ, bảo sao chữ tiêu sái như vậy.
"Cậu ở lại là để xem tôi viết chữ?" Băng Mật thình lình nói.
"Không có đâu, hôm nay tôi không muốn về nhà với Nòng Nọc nữa, cậu ta ồn lắm." Đường Ngữ bị bắt quả tang bèn nhanh chóng pha trò, thu lại ánh mắt nhìn đề thi của mình.
May là Băng Mật không hỏi chuyện bữa sáng, vừa nãy bất cẩn nói ra là mẹ nấu, cũng chẳng biết trong lòng Băng Mật nghĩ như thế nào nữa.
Tóm lại là nghĩ như thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng cho cậu vào hàng ngũ chó liếm* là được.
*Chó liếm là một ngôn ngữ mạng, ý chỉ người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Hoặc những phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước người quyền quý cũng gọi là liếm cẩu.
520:【Kích hoạt làn sóng cầu vồng thứ hai của ngày hôm nay, xin hãy thổi sau khi Băng Mật viết xong.
Bắt đầu đếm ngược, 199, 198...】
【Ể ể ể, đây là có ý gì?】 Đường Ngữ nhanh chóng cắt ngang.
【Thì ý là thổi rắm cầu vồng đó~】520.
【Mày vừa tát vào mặt tao đó, mày biết không?】Mặt Đường Ngữ đau quá, vừa nãy còn suy nghĩ không để Băng Mật xem cậu là chó liếm, cuối cùng 520 lại lần lượt cắm dao bảo cậu đi thổi rắm cầu vồng.
【195, 194......】
【Rồi rồi, tao soạn, đừng thúc giục, soạn liền đây.
】
Đường Ngữ viết trên giấy nháp.
Băng Mật viết xong thì 520 cũng đếm đến 1, Đường Ngữ ngay lập tức ngồi thẳng lưng.
"..." Băng Mật nhìn trán cậu chảy một lớp mồ hôi mỏng, lại nhìn cả khuôn mặt, ánh nắng chiều đỏ hồng hắt vào mặt cậu, nhìn giống như Đường Ngữ đang đỏ mặt.
Hình như...!có chút đáng yêu.
Nhưng mà vì sao làm bài tập lại chảy nhiều mồ hôi như vậy, khó đến vậy à?
Hắn nhìn bài thi, chưa viết gì hết nhưng nháp trên giấy lại rất nhiều, không nhìn rõ được là viết cái gì.
Hắn nhìn ra chỗ khác, trả lại vở cho Đường Ngữ: "Viết xong rồi, ngày mai đưa cho lão Mã xem."
"Ồ." Đường Ngữ cầm lên nhìn một cái, trong nháy mắt cảm thấy cuốn vở này của mình trông cao cấp hơn, có thể là bởi vì chữ đẹp chăng.
Băng Mật dọn cặp sách xong, đứng dậy đeo lên lưng, lại nghe thấy Đường Ngữ đột ngột* hỏi: "Cậu có nghe thấy không?"
*Bản gốc là 冷不伶仃 (lãnh bất linh đinh) nghĩa là đột ngột, đột nhiên.
"?" Băng Mật cúi đầu nhìn cậu, "Cái gì?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Thành thật giải thích tại sao lại viết giùm tiểu Đường Ngữ?
Băng – sủng thê – Mật: Nhìn tên của tôi.
- --
Trần Bì:
Hí hí hí
*Khoai Tây Xàm Xí: Đây là chương tụi tui làm lâu nhất từ trước đến giờ luôn á.
Chưa đầy một tháng nữa tụi tui đi học lại nên phải làm bài tập hè, rồi Hoàng Thựn gặp hoàn cảnh éo le phải làm trong lén lút, chui vào chăn làm rồi ngủ luôn=]] Dạo này tui lướt mạng thấy nhiều bạn edit bị bóc phốt do edit xàm quần hoặc lậm qt quá nên rén vãi huhu, mọi người thấy sai sót gì thì góp ý bọn tui nha đừng bóc phốt tui sợ hãi;;-;; Tuần sau có lẽ tụi tui chỉ đăng được 1 chương thôi do bên Hoàng Thượng không có mạng còn tui phải đi Vinh á, xin lỗi mọi người huhu;;–;;
Hết chương 10.
12/7/2020.