Xác Chết Dưới Gốc Sồi

Chương 27




Vào bữa điểm tâm sáng hôm sau, Marc ngạc nhiên thấy Lucien ăn uống ngốn ngấu cà phê với đĩa tôm hùm mà họ để phần cho anh ta.

- Cậu có vẻ đã hoàn toàn lại sức – Marc nói.

- Không nhiều như thế đâu – Lucien nhăn mặt nói – Mình có mũ.

- Tuyệt – Mathias nói – Cái đó hẳn làm cậu vui.

- Vui – Lucien nói – Món tôm hùm của cậu ngon tuyệt, Marc ạ. Cậu rất biết chọn cá. Lần sau hãy xoáy một con cá hồi nhé.

- Cựu chiến binh của cậu hả? Việc đó cho cái gì? – Mathias hỏi.

- Tuyệt vời. Mình có cuộc hẹn vào thứ tư mùng tám. Sau đó, mình không còn nhớ gì nữa.

- Im đi – Marc nói – Mình lấy những thông tin.

- Cậu chờ đợi những tin tức hả?

- Cơn bão ở Bretagne, mình muốn biết nó đang ở đâu. Marc sùng bái những cơn bão, điều đó khá tầm thường và anh biết điều đó. Điều này đã tạo thành điểm chung với Alexandra. Vẫn cứ tốt hơn là không có điểm chung nào. Cô ấy nói rằng cô ấy thích gió. Anh đặt lên bàn chiếc đài thu thanh nhỏ lấm tấm những vết sơn trắng.

- Khi chúng ta có nhiều tiền, chúng ta sẽ mua một chiếc đài thu hình – Lucien nói.

- Cậu im đi. Trời ơi!

Marc cao giọng. Lucien làm món hun khói quỷ quái bằng cách xay những con tôm hùm của mình.

Những tin tức buổi sáng nối tiếp nhau. Tliủ tướng chờ đón Thủ tướng Đức. Thị giá chứng khoán sụt một chút. Bão ở Bretagne dịu bớt, tiến dần về phía Paris trên đường đi đã mất sự dữ dội. Marc nghĩ, tiếc thật. Một bản tin nhanh của Hãng thông tin A.F.P. báo tin sáng nay người ta phát hiện một người đàn ông bị giết trong bãi đỗ xe ở khách sạn của người đó tại Paris. Người đó là Christophe Dompierre, bốn mươi ba tuổi, độc thân, không có con cái và là người uỷ nhiệm về các vụ việc ở Châu Âu. Vụ ám sát chính trị chăng? Không có thông tin nào khác được thông báo trên báo chí.

Marc đặt mạnh bàn tay lên chiếc đài và nhìn Mathias, vẻ hốt hoảng.

- Có chuyện gì xảy ra thế? – Lucien hỏi.

- Đó là người hôm qua ở đây! – Marc kêu lên – Vụ án chính trị, lạ lắm!

- Cậu không nói với mình tên người đó – Lucien nói.

Marc trèo lên cầu thang bốn bậc một tới sườn mái.

Vandoosler đã dậy từ lâu, đang đọc sách, đứng trước bàn.

- Họ đã giết Dompierre! – Marc hụt hơi nói.

Vandoosler từ từ quay lại.

- Ngồi xuống – Ông nói – Hãy kể đi.

- Cháu không biết gì hơn! – Marc nói, vẫn thở hổn hển – Đó là tin ở Đài phát thanh. Người ta đã giết ông ta, thế thôi! Bị giết! Xác ông ta đã được tìm thấy trong bãi đỗ xe ở khách sạn của ông ta.

- Ngu ngốc xiết bao! – Vandoosler đập nắm tay lên bàn nói – Đó là kết quả của việc muốn đơn độc chơi cuộc đấu! Con người tội nghiệp này muốn tự mình đi nhanh. Ngu ngốc xiết bao!

Marc lắc đầu vẻ buồn tiếc. Anh cảm thấy hai bàn tay mình run lên.

- Có thể ông ta ngu ngốc – Anh nói – Nhưng ông ta đã nhận thấy điều gì đó quan trọng, vào lúc này, đó là điều chắc chắn. Bác cần báo cho Leguennec của bác, bởi vì họ không bao giờ làm báo cáo về cái chết của Sophia Siméonidis nếu người ta không báo cho họ. Họ sẽ tìm kiếm ở phía Genève hay nơi nào cháu không biết.

- Phải, cần báo cho Leguennec. Và tất cả chúng ta sẽ làm ra vẻ la hét vào đó vì hôm qua chúng ta đã không báo cho ông ta. Ông ta sẽ nói rằng nếu báo cho ông ta thì sẽ tránh được một vụ giết người và có lẽ ông ta có lý.

Marc rên rỉ.

- Nhưng chúng cháu đã hứa với Dompierre là không nói gì. Bác muốn chúng cháu phải làm gì khác nữa?

- Ta hiểu, ta hiểu – Vandoosler nói – Vậy chúng ta hãy thoả thuận thế này: một mặt, không phải cháu đã chạy theo sau Dompierre mà chính ông ta đến gõ cửa nhà cháu, với tư cách là láng giềng của Relivaux. Mặt khác, chỉ có cháu, Thánh Mathias và Thánh Luc biết chuyến thăm của ông ta thôi. Còn ta không biết gì hết, các cháu không nói với ta chuyện ấy, Chỉ sáng nay cháu mới cho ta biết toàn bộ câu chuyện. Thế nào, được chứ?

- Đúng thế – Marc nói – Bác lánh mặt đi! Chúng cháu sẽ là những người duy nhất có liên quan và để Leguennec chỉ trích, còn bác bác sẽ rất an toàn!

- Nhưng chàng trai Vandoosler ạ, vậy là cháu không hiểu gì hết ư? Ta không có gì phải lẩn trốn cả! Một lời quở trách dài dòng của Leguennec đối với ta là vô thưởng vô phạt: Điều đáng kể là ông ta tiếp tục hơi tin tưởng ở ta, cháu hiểu chứ! Để có được những thông tin, vẫn là những thông tin mà ta cần!

Marc gật đầu. Anh hiểu, cổ họng anh nghèn nghẹn. “Vô thưởng vô phạt” Câu nói này của ông bác đỡ đầu gợi nhớ cho anh điều gì đó. A phải, vào cái đêm mà họ đưa Lucien về căn nhà tồi tàn. Mathias cảm thấy nóng, còn anh mặc cả bộ quần áo ngủ và chiếc áo “pun”, anh vẫn cảm thấy lạnh. Không thể tưởng tượng nổi, cái gã săn-hái này. Không có gì quan trọng cả. Sophia đã bị giết, giờ đây là Dompierre. Dompierre đã để lại địa chỉ khách sạn của ông ta cho những ai? Cho mọi người. Cho họ, cho những người ở Dourdan, có thể còn nhiều người khác, không kể ông ta có thể bị theo dõi. Nói hết với Leguennec ư? Nhưng Lucien? Lucien đã đi khỏi mà?

- Ta đi đây – Vandoosler nói – ta đi báo cho Leguennec và chúng ta sẽ đến ngay tại chỗ. Ta bám sát ông ta và ta báo cáo tất cả những gì mà chúng ta có thể biết ngay sau khi chúng ta kết thúc việc đó. Hãy hoạt động lên, Marc! Chính cháu phải làm món thịt hun khói cho tối nay.

- Vâng. Lucien đã đánh mất anh lính chì của gã giữa hai vỉa hè.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.