Vì sao Hán Phong tốt nghiệp so với Tuấn Hồng sớm hơn một năm?
Phát hiện vấn đề mới, cảm thấy nghi hoặc nhưng trực giác của Xà quân nói cho y biết không nên hỏi thì hơn.
“Nhớ rõ hồi tiểu học đọc sách, tôi còn vì em gái phụ đạo công khóa cho em ấy, bất quá đến năm cấp ba em ấy liền nhảy lớp, thành cùng khối với tôi.” A Quân chủ động nói.
“Lúc thi đại học, tôi bởi vì phải thi lại...... Sau này đỗ cùng trường, cùng hệ, nghiêm khắc mà nói Hán Phong chính là sư tỷ của tôi.” A Quân lại chủ động nói.
“Lần đó là bởi vì anh sử dụng bút máy không hợp tiêu chuẩn, cùng thực lực không quan hệ.” Hán Phong lập tức làm sáng tỏ.
“......”
Đây là số mệnh sao......
Ngồi vây quanh trước bàn trà, lật xem từng bức ảnh, từng chuyện cũ được nhắc lại làm cho lòng người chua xót, tuy là bày ra bộ dáng tươi cười như không có chuyện gì, nhưng dù sao đây cũng là những việc ngoài ý muốn văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) .
Có lẽ khí chất vô dụng cũng không phải là trời sinh, mà là do ông trời đem người ta bức thành như vậy!
A Quân có thể sống đến bây giờ, cũng là đã cố gắng lắm rồi.
Xà Quân không khỏi nhớ lại một ngàn năm trước, vị thiếu niên hỏi đường đã vì mình mà hi sinh trinh tiết kia......
Nguyên lai, thì ra một ngàn năm cũng không làm thay đổi số phận.
Nhưng mà A Quân từ đầu đến cuối vẫn biểu hiện hờ hững, bình tĩnh, giống như chuyện vừa nói ra không có quan hệ gì với mình cả.
Cái đó gọi là tiêu sái sao?
Tại sao lại làm người ta thương cảm đến rơi nước mắt?
Xà Quân lặng lẽ lau đi nước mắt của mình.
“Cũng đã không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?” Hán Phong thu hồi album
Đợi Hán Phong đi vào phòng ngủ, A Quân quay đầu lại nhìn thấy Xà quân, lại nở nụ cười.
“Hì hì......”
Xà Quân chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra nét tươi cười như thế, nụ cười đó, quả thực là rung động tâm linh.
Là chua xót? Bất đắc dĩ? Hay vẫn là tiêu sái? Xà Quân không hiểu.
Y chỉ có thể nhìn lại A quân, tràn ngập khó hiểu.
A Quân ngay tức khắc bị đập đầu vào bàn trà.
Ai...... Hảo ngu ngốc......
Đau chết đi được......
“Uy, Tuấn Hồng, ngươi tỉnh lại a!”