Hàn Phương Trì là một người lúc nào cũng mang lại cảm giác an toàn cho người khác. Anh luôn ở đó một cách trầm ổn, lý trí và trưởng thành. Anh là người mà ai cũng có thể tin tưởng và dựa vào trong mọi việc.
Còn Hà Nhạc Chi, khi yêu thì sẽ luôn dành cho đối phương sự tin tưởng tuyệt đối, mà Hàn Phương Trì chính là người xứng đáng nhận trọn vẹn điều đó. Dù từng trải qua một mối tình thất bại đau đớn, hắn không hề phòng bị hay giữ lại gì cho mối tình tiếp theo. Hắn vẫn dâng trọn toàn bộ cảm xúc và tình yêu vào mối quan hệ với Hàn Phương Trì.
Đây là một điều hiếm hoi mà hắn khác biệt với Hà Kỳ. Sau một lần tổn thương, Hà Kỳ không còn tin bất cứ người đàn ông nào nữa, luôn sẵn sàng rời bỏ mối quan hệ nếu cần. Nhưng Hà Nhạc Chi vẫn tin tưởng vào tình yêu thuần tuý một cách vẹn nguyên.
Thật ra thì hắn cũng từng trò chuyện với Hà Kỳ về chuyện này không lâu sau khi mình và Hàn Phương Trì chính thức bên nhau.
Hà Kỳ hỏi: "Con có thấy mình giảm cảm xúc hơn so với lúc ở bên Tiểu Hắc không?"
Hà Nhạc Chi lắc đầu: "Hoàn toàn không ạ."
Hắn cười tự giễu: "Thậm chí còn bị cuốn vào nhiều hơn ấy chứ. Tụi con sống với cái đầu toàn yêu đương là thế đấy."
Từ lần tỏ tình đầy công phu ấy, có thể thấy rõ tình yêu mà Hà Nhạc Chi dành cho Hàn Phương Trì chẳng hề giảm bớt, thậm chí còn nhiều hơn trước nữa. Dù tuổi tác và giai đoạn cuộc đời của hắn đã thay đổi, nhưng cách hắn đối xử với Hàn Phương Trì từ cảm xúc đến hành động vẫn tràn đầy nồng nhiệt, không hề kiềm chế.
Hà Nhạc Chi mỉm cười: "Nếu đến Phương Trì mà cũng không thể tin, thì chẳng ai trên đời này đáng để tin cả."
Nhìn con trai hạnh phúc như vậy, Hà Kỳ cũng thấy an tâm và vui lòng thay.
Thế nhưng Hà Kỳ thân là mẹ vốn luôn cẩn trọng, dịu dàng, cũng không tránh khỏi gây ra một rắc rối nhỏ giữa cặp đôi trẻ.
Vào khoảnh khắc sự việc xảy ra, khi Hà Nhạc Chi quay lại nhìn mẹ, ánh mắt của hai mẹ con giao nhau. Hắn chỉ biểu lộ vẻ mặt đầy lo lắng, như thể đang thầm nghĩ "Thôi, toang rồi". Hà Kỳ cũng không khá hơn là bao, trong đầu bà chỉ vang lên những suy nghĩ rối bời "Xong rồi, xong thật rồi".
Chuyện xảy ra vào một cuối tuần giữa Giáng sinh và Tết Dương lịch, khi Hà Nhạc Chi cùng Hàn Phương Trì trở về nhà Hà Kỳ và ở lại qua đêm.
Bây giờ mỗi lần Hàn Phương Trì ở lại, anh không cần phòng riêng nữa vì quần áo ngủ đã được Hà Kỳ chuẩn bị sẵn trong tủ của Hà Nhạc Chi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hà Kỳ nhắc họ rằng chăn trong phòng hơi mỏng, bảo cả hai lấy một chiếc dày hơn thay vào.
Lúc đó Hà Nhạc Chi đang đánh răng còn Hàn Phương Trì thì đi lấy chăn.
Chiếc chăn dày nhất nằm ở tầng dưới cùng của tủ, Hàn Phương Trì phải khéo léo kéo nó ra mà không làm đổ đồ đạc bên trên.
Đúng lúc đó, Hà Nhạc Chi súc miệng xong, bước vào và nói: "Để em giúp anh." Nhưng Hàn Phương Trì đã lấy xong chiếc chăn, và ngay sau đó, một chiếc hộp trang sức rơi xuống đất.
"Mẹ ơi, cái gì đây thế ạ?" Hà Nhạc Chi vô tư cúi xuống nhặt lên.
Hà Kỳ từ ngoài bước vào, hỏi: "Cái gì cơ?"
Nhưng đã quá muộn để Hà Kỳ ngăn cản. Hà Nhạc Chi mở chiếc hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn nam. Ngay lập tức, hắn vội đóng nắp lại một cái "cạch".
Không kịp nữa rồi, ánh mắt của Hàn Phương Trì rời khỏi tay Hà Nhạc Chi chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt hắn.
Hà Nhạc Chi ngồi xổm ở đó nhìn Hà Kỳ, hít một hơi thật sâu cùng không dám thở ra.
Cả Hà Kỳ cũng thế.
Cặp nhẫn đó chính là thứ đến muộn màng sau khi mối tình của Hà Nhạc Chi khi ấy tan vỡ, đã được gửi thẳng về nhà cho Hà Kỳ, định bụng để bà nung chảy chúng để làm một chiếc nhẫn, hoa tai hay trang sức nào đó khác. Thế nên hắn chưa từng thấy qua hộp đựng bao giờ.
Vì ban đầu Hà Kỳ còn sợ nếu sau này con trai còn muốn quay lại với Tiểu Hắc thì sẽ đòi lại, nên bà đã cất tạm vào một góc tủ phòng Hà Nhạc Chi rồi quên béng đi.
Lúc này cả hai mẹ con đều có một ý nghĩ——Giá mà sớm vứt đi luôn thì đã chẳng có chuyện gì rồi.
"Của mẹ......?" Hà Kỳ nhìn hai bọn họ: "......đó?"
Hà Nhạc Chi vội nhét cái hộp vào tay bà và nói: "Thế mẹ lấy nhanh đi ạ."
Hà Kỳ cầm lấy nhét vội vào túi áo ngủ rồi giả vờ tự nhiên: "Ngủ ngon nhé, các con."
Hà Nhạc Chi gật đầu trống rỗng, rõ ràng trong đầu hắn đang suy nghĩ rất nhanh.
"Ngủ ngon, cô ạ." Hàn Phương Trì cười đáp lại.
Sau khi Hà Kỳ ra khỏi phòng, Hàn Phương Trì thay vỏ chăn bông, còn Hà Nhạc Chi vẫn ngồi xổm đó, không nhúc nhích.
"Nghĩ ra được lý do gì để giải thích chưa?" Hàn Phương Trì rũ mắt nhìn xuống hỏi.
"Chưa nghĩ ra." Hà Nhạc Chi đáp rồi nằm dài xuống giường, đè lên tấm vỏ chăn.
"Dậy đi." Hàn Phương Trì sờ nhẹ vào đầu gối hắn.
"Không dậy nổi đâu," Hà Nhạc Chi đứng không nổi, nhìn Hàn Phương Trì: "Em thất vọng rồi."
Hàn Phương Trì bật cười: "Em giấu cả đôi nhẫn trong tủ quần áo, vẻ mặt thì đầy cảm giác tội lỗi. Anh chưa nói gì mà em đã thấy thất vọng rồi à?"
Hà Nhạc Chi đáp: "Anh không hiểu đâu."
"Đúng là anh không hiểu thật." Hàn Phương Trì nói rồi đưa tay ra. Hà Nhạc Chi nắm lấy tay anh, Hàn Phương Trì kéo hắn dậy rồi bảo: "Đứng dậy một bên đi."
Hà Nhạc Chi nói mình thất vọng hoàn toàn không phải đùa, bởi cảm giác đó chỉ có hắn mới hiểu được.
Hà Nhạc Chi nhớ rất rõ việc từng mua nhẫn như thế nào. Vì để dành tặng Hàn Phương Trì điều tốt nhất, hắn chắc chắn sẽ không để anh phải thiếu thứ gì.
Có lần sau khi Hàn Phương Trì đã ngủ say, hắn còn cẩn thận ngồi xổm bên giường dùng một sợi dây quấn quanh ngón tay của anh để lấy số đo chính xác nhất. Thay vì đặt ở cửa hàng cũ, hắn lại báo số đo cho một người bạn học từng làm trang sức, nhờ vả để được làm một đôi nhẫn trước cả khi đến lượt.
Người bạn hỏi hắn cần nhẫn vào khi nào. Ban đầu Hà Nhạc Chi dự định sẽ tặng trước sinh nhật của Hàn Phương Trì, nhưng khi bạn học cũ bảo rằng sẽ không kịp, Hà Nhạc Chi liền đổi sang yêu cầu có nhẫn trước Lễ Thất tịch năm sau.
Nhưng giờ với sự việc vừa xảy ra, nếu tặng nhẫn thì lại giống như đang đền bù sau khi mọi chuyện bị phát hiện vậy. Mọi thứ bỗng nhiên trở nên không còn ý nghĩa như trước.
Hà Nhạc Chi đứng dựa vào tường, cúi đầu, nét mặt tràn ngập sự u sầu.
Trong khi đó Hàn Phương Trì thay xong vỏ chăn rồi đi đánh rửa mặt. Khi quay lại, anh thấy Hà Nhạc Chi vẫn đứng yên đó như bị phạt vậy.
Hàn Phương Trì đóng cửa, bước tới ôm hắn rồi đẩy nhẹ hắn ngã xuống giường. Hà Nhạc Chi tự mình di chuyển về chỗ ngủ, nằm nghiêng một cách uể oải.
"Em không định diễn với anh sao?" Hàn Phương Trì tắt đèn và hỏi.
Hà Nhạc Chi không đáp, còn Hàn Phương Trì cười rồi nói: "Anh không so đo với em, đừng buồn nữa."
"Em không diễn." Hà Nhạc Chi thở dài nói.
"Còn anh thì sao đây? Anh phải yêu em bao nhiêu năm thì mới nhận được một chiếc nhẫn đây?" Hàn Phương Trì trêu chọc, "Hai năm có đủ không?"
"A!" Hà Nhạc Chi khổ sở lật người nằm thẳng, không muốn nói thêm gì nữa.
Hàn Phương Trì không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cười bảo: "Thôi nào, qua đây ngủ đi."
Hà Nhạc Chi lật mình, dựa đầu vào vai Hàn Phương Trì, không nói gì.
Hàn Phương Trì dịu dàng bảo: "Không sao đâu, ngủ thôi."
Vào cuối tháng giêng, Hàn Tri Dao gọi cho Hàn Phương Trì nhưng khi ấy anh đang tắm, nên Hà Nhạc Chi bắt máy.
"Chào em Dao Dao." Hà Nhạc Chi nói.
"Anh Nhạc Chi!" Giọng Hàn Tri Dao nghe như vừa tan học, vẫn còn đang đi trên đường.
"Ò, sắp nghỉ Tết rồi nhỉ?" Hà Nhạc Chi hỏi cô nhóc.
"Sắp rồi ạ, em cần anh trai em giúp đỡ chút!" Hàn Tri Dao đáp.
Hà Nhạc Chi đoán: "Là buổi họp phụ huynh nhỉ?"
"Đúng rồi ạ!" Hàn Tri Dao reo lên, "Để chúng ta có thể có một cái Tết yên bình, hãy nhờ anh ấy giúp em với ạ!"
Khi Hàn Phương Trì ra khỏi phòng tắm, Hà Nhạc Chi vẫn đang trò chuyện với Hàn Tri Dao. Hàn Phương Trì hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hà Nhạc Chi trả lời: "Họp phụ huynh đó."
Hàn Phương Trì đáp: "Không đi đâu."
Ở đầu dây bên kia, Hàn Tri Dao vội phản đối: "Anh không đi thì ai đi? Mẹ bắt anh phải đi mà!"
Sợ anh không tin, Hàn Tri Dao nói tiếp: "Thật đấy!"
Đã lâu rồi Hàn Phương Trì không về nhà, chỉ gửi hai tin nhắn nhưng Bàng nữ sĩ không trả lời. Theo lời Hàn Tri Dao, mỗi lần nhắc đến anh, không khí gia đình vẫn còn rất căng thẳng.
Lần này Hàn Tri Dao nói với mẹ về buổi họp phụ huynh, ban đầu Bàng nữ sĩ chỉ nói "Mẹ biết rồi", nhưng không lâu sau bà lại đột ngột bảo: "Mẹ không đi đâu."
Hàn Tri Dao liền nói: "Vậy để con gọi Hàn Phương Trì đấy."
Bàng nữ sĩ không nói gì, Hàn Tri Dao lại hỏi: "Vậy con để anh con đi đấy nhé!"
Bà vẫn im lặng, Hàn Tri Dao chốt lại: "Con sẽ nói với anh ấy là mẹ bảo đi."
Bàng nữ sĩ nhìn cô bé, khẽ đáp: "Cứ xem thằng bé có đi hay không."
Quan hệ giữa Hàn Phương Trì và mẹ đã nguội lạnh gần nửa năm. Ban đầu, anh định về nhà vào dịp Tết Nguyên đán, nhưng mỗi lần họp phụ huynh cho Hàn Tri Dao xong, anh đều phải báo cáo tình hình với mẹ.
Suốt nửa năm qua thành tích của Hàn Tri Dao vẫn ổn, buổi họp lần này không những không bị trách mắng mà thầy giáo chủ nhiệm còn giữ Hàn Phương Trì lại sau buổi họp để khen ngợi cô nhóc.
Sau khi họp xong, Hàn Phương Trì lên xe và gọi cho Bàng nữ sĩ.
Giọng của Bàng nữ sĩ ở đầu dây bên kia lạnh lùng: "A lô?"
Hàn Phương Trì lên tiếng: "Chị Bàng."
Bàng nữ sĩ không phản hồi. Hàn Phương Trì tiếp tục: "Tri Dao không gây rắc rối gì cả, thành tích rất tốt, còn được khen nữa."
Nhưng Hàn Tri Dao ở nhà lại kể khác, bảo rằng cô nhóc đã "chuẩn bị tinh thần bị mắng và đổ hết lên Hàn Phương Trì."
"Đã biết rồi." Bàng nữ sĩ đáp ngắn gọn.
Cả hai bên im lặng vài giây, rồi Hàn Phương Trì hỏi: "Chị Bàng, Tết này con có về nhà được không?"
"Tôi cấm anh về nhà lúc nào?" Giọng Bàng nữ sĩ vẫn lạnh lùng nhưng có chút bực tức: "Anh về rồi có ai đuổi anh đi không?"
Nghe vậy Hàn Phương Trì vội vàng trấn an: "Đừng giận mà."
"Là tôi không cho anh về hay là anh không muốn về?" Bàng nữ sĩ tiếp tục, "Anh định cắt đứt hoàn toàn với gia đình này hay sao?"
Hàn Phương Trì vội giải thích: "Không phải đâu, con chỉ muốn đợi mẹ nguôi giận rồi mới về, sợ mẹ không muốn thấy con thôi."
"Tôi có muốn hay không thì cũng phải gặp rồi mới nói tiếp được chứ?" Cuối cùng Bàng nữ sĩ vẫn lạnh nhạt nói.
Trong ấn tượng của Hàn Phương Trì, Bàng nữ sĩ là một người có tính cách trầm lặng nhưng rất bướng bỉnh. Bà hiếm khi bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ và cũng không cãi vã to tiếng với bố Hàn, nhưng khi đã giận thì rất khó để nguôi ngoai. Một khi bà đã quyết định điều gì thì rất khó để thay đổi, mà bà cũng không dễ dàng nghe theo lời khuyên. Chính vì thế mà mỗi khi giữa bà và tiểu ma vương xảy ra mâu thuẫn thì khó có thể nhanh chóng hòa giải, vì cả hai bên đều không dễ dỗ dành chút nào.
Đối với một lời nhượng bộ như vậy, Hàn Phương Trì chưa bao giờ nghe được từ miệng của bà.
Trước Tết, Hàn Phương Trì đã về nhà một lần. Hôm đó bố Hàn không có ở nhà, chỉ có Bàng nữ sĩ và Hàn Tri Dao đang nghỉ đông.
Ban đầu Hàn Tri Dao định giúp Hàn Phương Trì một vài việc lặt vặt, nhưng Bàng nữ sĩ đã gọi anh ra nói chuyện riêng. Hàn Tri Dao bĩu môi rồi quay về phòng mình.
Khi cô nhóc bước ra, thấy hai người đã nói chuyện xong. Hàn Phương Trì bảo rằng có việc phải đi nên không ở lại ăn cơm. Bàng nữ sĩ mắt đỏ hoe, mũi cũng hồng, như thể vừa mới khóc xong.
Hàn Tri Dao vô cùng ngạc nhiên, nghĩ rằng Bàng nữ sĩ đau lòng vì con trai mình yêu đồng tính, lo ngại huyết thống gia đình sẽ bị cắt đứt.
"Anh có về vào đêm Giao thừa không?" Hàn Tri Dao hỏi khi Hàn Phương Trì đang thay giày.
"Có." Hàn Phương Trì đáp.
"Em biết rồi!" Hàn Tri Dao đáp lại.
"Anh ấy làm mẹ khóc à?" Hàn Tri Dao ngạc nhiên hỏi mẹ.
Bàng nữ sĩ trả lời: "Không có."
"Không đến mức đó đâu nhỉ? Anh Nhạc Chi rất tốt mà, ngoài việc không thể sinh con thì họ có gì sai đâu!" Hàn Tri Dao nói thêm, "Nếu anh Phương Trì lấy một cô gái mà không sinh con, mẹ có chấp nhận được không?"
"Con biết gì mà nói." Bàng nữ sĩ trả lời.
"Mở lòng ra đi mẹ, miễn là anh ấy hạnh phúc là được mà." Hàn Tri Dao an ủi, "Ngoài chuyện không sinh con thì họ vẫn sống bình thường mà! Nếu mẹ muốn có cháu, chẳng phải có thể để anh ấy nhận nuôi một đứa là được hả? Dù sao anh ấy cũng là con trai duy nhất trong nhà."
"Đi chỗ khác đi, con gái con đứa mà cứ mở miệng ra là "sinh con"." Bàng nữ sĩ quay lưng lại, không muốn nói chuyện với cô nhóc nữa.
Hàn Tri Dao nói với vẻ bất lực: "Con chỉ sợ mẹ suy nghĩ nhiều thôi! Lỡ mà để lại khoảng cách với con trai mẹ thì sao? Anh ấy chẳng phải là niềm tự hào lớn nhất của mẹ sao?"
Không biết câu nói này lại chạm đến nỗi đau của Bàng nữ sĩ như thế nào, nhưng mắt bà bỗng đẫm lệ lần nữa.
"Trời ơi, lại có chuyện gì nữa vậy?" Hàn Tri Dao giật mình, vội vàng rút khăn giấy đưa cho mẹ.
Vào đêm Giao thừa, Hàn Phương Trì vẫn về nhà bố mẹ như thường lệ, mang theo bốn bao lì xì và nhận lại hai.
"Cảm ơn bố mẹ." Hàn Phương Trì nói khi nhận lấy.
Bố Hàn vẫn như mọi năm, chỉ chúc anh "Năm mới vui vẻ", còn Bàng nữ sĩ vẫn giận dỗi không thèm đáp lại.
Hàn Phương Trì ngồi xổm cạnh bà, lén bỏ vào túi áo bà một chiếc hộp nhỏ.
"Năm mới vui vẻ chị Bàng." Hàn Phương Trì cười nhẹ, "Đừng giận con nữa."
Bàng nữ sĩ lấy hộp ra xem, bên trong là một sợi dây chuyền. Chiếc dây chuyền này do Hà Nhạc Chi tặng, trước đây hắn cũng đã mua một sợi cho Hà Kỳ và chuẩn bị một sợi cho Hàn Phương Trì.
"Thôi đừng giả vờ nữa." Hàn Tri Dao đứng bên cạnh nói, "Hai người làm hòa đi."
Hàn Tri Mặc cũng mỉm cười gật đầu, nói theo: "Mẹ đừng giận anh ấy nữa, anh ấy biết lỗi rồi."
Hàn Tri Dao tiếp lời: "Hàn Phương Trì, anh mau xin lỗi đi, chị Bàng của anh vẫn còn cần một cái cớ để nguôi giận mà."
Hàn Tri Mặc cũng phụ họa: "Anh con hiếm khi làm sai chuyện gì, nên không chuyên nghiệp trong việc xin lỗi, hay là lần này tha cho anh ấy đi mẹ?"
Hàn Tri Dao thêm vào: "Không ngờ có ngày con lại được làm người hòa giải trong nhà này! Hàn Phương Trì, anh công đức vô lượng nha!"
"Con im miệng đi." Bàng nữ sĩ nhíu mày nói.
Hàn Tri Mặc cúi đầu cười, liếc mắt ra hiệu cho Hàn Phương Trì.
"Chị Bàng," Hàn Phương Trì ngồi xuống cạnh bà, "Tha lỗi cho con đi."
"Tha hay không, con có thể thay đổi được gì không?" Bàng nữ sĩ nhìn anh với ánh mắt trầm ngâm.
Hàn Phương Trì không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn bà đầy hối lỗi.
Bố Hàn đã đứng dậy rời khỏi phòng từ lâu, không chứng kiến cảnh này.
Bàng nữ sĩ bị ba người con bao quanh, mỗi người một câu khiến bà bực mình. Cuối cùng bà túm lấy cánh tay Hàn Phương Trì, kéo anh ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi cáu kỉnh nói: "Cả ba đứa bớt nói lại đi."
"Ai bảo mẹ sinh được nhiều con quá làm chi." Hàn Tri Dao trêu chọc.
"Tại mẹ rảnh quá." Bàng nữ sĩ đáp.
Buổi tối hôm đó Hàn Phương Trì vẫn không ở lại nhà bố mẹ mà lái xe đến nhà của Hà Kỳ lúc nửa đêm.
Hà Kỳ cùng Hà Nhạc Chi đã chuẩn bị sẵn bộ bài, đợi anh đến để cùng nhau đón giao thừa.
Cũng giống như năm ngoái, Hà Kỳ và Hàn Phương Trì đều thắng, chỉ có mỗi Hà Nhạc Chi là thua. Hàn Phương Trì vẫn như thường lệ nhét hai bao lì xì của mình vào túi Hà Nhạc Chi, trêu: "Đừng khóc vì thua nhé."
Hà Nhạc Chi cười cười, nhận lấy.
Hà Kỳ cũng lén nhét một bao lì xì vào túi của Hàn Phương Trì từ phía sau, nói: "Tiền mừng tuổi không thể thiếu, trẻ con đều phải có mà."
Đây không phải lần đầu Hà Kỳ tặng anh lì xì, trước đây khi Hàn Phương Trì về nhà ăn Tết, anh cũng thường nhận được bao lì xì nhỏ. Hàn Phương Trì quay lại mỉm cười cảm ơn.
"Không có gì, chào mừng con gia nhập gia đình chúng ta." Hà Kỳ vui vẻ nói.
Thời khắc giao thừa đã qua từ lâu, giờ là ngày đầu tiên của năm mới.
Năm ngoái vào thời điểm này, Hà Nhạc Chi còn đang nói lời cảm ơn với Hàn Phương Trì. Lúc ấy có rất nhiều điều hắn muốn cảm ơn, nhưng không thể diễn đạt hết.
Năm nay cả hai đã không còn cần những lời cảm ơn nữa bởi vì mối quan hệ của họ đã trở nên vô cùng gần gũi rồi.
Hà Kỳ buồn ngủ nên đã đi ngủ trước, chỉ còn lại hai người họ ngồi trên ghế sofa dưới nhà.
Hà Nhạc Chi quấn mình trong chiếc chăn ngồi yên không động đậy.
"Đi ngủ thôi?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Chờ chút." Hà Nhạc Chi bí ẩn đưa tay ra sau lưng, sờ mó một hồi.
Hàn Phương Trì thấy hắn lấy từ sau chiếc gối ôm ra một chiếc hộp nhỏ.
"Ban đầu em định tặng vào ngày sinh nhật của anh nhưng không kịp."
Dưới ánh đèn ấm áp, Hà Nhạc Chi vẫn giữ vẻ dịu dàng như mọi khi. Hắn mặc bộ đồ ngủ mỏng, quấn mình trong chiếc chăn bông, khuôn mặt lộ ra với đôi mắt hiền lành và điềm tĩnh.
"Sau đó em định tặng anh vào ngày Thất tịch. Nhưng giờ em lại có chút sốt ruột rồi, vì anh hỏi em phải chờ mấy năm mới có được một chiếc nhẫn, làm em muốn tặng liền ngay và luôn."
Hà Nhạc Chi có vẻ hơi bối rối, mím môi và nói: "Đây không phải là đền bù đâu nhé, em đã chuẩn bị từ lâu rồi. Em có cả nhân chứng, vật chứng đầy đủ luôn. Nên nếu anh muốn, em có thể chứng minh ngay."
Hàn Phương Trì không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Hà Nhạc Chi cầm chiếc hộp nhỏ trong tay, vuốt ve nó nhẹ nhàng.
"Thật tiếc vì chúng ta không thể kết hôn, nhưng cả hai cũng chẳng phải kiểu người thích một đám cưới linh đình." Hà Nhạc Chi nghiêm túc nhìn vào mắt Hàn Phương Trì, trịnh trọng nói: "Trên nhẫn có khắc ngày Thất tịch năm ngoái, cùng với tên cả hai chúng ta. Anh có muốn nhận nó không?"
Hàn Phương Trì đưa tay ra, nhưng Hà Nhạc Chi không vội đưa nhẫn mà nhắc: "Nhận nhẫn của em rồi thì coi như chúng ta đã kết hôn đấy?"
"Vậy em đang cầu hôn anh à?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi mỉm cười gật đầu: "Không phản đối việc anh hiểu như vậy."
Nghe hắn nói xong, Hàn Phương Trì liền rụt tay lại khiến Hà Nhạc Chi ngạc nhiên chớp mắt.
"Vậy trước tiên em cứ chờ đó đi." Hàn Phương Trì nói.
Anh đứng dậy, lấy chiếc áo khoác của mình và đứng trước mặt Hà Nhạc Chi, ra hiệu bằng ánh mắt cho hắn sờ vào túi áo.
Đôi mắt anh vẫn giữ nguyên nụ cười quen thuộc, ánh nhìn dịu dàng.
Hà Nhạc Chi thò tay vào túi áo và lấy ra một viên đá nhỏ, chính là viên đá mà hắn đã tặng cho anh khi họ đứng giữa các vì sao.
"Bên kia cơ." Hàn Phương Trì nhắc nhở.
Hà Nhạc Chi cất viên đá lại rồi tìm ở túi còn lại.
Khi tay hắn chạm vào một chiếc hộp vuông nhỏ, hắn chưa kịp lấy ra đã bật cười.
"Anh tranh việc với em à?" Hà Nhạc Chi cười nói.
Hắn lấy chiếc hộp ra, còn Hàn Phương Trì thì tiện tay vứt áo khoác lên ghế sofa bên cạnh, nói: "Nếu trao nhẫn tính là cầu hôn thì anh phải tranh chứ, xin lỗi nhé."
Hà Nhạc Chi cất nhẫn của mình lại, rồi mở chiếc hộp nhỏ của Hàn Phương Trì ra.
"Thật trùng hợp, nhẫn của anh cũng đã được khắc rồi, ít nhất cũng không thua em đâu." Hàn Phương Trì cúi người chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt nhìn thẳng vào Hà Nhạc Chi, mỉm cười nói: "Anh sợ nếu đợi hai năm nữa mà vẫn chưa có chiếc nhẫn nào thì thà tự mình chuẩn bị còn hơn. Anh sốt ruột lắm, em hiểu cho anh đi?"
Hà Nhạc Chi nhìn anh cười, trong mắt phản chiếu ánh đèn cùng với hình bóng của anh.
"Vậy em có đồng ý không?" Hàn Phương Trì hỏi.
Chưa đợi anh hỏi xong, Hà Nhạc Chi đã lấy một chiếc nhẫn và đeo vào tay.
Hàn Phương Trì vẫn cười: "Hình như đó là của anh."
Hà Nhạc Chi gật đầu, vừa "Ồ ồ" vừa tháo ra và đổi sang chiếc nhẫn khác.
"Chúc mừng nhé." Hàn Phương Trì nói.
Sáng sớm Tết Nguyên đán hôm đó, Hà Nhạc Chi hiếm hoi đăng một dòng trạng thái mà đã nhiều năm hắn không còn đăng gì trên Moments của WeChat. Bức ảnh là hai bàn tay đeo nhẫn nắm chặt nhau, phía sau là kẹo, bài poker và chiếc chăn, tạo cảm giác ấm áp dịu dàng của đêm Giao thừa.
—— Cảm ơn tuổi 15, cảm ơn tuổi 31.
Trong giữa những bức ảnh bữa cơm tất niên và lời chúc mừng năm mới theo nhiều phong cách khác nhau, dòng trạng thái của hắn hiện lên khá nổi bật.
Mà chỉ có một số ít người nhìn thấy cả hai bài đăng liền kề.
Bài đăng của Hàn Phương Trì không ẩn ai cả.
Một bức ảnh là hai chiếc nhẫn mà Hà Nhạc Chi chưa kịp tặng, lấp lánh hai điểm sáng nhỏ; còn một bức khác là bầu trời đầy sao và dải ngân hà mà anh đã chụp trước đó.
—— Cảm ơn em, Nhạc Chi.