Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 53: Anh muốn có một người hoàn toàn thuộc về mình




Nếu Hà Nhạc Chi biết trước tất cả những chuyện hỗn loạn này sẽ xảy ra, thì chắc chắn hắn sẽ không bày trò lãng mạn vô ích như vậy rồi.

Hắn sẽ nhanh chóng gửi số chuyến bay cho Hàn Phương Trì để anh có thể đón mình tại sân bay ngay sau khi tan ca. Sau đó hai người họ sẽ cùng đi ăn tối, ăn xong sẽ trở về nhà và tiện đường lấy bó hoa đã chuẩn bị sẵn luôn.

Dù có hơi thiếu chút lãng mạn, nhưng ít nhất mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với tình huống lúng túng hiện tại, dù không thể nói là giận, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn mang chút gượng gạo.

Sau khi nụ hôn của Hà Nhạc Chi bị từ chối, hắn cũng không giải thích với Hàn Phương Trì rằng nó không liên quan đến ai khác, bởi vì thực sự khó lòng phân định rõ ràng được.

Dù rằng điều đó có thể xuất phát từ mong muốn chứng minh lòng mình hay đơn giản là không muốn Hàn Phương Trì phải khó chịu, nhưng mọi chuyện vẫn ít nhiều liên quan đến Chu Mộc Nghiêu.

Nó khiến Hà Nhạc Chi im lặng cúi đầu, không nói gì thêm nữa.

Vấn đề giữa hắn và người yêu cũ, tám năm qua ra sao, tiến triển thế nào, Hàn Phương Trì đều hiểu rõ, không có gì che giấu.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phương Trì tỏ ra bận tâm, dù điều anh để ý không hẳn là quá khứ, nhưng vẫn khiến Hà Nhạc Chi khó mà giải thích được.

Sau khi Hà Nhạc Chi trở về, sự thân mật giữa hai người thậm chí còn ít hơn trước khi hắn đi nữa.

Tối thứ năm Hà Nhạc Chi về nhà Hà Kỳ, vì về muộn nên không đến chỗ Hàn Phương Trì mà trực tiếp đi ngủ luôn.

Hàn Phương Trì cũng không ghé qua, thậm chí hai người họ còn chẳng gọi điện cho nhau, tin nhắn giữa họ thưa thớt dần.

Vốn dự định thứ sáu mới về, nhưng Hà Nhạc Chi đã phải thức trắng vài đêm để hoàn thành công việc sớm hai ngày, cuối cùng lại chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Kết quả là một ngày thứ tư rối ren, và một thứ năm hầu như không hề liên lạc.

Đến sáng thứ sáu, Hà Nhạc Chi ngồi khoanh tay trên bàn làm việc của mình, càng nghĩ càng thấy không cam lòng.

Ngay lúc ấy, cấp trên gõ nhẹ lên cửa kính rồi bước vào, đặt một xấp phiếu ăn lên bàn của Hà Nhạc Chi. Hắn vẫn đang đắm chìm trong dòng suy tư, không hề thay đổi tư thế, chỉ khẽ nói: "Cảm ơn sếp."

"Sáng mai..." Cấp trên vừa định mở lời.

"Nếu sếp giao việc cho em vào ngày mai thì em nghỉ việc luôn." Hà Nhạc Chi đáp.

Cấp trên nhấc xấp phiếu ăn trên bàn lên, đập mạnh vào đầu Hà Nhạc Chi rồi nói: "Nghỉ đi, nghỉ liền, đưa đơn từ chức tôi ký ngay và luôn."

Hà Nhạc Chi cười: "Tuần sau Tiểu Hà chắc chắn sẽ làm việc hết sức, như trâu ngựa ạ."

Cấp trên lườm hắn một cái, giận dữ hỏi: "Mai định làm gì?"

"Chưa biết có ai dành ngày mai với em không." Hà Nhạc Chi ủ rũ nói. "Cả ngày không nói chuyện với em."

Sếp lắc đầu ngao ngán: "Mấy năm rồi mà địa vị trong nhà cậu chẳng ra sao cả."

Hà Nhạc Chi im lặng ngồi đó, một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên nói: "Sếp, người này mới, không liên quan gì đến quá khứ cả, đừng gộp chung mà nói."

"Ý cậu là giờ địa vị ổn rồi?" Sếp hỏi.

Hà Nhạc Chi nghĩ đến việc sáng giờ vẫn chưa nhận được hồi âm, ngồi đó nói: "Cũng tạm thôi."

Cấp trên có vẻ muốn tám chuyện nhưng thấy Hà Nhạc Chi hôm nay không có hứng, đành nói: "Cố mà giữ mối quan hệ cho tốt."

Sếp đi ra ngoài, Hà Nhạc Chi thầm nghĩ, quan hệ này còn chưa tiến triển đâu ra đâu.

Trong khung chat, tin nhắn hắn gửi buổi sáng vẫn chưa được trả lời, Hà Nhạc Chi lại nhắn thêm một tin: Cuối tuần thời gian có dành cho tôi không?

Rồi hắn lại gửi thêm một biểu tượng [Buồn quá/].

Đến trưa, Hàn Phương Trì mới trả lời: Có.

Hà Nhạc Chi hỏi tiếp: Tối nay ăn tối cùng nhau chứ?

Hàn Phương Trì: Không, anh có việc rồi.

Hà Nhạc Chi: Mấy giờ anh về?

Hàn Phương Trì: Chưa biết.

Chiều đó, Hà Nhạc Chi về nhà mình trước. Sau khi trả lời tin nhắn buổi trưa, Hàn Phương Trì im lặng không có động tĩnh gì thêm, đến lúc tan làm cũng không gọi điện.

Hà Nhạc Chi ra ngoài chạy bộ, thậm chí chạy vòng quanh khu nhà của Hàn Phương Trì vài lần nhưng vẫn không thấy đèn sáng.

Đến chín giờ tối, Hàn Phương Trì vẫn chưa về, Hà Nhạc Chi nhắn cho anh, bảo khi về thì qua thẳng nhà mình.

Nhưng đến mười giờ đêm vẫn không có hồi âm của anh.

Hà Nhạc Chi ngồi trên ban công, tự pha cho mình một bình trà. Dù biết không nên uống trà quá muộn nhưng hôm nay Hàn Phương Trì không về làm hắn cũng không ngủ được, đành uống trà chờ đợi.

Hắn nhìn chiếc điện thoại vẫn im lìm không có một tin nhắn nào, chẳng biết Hàn Phương Trì đang làm gì.

Hàn Phương Trì đã đi đâu cơ chứ?

Chỉ cách đêm hôm trước, anh mới chợt nhận ra rằng mình đã không còn hài lòng với một thân phận vô nghĩa, không có lý do gì để tiếp tục duy trì nó cả.

Anh muốn đá Chu Mộc Nghiêu và Tiếu Dao ra khỏi cuộc đời Hà Nhạc Chi nhưng lại không có tư cách. Khi Hà Nhạc Chi trở về sau chuyến đi công tác hai mươi ngày, hai người kia cứ thoải mái ôm hắn, chỉ cần giơ tay ra là ôm. Còn anh, mỗi lần muốn làm gì cũng phải hỏi, phải tuân theo quy tắc.

Nó khiến cho bao nhiêu kiên nhẫn của Hàn Phương Trì bỗng chốc tan biến, anh không muốn chờ đợi thêm nữa.

Vì ở bệnh viện có việc nên Hàn Phương Trì tan làm muộn hơn một tiếng. Khi anh rời khỏi bệnh viện, trời cũng đã gần tối rồi.

Anh lái xe về nhà bố mẹ anh trước.

Anh về mà không báo trước thành ra không ai biết anh sẽ về. Vừa mở cửa, anh thấy bố Hàn và Bàng nữ sĩ đang ăn tối, còn Hàn Tri Dao đi học chưa về.

Hàn Phương Trì ngồi xuống ăn cùng một bát cơm, sau đó rửa bát, rồi pha một bình trà, ngồi trò chuyện với họ trong khoảng nửa tiếng.

Đầu tiên, Hàn Phương Trì xin lỗi rồi vào thẳng vấn đề: "Bố, mẹ, có lẽ sau này con sẽ không kết hôn nữa."

Càng lớn, anh càng khó gọi "bố" hay "mẹ" một cách tự nhiên. Không phải vì lý do gì khác, bố Hàn thì còn đỡ, nhưng mẹ anh, Bàng nữ sĩ, trông trẻ hơn nhiều, đặc biệt sau khi anh biết bà còn trẻ hơn ba năm so với tuổi ghi trên chứng minh thư.

Thật ra, khoảng cách giữa họ chỉ vỏn vẹn hai mươi tuổi, chẳng khác gì mấy so với độ tuổi giữa Hàn Phương Trì và em gái Hàn Tri Dao. Khi trò chuyện với người khác, anh có thể dễ dàng nhắc đến "bố tôi", "mẹ tôi", nhưng mỗi khi đối diện với Bàng nữ sĩ, những lời lẽ lại dường như nghẹn lại trong cổ họng, khó lòng thốt ra.

Lúc này nhìn hai người phụ huynh, anh nói: "Con đang hẹn hò rồi, nhưng là với một người đàn ông."

Đây là câu nói càn rỡ nhất mà người con trai từ nhỏ đã ngoan ngoãn, xuất sắc từng nói trong gia đình này.

Cuộc trò chuyện chắc chắn sẽ kết thúc trong sự bất hòa.

"Đã khiến bố mẹ thất vọng rồi," Hàn Phương Trì nhìn họ nói: "Con xin lỗi, bố, mẹ. Con có thể làm bất cứ điều gì cho bố mẹ, miễn là không làm hại ai và nằm trong khả năng của con."

Bàng nữ sĩ ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ, Hàn Phương Trì luôn thông minh, hiểu chuyện, lớn lên thành một người chững chạc và kiên định, luôn là một đứa con kiêu hãnh của gia đình.

Giọng Bàng nữ sĩ run rẩy, hỏi: "Các con điên hết rồi đúng không?"

Nước mắt rơi xuống, bà hỏi tiếp: "Là mẹ điên hay các con điên cả rồi vậy hả?"

Hàn Phương Trì rút một tờ giấy đưa cho bà, nói: "Con xin lỗi, mẹ."

"Con thật sự làm người ta thất vọng." Bố Hàn từ một bên nói.

Trước khi rời khỏi nhà, câu nói cuối cùng mà Hàn Phương Trì nghe được là từ bố anh. Ông ngồi đó, ngước mắt nhìn anh rồi nói: "Ngay từ đầu, tôi đã cảnh báo rồi, đừng nhận nuôi đứa trẻ có nguồn gốc không rõ ràng. Người tốt nào lại bỏ rơi con mình chứ? Ai mà biết gen di truyền có vấn đề gì, giờ thì nhìn xem nó đã lớn lên thành cái gì rồi."

Ngón tay Hàn Phương Trì khẽ run lên, anh mất vài giây mới đứng dậy, cúi người thật sâu đáp lại: "Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ."

Nói xong, Hàn Phương Trì rời khỏi nhà.

Ra khỏi nhà, Hàn Phương Trì lại gọi cho Chu Mộc Nghiêu, hỏi cậu đang ở đâu.

Chu Mộc Nghiêu vừa mới trở về nhà, khi nghe Hàn Phương Trì nói rằng anh muốn đến thăm mình, cậu không khỏi cảm thấy hân hoan.

Đêm đó, Hàn Phương Trì chứng kiến lần thứ hai có người rơi nước mắt.

Chu Mộc Nghiêu từ ngạc nhiên, tức giận cho đến đau khổ, tất cả cảm xúc đều thể hiện một cách rất rõ ràng.

Cậu chính là đứa em mà Hàn Phương Trì đã cùng nhau lớn lên. Vì trong gia đình anh có hai cô em gái nhỏ, lại chênh lệch tuổi tác khá nhiều, nên suốt quá trình trưởng thành, giữa hai người họ không hề có khoảng cách. Họ đã cùng nhau xây dựng một sự hiểu biết sâu sắc về tình thân, tình anh em.

Nỗi đau của Chu Mộc Nghiêu là thật, cậu có thể chấp nhận việc Hà Nhạc Chi có người yêu, nhưng không thể chấp nhận việc người đó là Hàn Phương Trì.

Đó là một cảm giác không được yêu thương, cảm giác bị phản bội.

"Anh có bao giờ nghĩ đến tôi không?" Chu Mộc Nghiêu mắt đỏ hoe hỏi Hàn Phương Trì.

Hàn Phương Trì không nói dối cậu, anh thành thật trả lời: "Chưa bao giờ."

Chu Mộc Nghiêu lau mắt, nói: "Anh giỏi lắm, Hàn Phương Trì, anh trai."

Cậu nhắm mắt lại, như đang xâu chuỗi mọi chuyện đã xảy ra trong năm qua. Cậu nói: "Tôi hiểu rồi, hóa ra anh chưa bao giờ giúp tôi, chẳng trách."

Chu Mộc Nghiêu siết chặt tay, nhưng không có chỗ nào để trút giận, chỉ có thể tức giận nhìn Hàn Phương Trì. Cảm giác bị phản bội mãnh liệt gần như khiến cậu gục ngã.

"Anh đúng là một kẻ lòng dạ thâm hiểm, chắc hẳn anh đã chờ sẵn để tôi và anh ấy chia tay từ lâu rồi."

Hàn Phương Trì lắc đầu, nói: "Chuyện giữa cậu và em ấy không liên quan gì đến anh."

Rồi anh tiếp lời: "Cũng như chuyện giữa anh và em ấy chẳng liên quan đến cậu cả."

Giọng Chu Mộc Nghiêu khàn đặc, cậu gật đầu nói: "Anh đúng là tuyệt vời, Hàn Phương Trì."

"Anh không nợ cậu điều gì, nên anh sẽ không nói lời xin lỗi," Hàn Phương Trì đứng trước mặt cậu, nói: "Nhưng anh vẫn muốn nói trước với cậu, trước khi anh và em ấy chính thức bên nhau."

"Từ giờ chúng ta con mẹ nó đừng coi nhau là anh em nữa, sống đến chết coi như không quen biết nhau." Chu Mộc Nghiêu nhìn thẳng vào anh nói.

"Tùy cậu." Hàn Phương Trì đáp.

Khi xuống dưới từ nhà Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì nhắn tin cho Hà Nhạc Chi: Anh về đây.

Hà Nhạc Chi đáp: Ở nhà chờ anh.

Phương Trì: Ừm.

Nhạc Chi: Lái xe chậm thôi, không cần vội.

Phương Trì: Được.

Tối hôm đó, Hàn Phương Trì lái xe từ phía nam sang phía bắc thành phố hai lượt, phần lớn thời gian anh ngồi trên cao tốc. Ánh đèn đường kéo dài mãi mãi về phía xa, chỉ cần anh tiếp tục lái theo con đường này về phía nam, sẽ có người đang đợi anh ở nhà.

Đỗ xe vào bãi, Hàn Phương Trì lại đi bộ qua mấy trăm mét giữa hai khu chung cư.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Hà Nhạc Chi liền đứng dậy bước ra đón.

"Anh đi đâu vậy?" Hà Nhạc Chi mỉm cười hỏi anh: "Cả ngày nay tôi không thể tìm được anh."

Hàn Phương Trì vẫn khoác trên mình chiếc áo sơ mi và quần tây mà anh đã mặc từ sáng khi đi làm, chỉ là sau một ngày dài, chúng đã trở nên nhăn nhúm phần nào.

Thấy anh không nói gì, Hà Nhạc Chi hỏi: "Anh uống rượu hả?"

Hàn Phương Trì đổi giày, ném chìa khóa xe lên tủ trong lối vào, sau đó tiến đến đứng ngay trước mặt Hà Nhạc Chi.

"Anh đã nói chuyện với bố mẹ và Tiểu Hắc xong rồi." Hàn Phương Trì nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói kiên định.

"Nói... nói gì cơ?" Hà Nhạc Chi hỏi dở câu rồi đột nhiên im lặng, tròn mắt nhìn Hàn Phương Trì.

"Ngày mai là Thất Tịch, em bảo anh để dành thời gian, anh đã để rồi," Hàn Phương Trì nói tiếp: "Anh không biết em có muốn xác định quan hệ không, nhưng nếu có thì những gì em lo lắng hôm nay anh đã giải quyết hết cả."

Hà Nhạc Chi đứng ngẩn ra, nhìn Hàn Phương Trì mà không nói nên lời.

"Anh muốn có một người hoàn toàn thuộc về mình, người sẽ không bao giờ từ bỏ anh vì bất kỳ lý do nào cả. Anh sẵn sàng làm tất cả vì người ấy, không cần phải lo lắng điều gì khác." Ánh mắt Hàn Phương Trì như dán chặt vào Hà Nhạc Chi, giọng nói của anh trầm ấm: "Người ấy chỉ nhìn anh, và chỉ có mình anh mà thôi."

Nếu không hiểu rõ anh, có lẽ sự yếu đuối trong mắt anh sẽ được che giấu rất khéo.

Nhưng giữa họ không có bí mật nào cả, Hà Nhạc Chi chỉ cần một ánh nhìn là đã thấy được tất cả cảm xúc ẩn sau vẻ bình tĩnh đó.

Hàn Phương Trì thoáng ngừng lại một chút, khi anh mở lời lần nữa, giọng đã hơi khàn: "Em có muốn ở bên anh không, Hà Nhạc Chi?" Hàn Phương Trì nói: "Không ai yêu anh cả."

Không ai yêu anh cả.

Năm từ ấy khiến Hà Nhạc Chi như ngừng thở trong vài giây, tất cả cảm xúc ào ạt dâng trào, cuốn hắn vào cơn sóng dữ không cách nào kiềm chế.

Khi Hà Nhạc Chi kéo cổ Hàn Phương Trì xuống và hôn anh, Hàn Phương Trì nhắm mắt lại, để mặc cho khoảnh khắc ấy bao trùm lấy cả hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.