Ánh sáng dịu nhẹ làm cho thần sắc của cả hai trở nên mềm mại, khắc họa thêm sự mập mờ trên nét mặt họ.
- --
Với công việc của Hà Nhạc Chi, việc đi công tác là điều không thể tránh khỏi. Dù vài tháng qua hắn không nhận dự án mới, thì các dự án đang triển khai vẫn cần hắn thường xuyên có mặt tại hiện trường. Bất cứ khi nào xảy ra vấn đề cần xử lý, trong vòng 48 giờ, phải có nhân viên từ bộ phận thiết kế trực tiếp đến giải quyết.
Đôi khi việc đi công tác không phải là trách nhiệm trực tiếp của hắn, nhưng làm trong ngành này, hắn cũng không quá bận tâm đến số lượng chuyến đi. Đồng nghiệp trong đơn vị đã quen với việc phải thường xuyên đi công tác, nhưng với kỹ sư Hà thì lại tốn sức hơn. Bất cứ chuyến công tác nào không bắt buộc đều phải được cấp trên thương lượng với hắn trước.
Các đồng nghiệp không biết việc kỹ sư Hà đã chia tay năm ngoái, với họ, hình ảnh của hắn vẫn chẳng có gì thay đổi.
Trước đây hồi còn yêu Chu Mộc Nghiêu, trừ những lần yêu xa, mỗi khi Chu Mộc Nghiêu từ Bắc Kinh trở về, Hà Nhạc Chi đều phải dỗ dành cậu cả nửa ngày mỗi lần đi công tác. Từ nhỏ, Hà Nhạc Chi đã không muốn làm những người xung quanh thất vọng, hắn luôn mong mọi người vui vẻ. Do đó khi phải làm việc tăng ca hoặc đi công tác trong một thời gian dài, hắn thường cảm thấy áy náy vì không thể ở bên người yêu.
Mặc dù trước đó Hàn Phương Trì cũng từng bày tỏ rằng "đừng để anh ở nhà một mình," nhưng ấy là khi Hàn Tri Dao còn ở đó, anh không thể một mình xoay xở được. Giờ thì Hàn Tri Dao đã về nhà, Hàn Phương Trì lại trở về với vẻ chững chạc bình tĩnh vốn có của mình.
Ít nhất là bề ngoài là vậy.
Tối hôm đó sau khi chạy bộ về, Hàn Phương Trì đi tắm rửa thay quần áo trước rồi sau đó mới sang chỗ Hà Nhạc Chi.
"Chuyển cho anh thông tin chuyến bay đi." Hàn Phương Trì vừa mở cửa bước vào, tay cầm một hộp khẩu trang dưỡng ẩm: "Trước anh mua lâu rồi, quên mang cho em."
Hà Nhạc Chi vừa tắm xong đang lau tóc, bước tới nói: "Cái này thoải mái thật đấy."
"Khi ra sân bay thì nhớ đeo, để sẵn hai cái trong túi, đừng nhét vào vali—— kẻo quên đó." Hàn Phương Trì liền rút hai cái khẩu trang từ hộp ra rồi lấy thêm vài miếng băng dán cá nhân cỡ lớn từ túi mình. Ba lô của Hà Nhạc Chi đang để trên sofa, Hàn Phương Trì trực tiếp nhét khẩu trang và băng dán vào ngăn trước.
"Anh để ở đây nhé." Hàn Phương Trì quay lại nói.
Hà Nhạc Chi vắt khăn lên đầu, ngoan ngoãn đi theo anh gật đầu đáp: "Rồi rồi."
"Nếu có vết thương hở thì đừng để dính nước, nhớ dán băng dán rồi hẵng tắm, đừng như lần trước nữa." Hàn Phương Trì nhắc nhở: "Cả vết to như thế mà không biết đau à?"
Thường thì Hà Nhạc Chi chẳng để ý mấy cái đó, trên người hắn luôn có những vết va đập, chưa kể hắn thường xuyên đến các công trường với đủ loại môi trường.
Hàn Phương Trì đi rửa tay, Hà Nhạc Chi cũng theo sau từng bước: "Anh nói về mắt à? Tôi đã cẩn thận khi rửa mặt rồi mà."
"Cổ ấy." Hàn Phương Trì rửa tay xong, lấy khăn trên đầu Hà Nhạc Chi xuống, dùng khăn lau tay rồi treo lại: "Vết thương hở thì đừng để dính nước, lần trước nó đỏ hết cả rồi, nếu em tắm thêm vài lần nữa là nhiễm trùng đấy."
Hà Nhạc Chi nhớ lại, chỉ cười không bận tâm: "Không sao, nhà tôi có bác sĩ mà."
Hàn Phương Trì nhìn hắn một cái, nghiêng người ra khỏi phòng tắm, nói: "Ai là người nhà em?"
"À..." Hà Nhạc Chi vẫn theo sau, "Dù sao cũng có mà."
Hà Nhạc Chi vẫn chưa đặt vé máy bay vì sau đó hắn còn phải bay đi nơi khác, nên chỉ gửi thông tin chuyến đi trước cho Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì dặn: "Khi hạ cánh nhớ báo anh."
"Vâng." Hà Nhạc Chi đang ngồi dưới đất thu dọn hành lý, nói: "Lần này tôi đi cùng ba đồng nghiệp, không phải đi một mình."
"Chỗ ở của bọn em thế nào?" Hàn Phương Trì ngồi xuống cạnh hắn hỏi.
Hà Nhạc Chi vừa định nói rằng mình ở riêng nhưng đổi ý: "Ở chung hai người một phòng."
"Em ở cùng đồng nghiệp?" Hàn Phương Trì nhìn hắn hỏi.
Hà Nhạc Chi cúi đầu: "Vâng."
Hàn Phương Trì quay lại lấy điện thoại trên bàn trà, bấm bấm vài cái.
Điện thoại của Hà Nhạc Chi reo lên, hắn nhìn vào màn hình bật cười: "Anh chuyển tiền cho tôi làm gì?"
"Em thuê phòng riêng đi." Hàn Phương Trì ném điện thoại lên sofa, nói.
Hà Nhạc Chi cười, bấm trả lại tiền và nói: "Tôi đùa thôi, bọn tôi mỗi người ở một phòng."
"Anh đã bảo mà." Hàn Phương Trì liếc hắn: "Đến ở với anh còn không được mà ở với đồng nghiệp thì được à."
"Trời ạ, chuyện đó mấy trăm năm rồi mà anh vẫn còn ghi hận hả?" Hà Nhạc Chi chớp mắt, "Mà sau đó không phải tôi đã giữ anh ở lại rồi sao? Anh nói chuyện có lý một chút đi, bác sĩ à."
Khuôn mặt Hàn Phương Trì vẫn không có biểu cảm gì, vừa sắp xếp hành lý vừa không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Không nhớ."
Những điều đáng quên lại được nhớ suốt một năm, trong khi những điều nên nhớ thì quên khuấy mất. Hà Nhạc Chi nhìn anh qua chiếc vali mở toang, bỗng dưng nắm lấy tay Hàn Phương Trì, ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay anh, rồi cười nói: "Sao anh lại dễ thương đến vậy nhỉ?"
Hàn Phương Trì ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sau cặp kính của Hà Nhạc Chi đang cười, híp nhẹ và đuôi mắt hơi cong xuống.
Điều khiến Hàn Phương Trì thiệt thòi trong tình yêu chính là anh quá "thẳng".
Nghĩ lại thì thật thú vị, mặc dù mỗi người khi trưởng thành đều mang những vẻ ngoài khác biệt so với thời thơ ấu và thanh xuân, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn luôn có một đứa trẻ từ thuở nào.
Hà Nhạc Chi thường nhìn thấy hình ảnh của người lớp trưởng cùng bàn quy củ, chỉn chu của hơn mười năm trước trong con người bác sĩ hiện tại, làm cái gì cũng phải tuân theo khuôn phép. Ngày ấy, dù bài tập giáo viên giao có hữu dụng hay không, anh vẫn chăm chỉ hoàn thành mà không bỏ sót một bài nào, không bao giờ gây ồn ào hay đùa giỡn thái quá như những học sinh trung học khác. Theo thời gian, cậu học trò "nghiêm túc" ấy đã lớn lên và trở thành một bác sĩ đúng mực, đầy khuôn phép.
Nếu là người khác thì họ đã đẩy nhanh mối quan hệ này từ lâu rồi, bởi dù Hàn Phương Trì làm gì thì Hà Nhạc Chi chắc chắn cũng không thể từ chối. Nhưng rơi trên người Hàn Phương Trì thì mọi thứ phải có nguyên tắc. Sau khi bày tỏ tình cảm xong, anh giao quyền quyết định cho đối phương. Khi Hà Nhạc Chi ôm anh, anh sẽ đáp lại bằng cách vòng tay ôm nhẹ. Khi Hà Nhạc Chi nắm tay anh, anh sẽ giữ chặt. Khi Hà Nhạc Chi nói "chừng một tháng", anh sẽ kiên nhẫn chờ. Trước khi chính thức yêu nhau, dù biết Hà Nhạc Chi sẽ ngầm đồng ý, anh cũng không làm điều gì vượt quá giới hạn, cùng lắm chỉ nói vài lời trêu đùa.
Chính sự chỉn chu của anh không khiến Hà Nhạc Chi thấy nhàm chán, mà ngược lại, nó mang đến cho hắn một cảm giác thích thú, thậm chí đôi lúc còn khiến hắn mềm lòng. Bởi bên trong sự nghiêm túc đó, Hà Nhạc Chi hiểu được sự tôn trọng mà Hàn Phương Trì dành cho mình.
Nhưng lần này Hà Nhạc Chi chắc chắn sẽ đi lâu mới về. Dự định ban đầu là tuần sau hắn mới đi, nhưng do chuyến công tác được đẩy sớm hơn. Ít nhất hắn sẽ đi mười ngày. Với khoảng thời gian dài như vậy, hắn không cần phải quá tuân thủ nguyên tắc nữa.
Ngày mai chuyến bay của hắn sẽ khởi hành vào ban ngày, nhưng Hàn Phương Trì phải đi làm nên không thể tiễn ra sân bay được.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Hàn Phương Trì đứng dậy chuẩn bị về, nói: "Anh về đây."
Hà Nhạc Chi cũng đứng dậy theo.
Khi Hàn Phương Trì bước đến cửa, Hà Nhạc Chi bất ngờ nắm lấy áo anh kéo nhẹ.
Hàn Phương Trì quay đầu lại thấy Hà Nhạc Chi kéo áo mình, sau đó kéo anh sang một bên khiến anh lùi lại một bước, lưng áp vào bức tường cạnh cửa.
Tại lối vào, ngọn đèn nhỏ màu ấm chiếu sáng từ trên cao tạo nên một không gian mờ ảo. Ánh sáng dịu nhẹ làm cho thần sắc của cả hai trở nên mềm mại, khắc họa thêm sự mập mờ trên nét mặt họ.
Hà Nhạc Chi đứng trước mặt Hàn Phương Trì, chắn đường anh đi.
Hắn vẫn giữ chặt áo anh, tay nắm lấy phần vải ở bên hông.
Hàn Phương Trì để mặc hắn nắm áo mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn chằm chằm.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi gọi tên anh, mắt hơi cúi xuống.
Trong những khoảnh khắc như thế này, mối quan hệ quen biết hơn mười năm giữa họ lại như bị xoắn chặt bởi một cảm giác khó tả. Đó là một cảm giác nghịch lý, bởi sự quen thuộc quá mức khiến họ đôi khi trở nên xa lạ. Vì vậy, Hà Nhạc Chi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
"Nói đi." Hàn Phương Trì lưng tựa vào tường, vẫn nhìn hắn.
"Tôi đi xa mấy ngày như vậy," Hà Nhạc Chi cười nhẹ: "Anh có gì muốn nói với tôi không?"
Trong khoảng mười giây im lặng, vô vàn điều muốn nói đã lởn vởn trên đầu môi Hàn Phương Trì, nhưng cuối cùng anh chỉ nói: "Em về sớm một chút." Giọng anh mang theo đôi phần giận dỗi.
"Ừm." Hà Nhạc Chi đáp nhẹ trước, sau đó buông áo anh ra rồi bất ngờ ôm lấy anh.
Hai tay Hà Nhạc Chi ôm lấy Hàn Phương Trì, đầu tiên hắn ngước mắt nhìn anh vài giây, rồi từ từ hạ xuống. Sau đó, hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm vào đường viền quai hàm của Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì khẽ nhắm mắt.
Sau khi chạm nhẹ xong, Hà Nhạc Chi gục cằm lên vai anh, giữ lấy anh trong vòng tay. Hắn nghe thấy giọng Hàn Phương Trì trầm xuống: "Ngày mai phải đi rồi, giờ còn bày trò này chỉnh anh là sao?"
Hà Nhạc Chi bật cười: "Nếu không phải đi thì tôi đã không làm thế."
Hàn Phương Trì nhấc tay đặt nhẹ lên lưng hắn. Gương mặt Hà Nhạc Chi ở sát bên anh, từng hơi thở của hắn đều mang theo mùi hương dễ chịu khiến người ta say mê.
Hàn Phương Trì hơi nghiêng đầu, tóc của Hà Nhạc Chi khẽ cọ vào cằm anh.
Trong tư thế ôm này, chỉ cần Hàn Phương Trì cúi xuống một chút là có thể hôn vào chiếc cổ đang lộ ra của Hà Nhạc Chi. Thế nhưng cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng phớt chạm vào dái tai của Hà Nhạc Chi bằng chóp mũi của mình, đầu mũi xoa nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, tạo nên một cảm giác thật nhẹ nhàng.
Hà Nhạc Chi khẽ rụt lại không rõ ràng, rồi Hàn Phương Trì thả hắn ra.
Nếu người quen phạm tội, còn tiếp tục đối mặt nữa thì sẽ không kìm được mà cười lên mất.
"Khi nào về, tôi đặt vé rồi gửi cho anh nhé." Hà Nhạc Chi cũng thả tay, nói với nét cười ngượng ngùng trên mặt.
"Ừm." Hàn Phương Trì không ngại đối mặt với hắn, vẫn chăm chú quan sát.
Trước khi rời đi, Hàn Phương Trì đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mặt Hà Nhạc Chi, nhưng lại dùng một chút sức như để trút giận, xoa tới nắn lui gương mặt hắn.
Hà Nhạc Chi tự mình trêu chọc nên giờ chỉ biết im lặng chịu đựng cụp mắt không nói một lời.
Chính Hàn Phương Trì đã mở đầu, cả hai từ bạn bè dần tiến xa hơn. Mà mối quan hệ được Hà Nhạc Chi từng chút từng chút kéo gần lại, từng bước từng bước một xây dựng nên sự thân mật, vững chắc và khắng khít.
Nhạc Chi: Đến sân bay rồi.
Phương Trì: Đến sớm quá, ngủ một chút đi. Khi nào hạ cánh nhớ báo anh.
Nhạc Chi: Vâng, vâng.
Hà Nhạc Chi đeo khẩu trang, cúi đầu nhắn tin. Khi hắn cất điện thoại đi, đồng nghiệp cười nói: "Trông tâm trạng kỹ sư Hà tốt quá nhỉ?"
"Sao lại nói vậy?" Hà Nhạc Chi ngẩng đầu hỏi.
"Thấy anh cứ cười tủm tỉm mãi." Đồng nghiệp chỉ tay vào mắt mình.
Hà Nhạc Chi cười đùa đáp: "Cũng tạm thôi, đi công tác thì hơi nặng nề chút."
"Đấy là vì anh chưa kết hôn sinh con. Như anh Tề và vợ anh ấy, hai người thi nhau nhận công tác, ai đi công tác thì không phải chăm con là được nghỉ ngơi mấy ngày." Đồng nghiệp vừa nói vừa cười.
Hà Nhạc Chi nghĩ thầm, chắc chuyện đó cả đời này mình cũng không thể trải nghiệm được.
"Kỹ sư Hà, anh cũng đã yêu nhiều năm rồi nhỉ? Không tính đến chuyện kết hôn à?" Đồng nghiệp nhiệt tình hỏi tiếp.
"Chưa có dự định gì cả." Hà Nhạc Chi mỉm cười đáp. Hắn cũng không giải thích là mình đã yêu nhiều năm, chỉ là bây giờ đổi người yêu mà thôi, những chuyện này chẳng cần nói với người khác làm gì.
"Vậy cũng không định sinh con à?" Đồng nghiệp hỏi tiếp.
Hà Nhạc Chi gật đầu, đáp: "Tôi là DINK*."
"À, DINK cũng tốt." Đồng nghiệp đồng ý.
Dự án truyền tải điện lần này là tạm thời, quy mô không lớn lắm, nhóm của Hà Nhạc Chi đến chỉ để thu thập dữ liệu sơ bộ, còn việc trúng thầu hay không vẫn khó mà nói được.
Tối hôm đó họ cùng ăn tối với đối tác bên A, uống vài ly rượu. Lúc về khách sạn cũng không muộn lắm, khoảng tám giờ rưỡi.
Trước khi tắm, Hà Nhạc Chi đã thông báo với Hàn Phương Trì rằng mình đã đến khách sạn. Sau khi tắm xong và bước ra, hắn phát hiện có một cuộc gọi nhỡ trong khung chat. Chưa kịp mặc đồ xong, hắn đã bấm gọi lại, nhưng hóa ra lại là một cuộc gọi video. Hắn vội lùi lại một bước để mặc nốt chiếc áo, nhưng không cúp máy.
"Người đâu rồi?" Giọng Hàn Phương Trì vang lên.
Hà Nhạc Chi vừa mặc xong áo, bước lại gần thò đầu vào phạm vi của video: "Đây này."
Hàn Phương Trì khẽ cười, Hà Nhạc Chi chỉ ló mặt ra rồi lại rời khỏi màn hình, anh nghe thấy hắn nói: "Chờ chút, để tôi tìm kính đã."
"Đi ngủ rồi mà còn đeo kính làm gì?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Tôi phải xem chút bản vẽ, làm thêm ít việc." Hà Nhạc Chi đáp trong khi đang cúi xuống lục tìm hành lý.
"Kính em để trong túi đựng sạc ấy, anh nhớ mà." Hàn Phương Trì hồi tưởng.
"Được, để tôi xem thử..." Hà Nhạc Chi nói, "Tìm thấy rồi, là thật này."
Hắn đeo kính vào, quay lại nằm bò trên giường cầm điện thoại, một tay chống cằm.
"Anh đang làm gì vậy?" Hà Nhạc Chi hỏi qua màn hình.
Hàn Phương Trì ngồi trước máy tính, đặt điện thoại trên bàn, khoảng cách hơi xa một chút.
"Đọc luận văn thôi." Hàn Phương Trì đáp.
"Sao anh không để điện thoại gần hơn?" Hà Nhạc Chi gợi ý.
Hàn Phương Trì nhìn hắn, điện thoại không di chuyển được nữa nên kéo ghế lại gần một chút.
Hà Nhạc Chi khẽ cười, rồi lại ngoan ngoãn nằm im.
Hàn Phương Trì hỏi: "Không làm việc sao?"
"Muốn nghỉ trước cái đã." Hà Nhạc Chi đáp.
"Mệt rồi à?" Hàn Phương Trì nhìn hắn rồi hỏi tiếp: "Hay là uống rượu rồi?"
"Cả hai cái nào cũng có chút chút." Hà Nhạc Chi ngáp một cái, trông hắn có vẻ buồn ngủ.
"Hôm nay phải xem hết bản vẽ hả?"
"Ừm, sáng mai phải nộp rồi."
"Vậy giờ dậy mở máy tính làm đi, lát nữa mệt hơn đấy." Hàn Phương Trì giục: "Làm xong sớm đi rồi ngủ, anh ở cùng em."
Hà Nhạc Chi vùi mặt xuống cười khúc khích. Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh hồi trung học khi Hàn Phương Trì giảng bài cho hắn. Có lúc hắn lười học, làm anh tức đến mức mặt mày nhăn lại, nổi giận với hắn.
Sau khi cười xong, Hà Nhạc Chi nhảy xuống giường mở máy tính.
Hàn Phương Trì ở lại cùng cho đến lúc hắn làm việc xong. Hai người hầu như không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng mới trao đổi vài câu. Sau đó cứ vài phút Hà Nhạc Chi lại ngáp một cái, Hàn Phương Trì cười hỏi: "Buồn ngủ đến vậy rồi à?"
"Không hiểu sao, chỉ muốn nhanh chóng tắt đèn rồi nằm xuống thôi." Hà Nhạc Chi trả lời: "Nghe anh nói lại càng buồn ngủ hơn."
Có lẽ do trước đây khi đi công tác họ hay gọi điện trước khi ngủ, nên mỗi khi nghe giọng anh là hắn lại cảm thấy buồn ngủ.
Hàn Phương Trì trêu: "Vậy anh không nói nữa, em làm nhanh lên đi."
"Không cho anh ngưng nói đâu." Hà Nhạc Chi đẩy kính, "Muốn nghe."
Hàn Phương Trì giục: "Đừng nghe nữa, mau làm việc đi."
"Đang cố gắng lắm đây...," Kỹ sư Hà thở dài nói: "Đang làm tiếp đây."
Dù bây giờ Hàn Phương Trì đã không còn thẳng như trước, nhưng tính cách thẳng thắn của anh vẫn không đổi. Khi nhắn tin, lời lẽ của anh có phần cứng nhắc, mà còn ngắn gọn và súc tích. Người ngoài đọc tin nhắn của anh có thể thấy anh lạnh lùng, nhưng Hà Nhạc Chi hiểu rõ cách nói chuyện của anh, nên chẳng cảm thấy gì.
Sau ba ngày thu thập dữ liệu, đồng nghiệp đều về công ty, chỉ còn mình Hà Nhạc Chi tiếp tục đi.
Khi một mình đến chỗ khác, tín hiệu điện thoại trở nên kém hẳn. Buổi tối không thể gọi video, ngay cả gọi điện thoại cũng không được, chỉ có thể nhắn tin nhưng tin nhắn lúc nhận lúc không. Có khi tin nhắn trễ cả tiếng đồng hồ mới đến.
Hàn Phương Trì nhắn: Mang điện thoại trên người đi, chứ lúc nào em cũng để điện thoại qua một bên làm gì?
Hà Nhạc Chi ngoan ngoãn trả lời: Tôi luôn để điện thoại bên mình mà, chỉ có điều tín hiệu kém, đang leo núi.
Phương Trì: Đừng có làm mất.
Hà Nhạc Chi vội trả lời: Không mất đâu, anh bác sĩ cứ yên tâm!
Phương Trì: Chẳng yên tâm nổi.
Nhạc Chi: Trước đây tôi cũng hay đi như thế mà? Đâu cần lo lắng.
Phương Trì: Trước đây anh không quản được.
Hà Nhạc Chi ngồi xổm ngoài trời, gió thổi làm áo khoác phồng lên. Hắn nhéo nhéo dái tai mình rồi gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: Trước đây không mất, sau này cũng vậy. Mọi thứ giờ về cho anh quản hết.