Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 74




Ở Vương gia sau khi Đại thiếu gia phải ăn bánh đậu bao ba ngày liên tục, uống cháo đậu đỏ ba ngày, quản gia đại nhân rốt cục thương cảm thể trạng xanh xao của Đại thiếu gia, khoan hồng độ lượng tha thứ cho lỗi lầm to lớn của Đại thiếu gia, bữa sáng bắt đầu trở nên phong phú hơn.

Ngay lúc Vương Thanh cho rằng Vương quản gia là vì thương mình thì, chợt nghe thấy ông nói chuyện với đầu bếp: "Nhị thiếu gia gần đây không thích ăn bánh đậu nữa, hay là thay đổi sang món khác đi."

Vương Thanh yên lặng lui bước, nhưng nhớ tới Kiến Vũ trưng ra vẻ mặt ăn được rất vui vẻ, bất mãn trong lòng liền biến mất không thấy dấu vết, sau đó chịu mệt nhọc đi làm, kiếm tiền nuôi em trai và quản gia nhà mình.

Vương Đại thiếu gia ăn chỉ toàn là cây cỏ, làm việc lại vất vả, nên nhả ra toàn là máu a.

Vì vậy nhân viên Vương thị từ trên xuống dưới lần nữa lâm vào địa ngục nước sôi lửa bỏng. Thẩm Xương Mân bận rộn lướt hai tay trên bàn phím máy tính, nghĩ đến mình đã liên tục tăng ca vài buổi tối, không khỏi ảm đạm rơi lệ, Nhị thiếu gia, cậu ở đâu, mau trở về đi, chúng tôi đã chịu không nổi nữa rồi.

Vị thần đang nhận nghi ngút khói hương của trên dưới người trong Vương thị – Kiến Vũ giờ phút này đang ngồi đàng hoàng trong phòng thi, cuối kỳ đã tới gần, một số môn học đã bắt đầu thi, mà môn Kiến Vũ đang thi này chính là môn "Sự phát triển hàng hóa của Trung Quốc".

Tuy không biết mấy loại môn học này đối với cuộc sống có giúp ích gì được không, nhưng Kiến Vũ lại có hứng thú với môn học này, cho nên đi học coi như chăm chú, đến lúc thi cũng không thấy quá sức.

Thi xong, thời gian còn sớm, vừa vặn gặp được Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên vừa đi ra từ sân bóng.

"Kiến Vũ, cậu tới rất đúng lúc, tôi và Tiểu Thiên muốn ra ngoài chơi, cùng đi không?." Hạ Quân nhìn thấy Kiến Vũ, mở miệng nói: "Dù sao buổi chiều cũng không có tiết."

Nếu là trước kia, bọn họ chắc chắn sẽ không mời Kiến Vũ, nhưng hiện tại Kiến Vũ cùng Vương Thanh quan hệ thân mật, Kiến Vũ giờ cũng làm người có chừng mực, gọi cậu gia nhập đám bọn họ cũng là có ích không có hại.

Kiến Vũ cũng biết ý tứ của Hạ Quân, cái này tương đương rằng Hạ Quân muốn kết giao quan hệ, mặc dù cậu đối với gia tài của Vương gia không có hứng thú, nhưng cũng không muốn gây cản trở cho Vương Thanh, ít nhất cậu cũng muốn biết rõ ràng một chút chuyện bên ngoài Vương gia, sau này từ lời nói đến việc làm cũng có thể tránh mang laị phiền toái cho Vương Thanh.

Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân thấy Kiến Vũ đáp ứng, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, trên mặt không thấy nửa phần khác lạ.

Hôm nay ba người đi cùng nhau, sinh viên Đại học B đã sớm tập thành thói quen, nhớ tới trước kia ba người như nước với lửa, các sinh viên Đại học B chỉ có thể cảm khái một câu, duyên phận quả thật là tiểu yêu tinh biết cách tra tấn người.

Tách riêng khỏi Vương Thanh, không còn thấy ở Kiến Vũ nửa phần ngu ngơ, đi theo Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân gặp Trương gia Đại thiếu gia, Lý gia Nhị thiếu gia, Lâm gia thiếu chủ, lời nói hành động không có nửa phần thất lễ, hình ảnh Vương gia Nhị thiếu gia trong mắt mọi người được khắc họa đoan đoan chính chính.

Người trẻ tuổi đều thích ồn ào, vì thế đoàn người đến một trung tâm giải trí, liền có người nói muốn chơi bowling, nhưng sau khi thấy Kiến Vũ tùy tiện ném vài quả liền hạ gục hết bọn họ, các vị thiếu gia cảm giác vận may của mình không tốt, liền quyết định tìm thú vui khác.

Ngay lúc đoàn người còn chưa quyết định tìm cái gì thú vị tiếp theo, chợt nghe thấy một thanh âm mang theo ngữ khí trào phúng truyền tới.

"Ô, đây không phải Vương gia Nhị thiếu gia sao, đã lâu không gặp."

Kiến Vũ nhìn lại, thấy một người cùng tuổi, dáng người hơi mập, ngũ quan không thấy có chút vẻ anh khí nào, nét mặt cậu cũng không thay đổi nửa phần, chờ đối phương nói tiếp.

Lý Hách Tại thật không ngờ, mấy tháng không gặp Kiến Vũ từ bại gia tử đã biến thành một sinh viên tốt trong miệng người khác, lão già nhà hắn còn mỗi ngày làm bộ làm tịch bắt hắn lấy Kiến Vũ ra để làm tấm gương, nghĩ tới đây, Lý Hách Tại đã cảm thấy trong lòng trào dâng một ngụm ác khí khó nguôi, hôm nay bắt gặp tên Kiến Vũ đã từng làm mình xấu mặt lại càng thêm không vừa mắt.

"Tôi còn băn khoăn Vương nhị thiếu gia gần đây như thế nào không xuất hiện, thì ra là đàn đúm cùng đám bạn mình." Lý Hách Tại kiêu ngạo cười: "Hay là nên nói, bị đại ca nhà cậu quản quá gắt gao đây?"

Lời khiêu khích của Lý Hách Tại có vẻ có chút ấu trĩ, đoàn người cũng chờ Kiến Vũ phản ứng, Lý gia cũng có chút thế lực, tuy nói so với Vương gia vẫn là kém vài phân, nhưng bọn họ cũng không muốn tham gia vào chuyện lộn xộn này.

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Kiến Vũ cuối cùng cũng mở miệng, cậu nhìn Lý Hách Tại thật lâu: "Xin hỏi cậu là ai?"

Lý Hách Tại tức giận đến thiếu chút nữa nghiến gãy răng: "Ông đây là người đã đoạt vợ của ngươi."

Kiến Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ: "Vậy tôi khẳng định cậu đã nhận lầm người rồi, tôi chưa có vợ." Nói rồi, lại cao thấp đánh giá Lý Hách Tại một phen, nếu như nói là anh trai nhà mình, nhất định là đoạt không nổi, huống chi bộ dạng của người này, cho dù anh trai đổi tính, ánh mắt hẳn là cũng sẽ không kém như vậy đi.

Lúc Kiến Vũ mở miệng nói những lời này, Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân liền đồng loạt che mặt, thật sự không đành lòng nhìn sắc mặt Lý Hách Tại, trong loại tình huống này, nói chuyện với Kiến Vũ sẽ luôn vô cùng thê thảm.

"Khốn kiếp!" Lý Hách Tại thấy đoàn người của đối phương có người cười ra tiếng, có chút không nhịn được, vì vậy sắc mặt lộ vẻ giận dữ: "Ngươi có tin hay không ông đây sẽ lại đánh cho ngươi vào bệnh viện."

Kiến Vũ nghiêm túc nói: "Gặp chuyện liền động tay động chân, như vậy là không đúng, ngay cả bọn nhóc nhà trẻ cũng biết, đánh nhau chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, cậu cần gì phải..."

"Shit, ngươi là cái đồ mềm như chân tôm." Kiến Vũ càng lãnh tĩnh, Lý Hách Tại lại càng sinh khí, một đấm liền vung tới.

Kiến Vũ nghiêng người tránh thoát một quyền này, khẽ nhấc tay lên, liền bắt được cánh tay của Lý Hách Tại. Sau đó mọi người ở đây liền nghe được một tiếng "răng rắc", lập tức ngay sau đó chính là tiếng khóc thét không kìm nén chút nào của Lý Hách Tại.

"A, thật xin lỗi, tôi quên là cánh tay của cậu không được rắn chắc cho lắm." Kiến Vũ buông ra cánh tay của Lý Hách Tại, không có nửa phần áy náy nhìn Lý Hách Tại đang cúi ôm cánh tay, chớp chớp mắt: "Muốn tôi gọi cứu thương giúp không?"

Đoàn người Phqcs Hữu Thiên đồng loạt đánh cái rùng mình, không tự giác lui về phía sau một bước.

"Lý thiếu gia, cậu thế nào?" Hai người đi cùng hắn thấy thế thay đổi sắc mặt, một người trong đó lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát.

Phác Hữu Thiên thấy thế nói: "Các cậu không cần phải báo cảnh sát, nơi này có camera theo dõi, ai động thủ trước vừa xem là hiểu ngay, nếu làm to chuyện, đối với bên nào cũng không có lợi."

Lý Hách Tại đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, trong miệng cũng không dám mắng tiếp, chiêu ấy của Kiến Vũ đã khiến hắn khiếp đảm, một cái khiếp đảm này, cũng làm cho hắn tỉnh táo không ít, nhớ tới lão già nhà mình đã từng căn dặn.

Đừng đắc tội với Vương gia Nhị thiếu gia.

Trong miệng hắn nhổ ra một ngụm nước miếng, đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, bây giờ còn có thể làm cái gì, hắn xoay người nói với đồng bọn bên cạnh: "Ai bảo mày báo cảnh sát, thu lại cho tao."

Kiến Vũ thấy vậy, cầm cánh tay Lý Hách Tại, cười tủm tỉm nói: "Kỳ thật chỉ là trật khớp mà thôi."

Chỉ là trật khớp mà thôi? Hạ Quân sờ sờ cánh tay của mình, không biết vì sao, đột nhiên thấy có loại cảm giác lạnh lẽo.

Sau đó lại một tiếng "Crắc" thanh thúy vang lên, lần nữa nghênh đón âm thanh khóc thét của Lý Hách Tại.

Kiến Vũ tiếp tục mỉm cười: "A, thật xin lỗi, đã lâu không nối xương, hơi mạnh tay chút, nhưng cậu không cần lo lắng, xương đã nối lại rồi."

Mọi người thấy Lý Hách Tại tựa hồ thật sự không thể duỗi thẳng cánh tay, trong lúc nhất thời không biết nên cảm khái Kiến Vũ tay nghề cao, hay là nên cảm khái Kiến Vũ hạ thủ ngoan độc, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lý Hách Tại, bọn họ đột nhiên nghĩ, Vương gia huynh đệ quan hệ tốt như vậy, có phải là bởi vì Vương gia Đại thiếu gia đánh không lại Kiến Vũ mới không thể không đối tốt với cậu ta?

Hạ Quân cảm khái: "Thật là một thế giới huyết tinh bạo lực a."

Phác Hữu Thiên vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhưng vẫn giúp hắn nối lại xương cốt, Kiến Vũ vẫn là còn chút thiện lương."

Hạ Quân: "......"

Vu Hi Triệt trợn mắt há hốc mồm đứng ở một bên, nhìn một màn cách đó không xa, một lúc lâu sau mới nhìn sang Quách Hạo đứng bên cạnh: "Người vừa vặn gãy tay người ta kia, là cậu em Kiến Vũ a."

Quách Hạo cười tủm tỉm gật đầu: "A, không hổ là em trai Vương Thanh."

Vu Hi Triệt cảm giác trước kia mình bị trúng một cước, kì thật là rất may mắn, hắn yên lặng lấy điện thoại di động ra, bấm số của một người.

"Vương Thanh, mau đến dẫn em trai nhà cậu về ăn cơm đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.