Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 52




Tục ngữ có nói: con hư biết nghĩ thì quý hơn vàng, bại gia tử Vương nhị thiếu gia lừng lẫy nổi danh của Đại học B liên tục đem vinh quang về cho trường học, ban giáo viên mừng rỡ, hiệu trưởng càng cao hứng, trong kế hoạch bình xét sinh viên xuất sắc năm nay đã ghi thêm tên của Kiến Vũ.

Tất cả chuyện này Kiến Vũ cũng không biết, bởi vì suốt một buổi chiều cậu đều không được yên tĩnh, hết giờ học vừa mới ra khỏi khu nhà học, đã bị các phóng viên chờ ở bên ngoài ngăn lại, đừng nói ra đến cổng trường, ngay cả một bước cũng không đi được, bốn phía đều là phóng viên, hơn nữa rất nhiều phóng viên còn là nữ, cậu không thể đẩy phụ nữ ra, cho nên bây giờ là nửa bước cũng khó đi.

Có người hỏi về trận đấu bóng đá, cũng có người hỏi việc đấu cờ, còn có một số hỏi chuyện Vương Thanh nắm giữ tất cả kinh tế Vương thị, sân trường một mảnh hỗn loạn.

"Tôi không rõ lắm, cám ơn."

"Thành tích đạt được của trận đấu bóng đá đều là nhờ sự cố gắng của tất cả mọi người..."

"Không có ai lợi hại hơn ai, chỉ là quan niệm bất đồng mà thôi."

"Chuyện Vương thị tôi cũng không nhúng tay, thật xin lỗi, việc này tôi không rõ ràng lắm."

Phác Hữu Thiên đứng cách đó không xa, nhìn Kiến Vũ bị phóng viên vây quanh, vừa mới tiến lên phía trước một bước đã bị Hạ Quân ngăn lại, Hạ Quân liếc mắt nhìn Kiến Vũ trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Hữu Thiên, cậu ấy sẽ tự biết cách phải xử lý mấy chuyện này như thế nào, cậu không thích hợp ra mặt đâu."

Phác Hữu Thiên dừng lại, không tiến lên nữa: "Là tôi nghĩ không chu toàn, cám ơn cậu."

Hạ Quân để ý không lắm, cười cười, hất cằm về phía Kiến Vũ: "Tiểu tử kia đối với cánh phóng viên rất biết cách ứng phó, cậu không cần quá lo cho cậu ta."

Phóng viên rất nhiều, vấn đề cũng rất lộn xộn, thậm chí có người còn hỏi những chuyện có chút quá phận, nhưng Kiến Vũ mặt vẫn luôn mỉm cười, bất quá chuyện không nên trả lời thì một chữ cũng không nói. Phác Hữu Thiên nhìn Kiến Vũ như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc mình tới Vương gia, Kiến Vũ luôn để lộ một vẻ khờ dại giống như trẻ con trước mặt Vương Thanh, hắn dần dần cũng hiểu được một chút, có lẽ không ở trong phạm vi bảo hộ của Vương Thanh, Kiến Vũ vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, thiếu niên có chút tùy hứng cùng lười nhác kia, cũng chỉ là bộ dáng của cậu ta lúc buông hết mọi đề phòng, mà người may mắn có thể làm cho Kiến Vũ xử sự như vậy, chỉ có Vương Thanh mà thôi.

"Vương nhị thiếu gia, xin hỏi cậu đối với chuyện đính hôn giữa Vương Thanh tiên sinh cùng tiểu thư Thôi gia cảm thấy thế nào, trong suy nghĩ của cậu thì Thôi Mỹ Dung tiểu thư có nằm trong số những chị dâu có thể tuyển?"

Kiến Vũ mặt mỉm cười nhìn về phía nữ phóng viên hỏi ra vấn đề này: "Đối với việc này, tôi cũng chưa nghe nói."

Nữ phóng viên hơi sững sờ, thật không ngờ giữa những vấn đề của nhiều người như vậy, Vương nhị thiếu gia lại trả lời vấn đề của mình, cô rất nhanh kịp phản ứng: "Trưa hôm nay Thôi Mỹ Dung tiểu thư và Vương Thanh tiên sinh cùng ăn cơm, hơn nữa Thôi Tuấn tiên sinh cũng nói Vương Thanh tiên sinh là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí con rể của ông ấy."

Kiến Vũ hơi nhướn mi hỏi: "Thôi Tuấn là ai?"

Nữ phóng viên lại là sững sờ: "Ông ấy là cha của Thôi Mỹ Dung tiểu thư."

Kiến Vũ nhẹ gật đầu, lập tức nói: "Thật xin lỗi, đối với việc này tôi cũng không có ý kiến gì, anh trai chưa bao giờ ở trước mặt tôi nói qua về Thôi Mỹ Dung tiểu thư."

Nữ phóng viên nghe xong những lời này, lập tức hưng phấn đến cao giọng hỏi: "Ý của Nhị thiếu gia là việc này chỉ là mong muốn của riêng Thôi gia?" Nếu thật sự là như vậy, vấn đề này thực tốt để khai thác, sáng hôm nay Thôi Tuấn còn ở trước mặt truyền thông nói Vương Thanh là một con rể lý tưởng, buổi chiều đã bị Vương gia Nhị thiếu gia tạt một gáo nước vào mặt, hai nhà mỗi người một ý, không biết sẽ náo nhiệt thành gì nữa.

Kiến Vũ khẽ nhíu mày, nụ cười cũng giảm đi không ít: "Việc này thật sự tôi không rõ lắm, nhưng chắc cũng không như vị phóng viên này nói, không bằng mọi người đến hỏi anh trai tôi hoặc Thôi Mỹ Dung tiểu thư, như vậy so với hỏi người không biết chuyện như tôi có lẽ sẽ tốt hơn."

Phát giác được Kiến Vũ sắc mặt không ổn, nữ phóng viên rất thức thời không hỏi tiếp nữa.

Chỉ là thấy chuyện này được khai mở, những phóng viên khác liền tiếp tục truy vấn.

"Như vậy, xin hỏi Nhị thiếu gia, nếu Thôi Mỹ Dung tiểu thư làm chị dâu của cậu, cậu thấy thế nào?"

"Xin hỏi Nhị thiếu gia, nếu như Vương Thanh tiên sinh cùng Thôi Mỹ Dung tiểu thư kết hôn, cậu sẽ ra khỏi biệt thự của Vương Thanh tiên sinh sao?"

"Nhị thiếu gia, có người nói biệt thự mà cậu ở trước kia giờ đã không còn một bóng người, cậu định ở nhờ trong biệt thự Vương Thanh tiên sinh bao lâu?"

"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, nghe đồn là cậu vì Vương Thanh tiên sinh, đã động thủ với anh họ cậu, đây là thật sao?"

"Biệt thự Vương gia là thuộc về hai anh em tôi, không phải của một mình tôi, cho nên không có cái gọi là ở nhờ. Thôi Mỹ Dung tiểu thư và anh tôi quen biết tại Mỹ, chỉ là bạn bè bình thường, các vị phóng viên không nên hiểu lầm."

Các phóng viên nghe thấy mấy câu ấy, xoay người nhìn lại, đã thấy Vương Thanh đang đứng cách đó không xa, sắc mặt không hỉ không nộ, làm cho người ta không biết tâm tình của anh như thế nào, bất quá mấy câu nói đó có vẻ rất nghiêm túc, làm cho phóng viên ở đây không có ý hỏi tiếp, cũng không dám hỏi lại. Vương Thanh bây giờ là Vương thị đương gia, khác với một Kiến Vũ không có thực quyền, nếu chọc giận vị này, sợ là sẽ gặp phiền toái.

Vương Thanh đi về phía Kiến Vũ, các phóng viên vô thức tránh ra một lối.

"Lời của Thôi Tuấn tiên sinh sáng nay cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, mọi người không nên tưởng thật." Vương Thanh đi đến bên cạnh Kiến Vũ, thấy biểu tình trên mặt cậu đã trở nên cứng ngắc, trong lòng cảm thấy buồn bực, không hề bận tâm đến thể diện của đám phóng viên, kéo Kiến Vũ bước đi.

Phóng viên ở đây nhìn theo Vương Thanh đi đến trước một chiếc xe cách đó không xa, kéo cửa xe cho Vương nhị thiếu gia ngồi vào, chờ xe khởi động đi xa, bọn họ mới kịp phản ứng.

"Xì, Thôi gia muốn đứng vững tại Trung Quốc, thật đúng là thủ đoạn nào cũng đều có thể sử dụng." Hạ Quân trào phúng cười: "Đáng tiếc Vương gia người ta căn bản không nhận ý tứ của ông ta."

"Hai năm qua kinh tế rung chuyển, Hàn Quốc chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu không đem thị trường kinh doanh chuyển đến Trung Quốc chúng ta, chỉ sợ vài năm sau, sẽ không còn Thôi gia." Phác Hữu Thiên khẽ nhíu mày, chính là lực ảnh hưởng của thôi gia tại Hàn Quốc đúng là rất lớn, nếu Vương Thanh cùng Thôi Tuấn hợp tác, tất nhiên sẽ không lỗ, anh ta sao lại chối bỏ chuyện này thẳng thừng như vậy.

Thôi Thuỷ Nguyên đứng dưới tàng cây, nhìn cái trò khôi hài này, lạnh lùng cười, xoay người ngồi vào xe, đính hôn?! Người cha vĩ đại kia của hắn đúng là vĩnh viễn sẽ không buông tha cho bất cứ cơ hội nào có lợi đối với Thôi gia.

...

Sách bị miết đến nhăn lại, Kiến Vũ cúi đầu muốn vuốt phẳng trang sách nổi lên nếp uốn, đỉnh đầu lại thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên.

"Trận cờ hôm nay rất đặc sắc, Vũ Vũ thật lợi hại." Vương Thanh xoa xoa tóc Kiến Vũ: "Nhân viên công ty còn khen em là cao thủ."

Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm khiến Vương Thanh có chút không được tự nhiên.

"Làm sao vậy?" Vương Thanh cảm thấy nghi hoặc: "Là do những nhà báo kia gây phiền chán cho em?"

Ngả đầu vào trong ngực Vương Thanh cọ cọ, Kiến Vũ nhắm mắt lại: "Nhức đầu." Vươn tay cầm lấy bàn tay ấm áp của Vương Thanh: "Khó chịu."

Nghe thấy Kiến Vũ nói khó chịu, Vương Thanh cả kinh vội sờ sờ trán cậu, cũng không thấy có tình trạng gì không ổn, gấp gáp thở ra một hơi: "Ở đâu không thoải mái, anh đưa em tới bác sĩ."

"Anh đừng động." Kiến Vũ bắt lấy tay Vương Thanh, đầu lần nữa rúc rúc vào trong ngực Vương Thanh: "Ngủ một giấc là tốt rồi."

Bất đắc dĩ cười cười, nhìn mình bị Kiến Vũ nắm chặt tay, nói với tài xế: "Chỉnh điều hòa thấy xuống một chút." Nói rồi, dùng tay còn lại nắm ở eo Kiến Vũ, sợ cậu lăn xuống ghế: "Nếu mệt thì ngủ đi."

Trong xe một mảnh tĩnh lặng, ngay lúc Vương Thanh cho rằng Kiến Vũ đã ngủ yên, lại thấy cậu mở miệng nói chuyện: "Anh trai, sau này em có chị dâu, vị trí này chính là của chị ấy."

Vương Thanh ánh mắt khẽ biến, lập tức cười nói: "Sẽ không, chỉ cần là vị trí mà em thích, anh sẽ luôn luôn giữ lại cho em." Siết chặt vòng tay bên hông Kiến Vũ, nếu có thể, anh hy vọng vị trí này vĩnh viễn đều thuộc về người trong ngực.

Kiến Vũ nhíu nhíu mày: "Nhưng nếu như vậy thì lại không công bằng đối với chị dâu tương lai..." Trong nhận thức, cậu biết, nữ tử hẳn là nên được đem ra để sủng ái, nếu để cho nữ tử thương tâm, đối với nam nhân mà nói, là một chuyện thất bại.

"... Đợi ngày nào đó em không cần đến ngực của anh nữa, anh mới đi tìm cho em một người chị dâu được không." Vương Thanh ôn hòa cười, đem Kiến Vũ hôn hôn trán của cậu: "Nữ nhân nào cũng đều không quan trọng bằng em."

Rõ ràng cậu nên khuyên Vương Thanh tìm một cô gái phù hợp với chính mình, Kiến Vũ lại bất giác ôm lấy cổ anh, ngả đầu dựa lên vai anh: "Trên thế giới này, cũng không có ai quan trọng hơn anh trai."

Vương Thanh khóe miệng khẽ nhếch, tuy lời này Kiến Vũ nói qua không chỉ một lần, chính là mỗi lần nghe được tâm tình của anh đều vô cùng tốt.

Điện thoại vang lên, Vương Thanh bất đắc dĩ thở dài, một tay nắm cả eo Kiến Vũ, lấy điện thoại di động ra: "Gì vậy, Hiểu Lam?"

"Khuya hôm nay?" Vương Thanh liếc mắt nhìn Kiến Vũ đang ngồi trên đùi mình: "tiểu Vũ còn chưa ăn cơm chiều, tôi không đi đâu."

"Để tôi hỏi thử xem." Vương Thanh gập điện thoại lại, nói với Kiến Vũ: "Vài người bạn của anh mời ăn cơm rồi đi hát, em có muốn đi không?"

Kiến Vũ nghĩ một lát rồi mới hỏi: "Chính là người đã cào sô pha nhà chúng ta, còn có Quân tỷ cùng Quách ca?"

Vương Thanh nhẹ gật đầu: "Ừ, đi không?"

"Ưm... được." Kiến Vũ gật đầu, cậu cũng muốn có quan hệ tốt với bạn bè của Vương Thanh.

Nghe được câu trả lời của Kiến Vũ Vương Thanh mới lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hiểu Lam.

...

Hiểu Lam cúp điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chúng ta từ nay về sau muốn hẹn Vương Thanh tụ họp phải hỏi ý tứ của Kiến Vũ em trai trước mới được." Nghĩ đến những lời vừa rồi của Vương Thanh, cô không thể không tin, Vương Thanh hiện tại đã biến thành một trung khuyển anh trai.

Quách Hạo gật gù nói: "Cậu ta có người để toàn tâm toàn ý quan tâm cũng tốt."

Hiểu Lam đem di động bỏ vào trong túi xách: "Nếu cậu ta đối đãi với phụ nữ cũng toàn tâm toàn ý như vậy thì hay quá."

Quách Hạo nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Giờ phút này, tài xế của Vương Thanh lo lắng nhìn kính chiếu hậu, làm một tài xế biết làm tốt phận sự, hắn rất muốn nói cho Vương tổng cùng Nhị thiếu gia, tuy hai huynh đệ cảm tình thân mật là chuyện tốt, nhưng loại tư thế ngồi này thực không an toàn a...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.