(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị gọi "vợ" rất trìu mến.
Khương Nghênh không thể phân biệt thật giả nên mím môi thành một đường thẳng và im lặng.
Xe đến Bạch Thành đúng vào giữa trưa.
Châu Dị trực tiếp bảo tài xế đưa hai người tới nhà cổ của Châu gia.
Trên đường về, Khương Nghênh gọi cho Tô Dĩnh hỏi về tình hình chỗ bà.
Nghe có vẻ tình hình của Tô Dĩnh rất tốt, bà cười nói:
"Dì nghe cậu Bùi nói là cháu và Dị đi công tác."
Khương Nghênh nghe thấy những lời này đã sửng sốt vài giây, và nhận ra rằng cậu Bùi mà Tô Dĩnh nói có lẽ là Bùi Nghiêu.
"Vâng."
"Đừng lo lắng cho dì, dì ở chỗ cậu Bùi khá tốt, bác sĩ Bùi cũng ở đây, nên có thể nhân tiện giúp dì tập hồi phục."
"Ừm, vậy thì tốt rồi."
Khương Nghênh trò chuyện với Tô Dĩnh vài câu rồi cúp máy.
Thấy xe sắp đến nhà cổ của Châu gia, Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:
"Nếu lát nữa ông nội hỏi về chuyện tây ngoại ô, chúng ta nên trả lời thế nào?"
Châu Dị dựa vào trên ghế khép hờ mắt, nghe vậy dùng tay bóp bóp đầu ngón tay Khương Nghênh.
"Em không cần lo gì đâu. Mọi chuyện có tôi rồi."
Khương Nghênh cau mày, vẫn còn lo lắng.
"Lý Thuận Đức..."
Châu Dị mở to mắt, quay đầu cười nhìn Khương Nghênh.
"Trước sợ sói, sau sợ hổ, chẳng giống phong cách của em tí nào."
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Tôi chỉ không muốn làm liên lụy đến anh."
Châu Dị cười ghẹo:
"Hả?"
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Tôi không bao giờ muốn mắc nợ bất cứ ai, chuyện này xảy ra là do tôi. Tôi..."
Khương Nghênh đang nói giữa chừng, Châu Dị nhếch môi mỏng cắt lời cô:
"Chúng ta là vợ chồng."
Khương Nghênh: "..."
Câu nói "chúng ta là vợ chồng" của Châu Dị quá ảo.
Nhưng Khương Nghênh không thể nào bác bỏ.
Quả thật, trong mắt người ngoài, hai người họ là vợ chồng, cùng nhau chia sẻ khó khăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước Châu gia.
Bên ngoài ngôi nhà.
Khương Nghênh và Châu Dị đồng thời xuống xe, tài xế cung kính nhìn hai người vào cửa, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Tần Trữ báo tin.
Trong ngôi nhà cổ của gia đình họ Châu, hôm nay được bày bố như là trận Long Môn vậy.
Khương Nghênh và Châu Dị vừa bước vào cửa, họ đã thấy ông cụ Châu đang ngồi ngay ngắn, và Châu Hoài An với khuôn mặt tái nhợt bên cạnh.
Châu Hoài An đã lâu không xuất hiện ở Châu gia, người ngoài cho rằng ông ta quá bận rộn, nhưng những người trong gia đình họ Châu này đều biết nội tình, ông ta đang muốn ly thân với Lục Mạn.
Cả hai người chia rồi hợp không biết bào lần trong những năm qua. Nếu không phải vì lợi ích trói buộc, cuộc hôn nhân này có lẽ đã tan từ lâu.
Nhìn thấy Khương Nghênh và Châu Dị, Châu Hoài An vẻ mặt nặng nề mở miệng trước:
"Về rồi à!"
Khương Nghênh và Châu Dị đồng thanh cất lời:
"Ba."
"Nghe nói hai đứa đến Tây Giao?"
Châu Hoài An hỏi thẳng, Khương Nghênh còn chưa kịp trả lời, Châu Dị đã đưa tay kéo cổ áo sơ mi, cười bỡn cợt rồi nói:
"Đến đó rồi."
Châu Dị nói xong liền kéo Khương Nghênh đến chiếc ghế sô pha đơn, đẩy cô ngồi xuống, rồi anh ngồi lên tay vịn của chiếc ghế sô pha bên cạnh cô, nghịch ngợm chiếc bật lửa trong tay.
Thấy vậy, Châu Hoài An cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
"Mấy đứa đi Tây Giao làm gì?"
Châu Dị hừ khẽ:
"Ngắm cảnh."
Nét mặt Châu Hoài An trở nên tối lại:
"Châu Dị! Chú ý thái độ của mày, tao là cha của mày!"
Châu Dị nhướng mày nhìn sang, đôi mắt sâu thăm thẳm tràn đầy sự giễu cợt:
"Ba có làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?"
Lồng ngực Châu Hoài An phập phồng, ông đang chuẩn bị dạy dỗ Châu Dị thì ông cụ Châu nói với giọng sắc bén:
"Coi đức hạnh của hai cha con tụi bây đi! Cha cũng không ra cha, mà con cũng không ra con."
Gia giáo nhà họ Châu vốn dĩ rất nghiêm khắc. Một trong số đó là không được trả treo người lớn tuổi.
Mặc dù thế hệ của Chu Hoài An về cơ bản đã lỗi thời, nhưng Châu Dị vẫn rất kính trọng Châu lão gia.
Ông cụ Châu vừa mở miệng, Chu Hoài An và Châu Dị đồng thời im bặt.
Không khí trong phòng khách chợt lạnh băng trong một lúc, ông cụ Châu ho khan vài tiếng, hắng giọng nói:
"Chuyện Tây Giao tới đây thôi. Đừng lật lại chuyện cũ nữa, chẳng qua đó cũng chỉ là một lão già sống hơn nữa đời người rồi, nói khó nghe một chút thì chẳng còn sống được bao lâu nữa, mấy đứa..."
Từng câu từng từ của ông cụ Châu thốt ra khiến cho ánh mắt của Khương Nghênh càng lúc càng tối lại.
Châu Dị nhìn thấy rất rõ, chiếc bật lửa trong tay anh cứ liên tục đóng mở, thấy ông cụ Châu chau mày nhìn anh, anh bèn cười nửa miệng:
"Ông nội, chỉ e là chuyện này không thể kết thúc ở đây."
Sau khi Châu Dị nói xong, Khương Nghênh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Châu Dị đặt tay lên vai cô, che chở cho cô trước mặt ông cụ Châu và Châu Hoài An, cười khẩy và nói:
"Con người con chẳng có nguyên tắc làm người gì đâu, thích thì chẳng cần lý do gì cả. Vợ con vì ông ta suýt chút nữa mà mất mạng, ông ta còn sống một ngày thì con khó chịu nhiều lắm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");