“Thật không hổ là người được Hoàng lão gia tử khen ngợi là đệ nhất tuổi trẻ ở Thiền Thành.”
“Sở Trần quá mạnh mẽ, anh ta đã dạy cho Triệu Sơn một bài học, giống như bắt nạt một đứa trẻ vậy.”
“Tống Thu có thể đánh bại Triệu Sơn, nhất định là doSỞ Trần.”
Triệu Sơn sắc mặt trắng xanh, đầu ngón tay đau nhói khiến hắn không dám tiến thêm nửa bước.
Xấu hổ đến cùng cực.
Bị Tống Thu đánh bật ra khỏi sàn đấu đã là mất mặt rồi, bây giờ còn có cảm giác mình không thể đánh thắng được nữa.
Triệu Tín Nhiên đi tới và đứng bên cạnh Triệu Sơn, “Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, người đánh bại con chính là
người vài ngày trước đã chiến thắng trong buổi lễ đoạt Thanh, còn được Hoàng Giang Hồng ca tụng là đương kim thế hệ tuổi trẻ đệ nhất nhân, con thua một trận này, cũng không mất mặt.”
Triệu Tín Nhiên nhìn Sở Trần,“Quả là anh hùng xuất thiếu niên, ngày hôm nay, Tống Giavì Nam Quyền đã lấy lại tôn nghiêm.”
Lông mày của Tống Nhan không khỏi nhíu một cái.
Tống Gia.
Triệu Tín Nhiênnói không sai.
Nhưng mà đối mặt Sở Trần, hắn lại tập trung nói chữ Tống gia’, hiển nhiên là chế nhạo thân phận con rể Sở Trần.
Sở Trần khẽ cười, “Quyền không có phân biệt nam bắc, cũng giống như con người vốn không phân cao thấp, chỉ là bản chất nhân tính ti tiện, nhất định phải chia người thành đủ loại khác biệt thôi.”
Triệu Tín Nhiêngiật mình, lắc đầu, “Đem người chia thành đủ loại khác biệt, không phải là nhân
tính, mà là thực lực.”
Sở Trần không phản bác, mà gật đầu đồng ý, “Những gì Triệu tiên sinh nói đều rất đúng, tôi rút lại những gì vừa nói.”
Mọi người đều choáng váng.
Bọn họ còn đang thích thú theo dõi cuộc đấu khẩu của Sở Trần và Triệu Tín Nhiên, nhưng thật bất ngờ, Sở Trầnvậy mà nhận thua.
Xem ra rốt cuộc hắn vẫn là kiêng kỵ Triệu gia.
Tống Nhan liếc mắt nhìn Sở Trần, cô cảm thấy Sở Trần không phải loại dễ dàng chịu thua thiệt.
Triệu Tín Nhiên mỉm cười,
“Người thường đi chỗ cao, Sở Trần, có rất nhiều dự án ờ nhà họ Triệu thích hợp với cậu, nếu cậu có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác.”
Sở Trần cũng cười, “Triệu tiên sinh cũng đã nói, người thường phải đi một nơi cao hơn, tôi hợp tác với nhà họ Triệu, không phải là tương đương với việc hợp tác với kẻ không cỏ nửa điểm thực lực cửu đẳngTriệu Sơn này, tự hạ
thân phận.”
Vẻ mặt của Sở Trần lộ ra vẻ chán ghét.
Cửu đẳngTriệu Sơn! Mọi người đều sững sờ.
Sở Trần không phải nhận thua, mà là bình tĩnh phản công, chế nhạo nhà họ Triệu.
Triệu Tín Nhiênchính miệng nói thực lực con người chia làm đủ loại khác biệt, Triệu Sơn dễ dàng bị Sở Trần đánh bại, nghiễm nhiên trở thành hạng cửu đẳng trong mắt Sờ Trần.
Còn không có cách nào phản bác
“Sở Trần, mày …” Triệu Sơn sắc mặt tái xanh vì tức giận.
“Nếu không phục, cậu có thể tới khiêu chiến tôi.”
Sở Trần lãnh đạm nói, “Không cần có bất cứ quy củ, hiện tại có thể xông lên khiêu chiến.”
Triệu Sơntức giận, toàn thân phát run.
Hắn hận không thể lao lên, nhưng lý trí của hắn nói với hắn rằng đi lên sẽ tự rước lấy nhục
nhã.
“Không có thực lực đi.”
Sở Trần lắc đầu, nắm tay Tống Nhan, “Bà xã, chúng ta về nhà ăn tối thôi.”
Vừa đi hai bước, Sở Trần không quên dạy dỗ Tống Thu, “Tiểu Thu, đã thấy chưa? Làm người phải có thực lực, đây là sự khác biệt giữa nhất đẳng tỷ phu và tên cửu đẳng Triệu Sơn.”
Tống Thu gật đầu rất nghiêm túc, “Vâng, em hiểu rồi, anh rể.”
Hắn không biết tại sao, cùng một lời, trong miệng Triệu Tín Nhiên, Tống Thu cảm thấy rất khó nghe, nhưng khi anh rể cậu nói ra, đó chỉ đơn giản là chân lý.