Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1336




Sở Trần châm cứu cho đứa nhỏ.

Toàn bộ quá trình trị liệu, Liễu Mạn Mạn ở một bên nghiêm túc quan sát, Liễu Khai Hồng cũng vậy, mỗi một lần châm cứu của Sở Trần, đối với ông mà nói đều được lợi không nhỏ, đồng thời, Liễu Khai Hồng cũng lần nữa thật sự cảm nhận được chỗ thần kỳ của thiên hạ đệ nhất châm.

Rõ ràng đối với người khác mà nói bệnh nhân vô cùng khó giải quyết, thậm chí cả những căn bệnh mà nhiều bác sĩ không có cách nào chữa khỏi, ở trước mặt Sở Trần, dễ dàng.

Hơn một nửa số bệnh nhân đã được chẩn đoán và điều trị, không có ngoại lệ, đã đạt được kết quả tốt.

Thậm chí, một phần ba trong đó, đều là một châm giải quyết.

Thật không hổ là sở Nhất Châm… trong lòng Liễu Khai Hồng cũng càng thêm đồng ý với danh hiệu này của Sở Trần.

Tin tức chữa bệnh từ thiện đang lên men, càng ngày càng có nhiều người nghe tin mà đến, tận mắt chứng kiến bệnh nhân từ lúc tiến vào phòng chẩn đoán cùng lúc rời đi hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau, âm thanh cảm thán vang vọng không ngừng.

Tên của thần y sở Trần được truyền miệng trong quần chúng.

Phòng chẩn đoán.

“Người tiếp theo.” Sở Trần vừa mở miệng,

trong lúc bất chợt cảm giác môi có chút khô khan, cúi đầu nhìn, Liễu Mạn Mạn vừa lúc đã rót một ly nước tới, đưa cho anh.

“Cảm ơn.” Sở Trần tiếp nhận.

“Đã là người thứ 21 rồi.” Liễu Mạn Mạn nói: “Tốc độ khám bệnh, kê đơn thuốc của anh, chỉ sợ không có mấy bác sĩ Trung Quốc có thể so sánh được, nếu vừa rồi không phải Trương Tiên tới cố tình gây sự, sợ rằng còn nhanh hơn.”

“Việc khổ cực, đương nhiên phải sớm làm xong, tan làm về nhà.” sở Trần trêu chọc nở nụ cười.

“Về nhà ngược lại không vội.” Liễu Khai Hồng nói: “Tôi đã đặt một bàn ở khách sạn Hoa Đằng, sau khi khám bệnh xong, tôi phải

mời cậu một ly.”

Bệnh nhân số 21 mới vào là một thanh niên, lúc này, thanh niên yếu đuối đứng ở một bên, khi mọi người thảo luận đi đâu ăn cơm, không thể suy nghĩ một chút cảm giác của bệnh nhân như tôi sao?

“Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân lệnh.” Sở Trần cũng cảm thấy đói bụng, sau đó ánh mắt mới nhìn về phía thanh niên: “Nói đi, vấn đề gì.”

Người thanh niên chỉ vào cánh tay phải của mình: “Xương cánh tay phải dịch chuyển.”

Sở Trần ngẩn ra: “Nối ghép không phải là được rồi.”

“Đây là bệnh nhân mà tôi đã khám…” Liễu Tông Hạo lập tức mở miệng, trầm giọng nói: “Di chuyển xương cốt của bệnh nhân này có chút đặc biệt, mức độ lớn làm tăng độ khó của khớp xương, tôi đề nghị cậu ấy đến bệnh viện phẫu thuật, nhưng, một khi phẫu thuật, đối với cánh tay cậu ấy mà nói, sẽ có thương tổn rất lớn.

Thanh niên mặt mày ủ rũ: “Bác sĩ sở anh xem, cánh tay phải của tôi đã sưng lên rồi. Các bác sĩ nói rằng nếu không phẫu thuật, ngay cả bàn tay đều sẽ bị bỏ.”

Sở Trần đưa tay, bắt lấy tay phải của thanh niên.

“Đau…” Thanh niên lập tức hét lên.

Sở Trần thuận thế giơ tay lên, nắm lấy cánh tay phải của thanh niên, chỉ nghe thấy thanh âm xương cốt dịch chuyển rất rõ ràng.

“A!” Người thanh niên vô ý thức hô to.

“Rất đau sao?” sở Trần hỏi.

“Có vẻ như không, tôi là theo bản năng phản ứng.” Người thanh niên ngây ngẩn cả người, giật giật cánh tay mình một chút, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng xoay 360 độ.

“Wow!”

Người thanh niên nhảy lên ngay lập tức.

Vốn định ngâm thơ tặng thần y, thế nhưng chỉ có một tiếng WOW bày tỏ tấm lòng.

Như vậy cũng quá đột ngột.

Sở Trần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Liễu Tông Hạo.

Liễu Tông Hạo:???

Ý gì.

Đây là ánh mắt gì vậy.

Tôi không cần thể diện sao?

Người thnh niên rời khỏi phòng khám, cửa phòng khám còn chưa kịp đóng lại, liền nghe thấy người thanh niên vô cùng hưng phấn hô to: “Thần y a, mọi người mau xem, tay tôi khỏi rồi, Sở Trần thật sự là thần y a! Tôi nhớ rõ bác sĩ Liễu Tông Hạo kia nói, tình huống này của tôirất phức tạp… Đương nhiên, tôi không có ý hạ thấp bác sĩ Liễu Tông Hạo, dù sao tôi cũng đi khám mấy bệnh viện, bọn họ đều đề nghị tôi phẫu thuật, giống như bác sĩ Liễu Tông Hạo vậy.”

Trong phòng khám.

Liễu Tông Hạo bỏ đầu vào đũng quần.

Các cuộc khám bệnh từ thiện tiếp theo cũng rất suôn sẻ.

Hơn sáu giờ chiều, khi Sở Trần rút châm lên người bệnh nhân cuối cùng, một tuần khám bệnh từ thiện cũng chính thức tuyên bố kết thúc.

Rất nhiều người ở bên ngoài phòng chờ không muốn rời đi.

“Xin Sở thần y khám bệnh cho tôi, bệnh này của tôi đã hành hạ tôi 5 năm rồi.”

“Tôi 10 năm.”

“Tôi 15 năm.”

“Tôi đã bị một căn bệnh kỳ lạ kể từ khi tôi được sinh ra.”

Khi Sở Trần từ phòng khám đi ra, càng dẫn đến một trận sôi trào.

Sở Trần chỉ có thể đơn giản nói vài câu, hơn nữa còn nói cho mọi người biết, thứ sáu tuần sau anh còn có thể đến y quán Liễu gia khám bệnh.

Quy tắc cũng vậy.

Danh sách khám bệnh, do đông đảo bác sĩ y quán Liễu gia tiến cử quyết định.

Những tràng pháo tay như sấm sét.

“Sở thần y được xưng là người tài giỏi y học Trung Quốc.”

“Người thầy thuốc nhân từ!”

Còn có người đưa ra chiến lược: “Tôi nói với mọi người, mọi người treo acc của bác sĩ Liễu Tông Hạo, cơ hội được chọn lớn hơn một chút.”

Liễu Tông Hạo mặt đều đen lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.