Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1292




Liễu Mạn Mạn lại cam nguyện làm trợ thủ của người này.

Nhất là các bác sĩ trung y quán Liễu gia, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tại thời điểm này, đài phát thanh bắt đầu đọc lên số tiếp theo.

Tuy nhiên, các bác sĩ trung y còn lại cũng không có ý trở về khám bệnh.

“Bác sĩ Sở.” Tông Hạo chần chờ một chút, nhịn không được dè dặt hỏi: “Hai giờ này, có tiện để cho các bác sĩ y quán của chúng tôi từ bên cạnh học tập tham khảo không?”

Đối với y học cổ truyền Trung Quốc, điều này thực sự là một chút cấm kỵ.

Nhưng bọn họ thật sự quá tò mò, Sở Trần làm sao dựa vào kim bạc khiến ông lão phong thấp đứng lên.

“Được.” Sở Trần cũng không ngại: ‘‘Đến đây.”

Người đầu tiên được gọi là một thiếu phụ ba mươi tuổi.

Thiếu phụ dáng người đẫy đà, mặt trái xoan, lúc đi tới, sắc mặt có chút đỏ lên.

Liễu Mạn Mạn thần sắc quái dị nhìn về phía Sờ Trần.

Vẻ mặt Sở Trần cũng không có bất kỳ biến hóa nào, ý bảo thiếu phụ vươn tay ra.

Bắt mạch một lát, Sở Trần cầm lấy bút bắt

đầu viết đơn thuốc.

“Mỗi ngày uống một lần vào buổi sáng và buổi tối.” Sở Trần mở miệng, dặn dò vài câu cần chú ý.

Thiếu phụ sửng sốt, cô còn chưa mở miệng nói mình là vấn đề gì.

Sở Trần vung tay lên: “Dựa theo tôi nói, về sau sẽ không đau.”

Mặt thiếu phụ lại đỏ lên: “Cảm ơn Sở thần y.”

“Người tiếp theo.”

Liễu Thiên Thiên ở một bên nhìn không hiểu ra sao: “Sở Trần, tốc độ khám bệnh của anh cũng quá nhanh đi.”

Kế tiếp là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, người đàn ông mặc âu phục cơ hồ là khom lưng ngồi xuống, vẻ mặt có chút thống khổ: “Có thể là bệnh nghề nghiệp do ngồi văn phòng nhiều năm, cột sống thắt lưng lại đau, từ hôm trước trở đi, liền đau đến cơ hồ không duỗi thẳng lưng.”

Sở Trần sau khi bắt mạch, đứng lên: “Có để bụng tôi cởi áo khoác ra châm cứu không?”

“Không để ý.” Người đàn ông mặc ấu phục

mừng rỡ, hắn vừa rồi tận mắt chửng kiến thuật châm cứu thần kỳ của Sở Trần.

Đám người Liễu Tông Hạo càng thêm chờ mong.

Mới là bệnh nhân thứ hai, sở Trần lại có cơ hội châm cứu.

Sau khi cởi áo cho người đàn ông trung niên mặc âu phục, ngón trỏ và ngón giữa của sở Trần đã kẹp một cây kim bạc.

Lúc này không ai sẽ chê cười Sở Trần ngay cả kim châm cũng cầm không vững.

Các bác sĩ y quán Liễu gia càng nhìn chằm chằm Sở Trần.

Bọn họ đều muốn biết, dưới loại tình huống

này, Sở Trần sẽ châm cứu như thế nào.

Một châm rơi xuống.

Giống như lúc trị cho ông lão, tốc độ châm của Sở Trần nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Ánh mắt Liễu Mạn Mạn nhìn về phía Liễu Tông Hạo.

Các bác sĩ Liễu gia ở đây, thâm niên của hắn là sâu nhất.

Giờ này khắc này, ánh mắt Liễu Tông Hạo tràn ngập chấn động.

Thuật châm cứu, đủ loại, lưu phái rất nhiều.

Mà thiên hạ đệ nhất châm được công nhận,

chính là kim châm độ mệnh thuật của Dược Cốc.

Liễu Tông Hạo đột nhiên nhìn sở Trần, thi ra là truyền nhân của Dược Cốc.

Mặc dù là trong Dược Cốc, có thể nắm giữ kim châm độ mệnh thuật đến trình độ lô hỏa thuần thanh như thế, tuyệt đối cũng chỉ là số ít.

“Hôm nay chúng tôi đã may mắn mở rộng

tầm mắt rồi.” Ánh mắt Liễu Tông Hạo nóng bỏng.

Rất nhanh, sở Trần châm cứu xong: “Nằm sấp trên ghế mười lăm phút, sẽ có hiệu quả.”

Không cần mười lăm phút, giờ này khắc này người đàn ông mặc âu phục cũng đã cảm giác được đau đớn sau lưng mình đang chậm lại, thần sắc mừng như điên: “Đa tạ Sở thần y.”

Người thứ ba đi lên vẫn là một người đàn ông trung niên.

“Sở thần y, toi cảm giác gần đây có chút yếy, làm việc luôn lực bất tòng tâm.” Người đàn ông trung niên muốn nói lại thôi, còn có một ít khó có thể tin được.

Sở Trần rất nhanh hiểu rõ.

Trầm ngâm một hồi, sở Trần nhìn người đàn ông trung niên: “ông không ngại…”

“Tôi không ngại.” Người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên, đưa tay cởi thắt lưng của mình.

“Chờ một chút.” Sở Trần trừng hắn một cái: “Trở về phòng đi, ông không ngại người khác ngại.”

Không ít phụ nữ ở đây mím môi cười trộm.

Sở Trần dẫn người đàn ông trung niên vào phòng, một đám bác sĩ nam theo đó đồng loạt đi vào.

“Điều trị này, tôi sẽ cho ông biết về quá trình

chi tiết.” Trong phòng truyền ra thanh âm của Sở Trần.

Mọi người nhìn vào cửa phòng.

Tìm vùng bóng tâm lý của người đàn ông trung niên.

Tốc độ khám bệnh của Sở Trần cực nhanh, trung bình, không cần ba phút là có thể khám xong một bệnh nhân.

Một giờ sau, bệnh nhân xếp hàng phía sau có chút nóng nảy, sợ mình không kịp.

Dù sao, tốc độ của sở Trần tuy nhanh, nhưng bệnh nhân cũng nhiều.

Có một số bệnh nhân bệnh tình tương đối nhẹ, Sở Trần thậm chí chỉ cần một mũi tiêm xuống, liền trực tiếp có hiệu quả tốt.

“Sở Nhất Châm.” Liễu Thiên Thiên thầm cho Sở Trần một biệt hiệu.

Liễu Mạn Mạn cũng từ trong miệng Liễu Tông Hạo biết được, sở Trần đang thi triển kim châm độ mệnh thuật được xưng là thiên hạ đệ nhất châm.

Đây không chỉ là một môn châm cứu thuật, mà còn là tuyệt học trấn phái của Dược Cốc.

Là thuật cứu mạng, cũng là kim châm đoạt mạng.

Nửa giờ cuối cùng, những người chờ đợi phía sau ngày càng trở nên gấp gáp.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.” Đám người Liễu Mạn Mạn hai mắt nhìn nhau.

Tuy rằng bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt biện pháp, đóng cửa y quán, nhưng hiện tại còn có bốn năm mươi bệnh nhân đang chờ đợi.

Hơn nữa, đều chỉ cần sở Nhất Châm, sở thần y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.