Vinh Đông đôi mắt lóe lên tia lãnh ý-
Từ ‘Phá quán’ là sự sì nhục lớn nhất đối với một Võ quán.
Vinh Đông sải bước đi lên.
Võ quán Vinh Diệu Quyềnvốn được mở trên một con phố rất sầm uất, hiện tại đã thu hút rất nhiều người đến xem.
“Sờ Trần, mày có thể bước ra khỏi Hoàng Đình, có thể bước ra khỏi toà nhà Kim Than Thành, tất cả đều là do may mắn.”
Vinh Đông chế nhạo, “Tao muốn xem mày làm cách nào để ra khỏi Võ quán Vinh Diệu Quyền.”
Bùm! Đột nhiên, có một âm thanh, chói tai vang lên.
Có tiếng động lớn ở cửa kêu lên.
Sở Trần cũng nhìn lại.
Vừa rồi, một người đột nhiên lao ra khỏi đám người, nhảy lên, tung quyền đấm tới, trực tiếp làm nổ một lỗ trên tấm bảng hiệu của Võ quán Vinh Diệu Quyền, sau đó cầm lấy toàn bộ tấm bảng hiệu.
“Mục tiêu đầu tiên là Võ quán Vinh Diệu Quyền.”
Người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cường tráng, khóe miệng lãnh ý, mang theo tấm biển Võ quán Vinh Diệu Quyền, chậm rãi đi vào trong Võ quán, khí thế mạnh mẽ, “Ngược lại muốn nhìn một chút, cái Võ quán nhỏ này làm sao bảo vệ được mình.”
Mọi người đều bị người trung niên này thu hút.
Ánh mắt Vinh Đông rơi vào tấm bảng trong tay người đàn ông trung niên, hắn ta vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn người đán ông trung niên, “Lão già, ông là
ai? ônglà người đượcSỞ Trần mời?”
Tống Nhan cũng nhìn về phía Sở Trần.
Tên ngốc này lúc nào đã an bài?
Sờ Trầnbuông tay, “Anh không biết hắn.”
Sờ Trần không ngờ tới vừa định tìm hiểu chương trình phá quán, lập tức có người xuất hiện để làm mẫu.
Nhìn hình ảnh trước mắt, cho dù người trung niên không nói lời
nào, tất cả mọi người trong Võ quán Vinh Diệu Quyền đều biết người tới không có thiện ý gì.
“Bắc quyền Triệu Sơn, thách đấu với Võ quán Vinh Diệu Quyền.”
Người đàn ông trung niên nói ra thân phận minh với giọng điệu đầy tự tin, chiến ý dâng trào, “Hãy để quán chủ của các ngươi ra đánh một trận.”
“Làm càn.”
“Cái gì mà Bắc quyền Triệu Sơn, chưa từng nghe nói qua, cũng dám đến đây phá quán”
“Muốn cùng quán chủ của chúng ta đánh một trận sao?”
Một người cất bước đi ra, ánh mắt mang theo địch ý mãnh liệt nhìn chằm chằm trung niên nhân Triệu Sơn, Sở Trần ngược lại là nhận ra hắn, chính là tên đêm đó đã truy kích hắn, sư phó Vinh Diệu quyền, Vinh Quan Hàng sư phó, “Trước qua cửa của ta đi.”
Triệu Sơn liếc nhìn Vinh Quan Hàng, khẽ lắc đầu, “Ngươi không đủ tư cách.”
Đôi mắt Vinh Quan Hàng nổi lên lửa giận, cố nén tức giận nhìn
chằm chằm Triệu Sơn, “Vậy thì … đến đây đi.”
Triệu Sơn cầm tấm bảng Võ quán Vinh Diệu Quyền bằng tay trái, từ từ duỗi tay phải ra, “Đối phó với ngươi, một tay là đủ.”
“Vinh sư phó, đem hắn đánh ngã.
Trong đám người, có người chịu không được sự kiêu ngạo của Triệu Sơn, quát to lên.
Sở Trần và Tống Nhan bước sang một bên, lúc này, ngay cả Vinh Đông cũng không có tâm trí
để ýSỞ Trần.
Vốn dĩ đemSỞ Trầnngăn ờ Võ quán Vinh Diệu Quyền, nhưng không ngờ lại tình cờ như vậy, lại có người thực sự tời phá quán.
Trước phải đánh ngã Bắc quyền Triệu Sơn, sau đó sẽtính sồ với Sở Trần.
Vinh Quan Hàng nóng lòng muốn ra tay, lửa giận hóa thành nắm đấm, lao về phía trước, huy quyền oanh ra.
Dám trước mặt mọi người phá bảng hiệu Võ quán Vinh Diệu
Quyền, nếu hôm nay không để người này bò ra ngoài, bốn chữ ‘Võ quán Vinh Diệu Quyền’ liền không đáng nhắc tới đi.
Trên khóe miệng Triệu Sơnnhếch một tia khinh thường, hắn tung nắm đấm đối quyền cùng Vinh Quan Hàng.
Vinh Quan Háng cảm nhận được cơn đau truyền đến từ bàn tay, liền hét lên một tiếng, lùi lại, hai mắt mờ to, có chút kinh hãi nhìn chằm chằm Triệu Sơn.
Sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm cùa đối thủ khiến hắn cảm
thấy hoảng sợ.
Lúc này, những người xung quanh cũng náo loạn.
Tất cả đều thấy rõ Vinh Quan Hàngrơi vào hạ phong trong lần đối đầu này.
Vinh Quan Hàngcắn răng, dùng hết sức lao ra.
Ầm! Ằm! Ầm!
Triệu Sơn 1 tay cầm tấm bảng, một tay tung ra từng cú đấm.
Chưa đầy năm chiêu, Vinh Quan
Hàng đã bị một cú đấm đánh trúng ngực, bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
“Nam Quyền, quả nhiên chỉ là khua chân múa tay.”
Triệu Sơn cười khinh thường, liếc nhìn tấm bảng trên vai, “Các ngươi, cỏ tư cách tự xưng là Vinh Diệu sao?”
Vừa dứt lời, một trận phẫn nộ trong Võ quán Vinh Diệu Quyền vang lên.
Tuy nhiên, ngay cả sư phóVinh Quan Hàngcũng dễ dàng bị đánh
bại, bọn họ không dám tùy tiện lên.
“Bắc quyền Triệu Sơn này thật kiêu ngạo.”
Tống Nhan không khỏi thấp giọng nói.
Sở Trần liếc hắn một cái, cảm thấy có chút buồn bực, “Anh còn đang đinh phá quán, thế nhưng là bị tên này đi trước một bước.”
Tống Nhan liếc Sở Trần một cái, “Anhđây là gặp vận may rồi.”
Nếu không phải là Bắc
quyềnTriệu Sơn vừa đúng lúc đến Võ quán Vinh Diệu Quyềngây phiền phức, bây giờ, Vinh Đông không biết đã đối phó với Sở Trần như thế nào rồi.
Tên ngốc này bây giờ còn ở đây khoe mẽ.