Những năm gần đây, nhà họ Hoàng càng mở rộng và phát triển nhanh chóng, thậm chí còn
có câu nói được truyền bá ‘chỉ cần nơi nào có người ờ Thiền Thành thì ở đó sẽ có tài sản của nhà họ Hoàng’.
Hoàng Giang Hồng, lão gia tử của nhà họ Hoàng, chỉ cần dậm chân một cái dư chấn có thể ảnh hưởng đến cả các nhân vật lớn ở Dương Thành bên cạnh.
Mặc một thân áo choàng trắngluyện công trường bào, trong thư phòng, hai kẻ hầu nhà họ Hoàng đang mở ra một bức chữ… “Khó coi.”
Hoàng Giang Hồng thở dài, xua
tay, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Ông ấy muốn hướng mặt quan sát toàn bộ giới trẻ của thành phố, ông cũng muốn nhân cơ hội này đề đánh giá những cây bút văn chương của mọi gia đình trong thành phố.
Tuy nhiên, kết quả không như ý muốn.
“Chữ thật giống như người a.” Hoàng Giang Hồng lắc đầu.
ở cửa thư phòng, một thanh niên mặc áo đen, hai hàng lông mày như kiếm, đôi mắt sáng như sao
đang lạnh lùng bước vào, “ông nội.”
Hoàng Giang Hồng ra hiệu, “Ngọc Hải, con đến rất đúng lúc, tới đây cùng ông nội xem những chữ này.”
Người thanh niên này chính là Hoàng Ngọc Hải.
Trong số rất nhiều người thuộc thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng, Hoàng Ngọc Hải không phải là người xuất sắc nhất, tuy nhiên, vào vài năm trước, Hoàng Ngọc Hải được một cao nhân nhìn trúng và bái nhập một môn phái
thần bí, điều này đã bất ngờ nâng cao địa vị của Hoàng Ngọc Hải trong nhà họ Hoàng.
“Trước khi trở về, con có nghe nói ông nội của con là đang hướng về toàn thành phố để triệu tập thanh niên.”
Hoàng Ngọc Hải nói, “Mấy năm nay, dưới sự hướng dẫn cẩn thận của sư phụ, kỹ năng thư pháp của con cũng đã tiến bộ rất nhiều, con cố ý viết một bức chữ để mang vềđây.Xin mời ông nội hãy giám định và thường thức nó!”
“Hãy mở nó ra cho ta xem.”
Đôi mắt của Hoàng Giang Hồng sáng lên. Cả cuộc đời ông hướng tới văn võ song toàn, cho dù đỏ là văn chương hay võ thuật thì ông ấy cũng đặc biệt bị say mê.
Mà Hoàng Ngọc Hảihiện tại, rõ ràng theo hai cái phẩm chất này phát triển.
Hoàng Ngọc Hải đầy tự tin và yêu cầu hai tên người hầu mở bức tranh.
Hắn rất tựtin với bức tự này bởi vì trước khi về nhà hắn đã nhờ trường bối sư môn đích thân viết tặng.
Chắc chắn có thể được chọn vì ‘Thanh’ và sẽ tỏa sáng rực rỡ trong buổi lễ.
“Chữ tốt.”
Hoàng Giang Hồng thật sự hết sức ngưỡng mộ, ánh mắt lại nhìn Hoàng Ngọc Hải thêm một chút ngưỡng mộ, “Ngọc Hải, không ngờ tay nghề thư pháp của con đã đạt tới mức này, trong số người trẻ tuổi ở Thiền Thành, luận ván luận võ, ít người có thể so sánh được với con.”
Hoàng Ngọc Hải mừng thầm, vẻ mặt rất khiêm tốn,”Ngọc Hảivẫn
còn kém xa lắm ông nội.”
Hoàng Giang Hồng cười, vô cùng kiêu ngạo, “Con cháu của nhà họ Hoàng chúng ta không cần khiêm nhường như vậy, con xem một chút đi. Hai ngày này những bức chữ được gửi tới, so với bức chữ của con thật quá khó coi.”
Vừa nói, Hoàng Giang Hồngthuận tay cầm một bức chữ ra, để cho tên người hầu bên cạnh mở ra.
“Con xem đi, chữ viết của những người này chỉ đơn giản là vẽ bậy.”
Hoàng Giang Hồng liếc mắt qua, bỗng nhiên lời nói đột ngột dừng lại, nhất thời sửng sốt.
Hoàng Ngọc Hải nhìn sang, tâm thần cũng chấn động, có điểm thất thố, “Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân sinh một cơn say.”
Trong thư phòng lúc này bỗng đột nhiên trở nên im lặng.
Một lát sau.
Hoàng Giang Hồng đi về phía trước mấy bước, nhìn từng chữ từng chữ, vầng trán cao, hai mắt
phát sáng, vô cùng kích động, “Tốt! Tốt! Thật tuyệt!”
Đôi mắt của ông hung hăng nhìn chằm chằm bức chữ này.
ốnghướng mặt với cả thành phố để triệu tập thanh niên, thứ ông muốn tìm chính là một bức chữ như thế này.
Dòng chữ này biểuđạt đầy đủ mong muốn mà ông muốn thể hiện.