Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần

Chương 70




Trương Hào cùng những người khác từng bước rút lui.

Sở Trần cũng lập tức đứng dậy,

ném chai rượu trong tay sang một bên.

“Anh Bắc, chúng ta đi thôi.”

Hạ Bắcgiật mình, hoàn hồn, nhìn Sở Trần… cậu mới là anh của tôi.

Mặc dù vừa rồi Hạ Bắc cũng rất tức giận, nhưng sẽ không bao anh ta dám trực tiếp đối phó với Hoàng Ngọc Hải theo cách này.

Chắc chắn không làm được.

Hạ Bắc không khỏi liếc nhìn Hoàng Ngọc Hải một lần nữa, thấy Hoàng Ngọc Hải mặc dù đã

đứng lên, nhưng không có mệt mỏi, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại, trong lòng không khỏi cảm nhẹ nhõm.

Điều này không giống với Hoàng Ngọc Hài mà anh biết.

Khi hắn ta phát điên thì thậm chí mạng sống của mìnhcũng không muốn.

Bây giờ, liệu hắn có bằng lòng để Sờ Trần rời đi dễ dàng như thế này không?

Hai người rời khỏi phòng Vip, Trương Hào lập tức xông vào,

“Hoàng thiếu gia.”

“Không cần ngăn càn bọn họ.”

Hoàng Ngọc Hải vẫy vẫy tay ngồi ở trên sô pha, híp mắt, “Sở Trần, con rể nhà họ Tống à?”

“Anh Ngọc Hải, bên ngoài quán bar có một nhóm người đang trông chừng, trông có vẻ là nhóm người của Võ quán Vinh Diệu Quyền.”

Trương Hào nói, “Cho dù chúng ta không động thủ, Sờ Trần đêm nay sống cũng không nổi.”

Hoàng Ngọc Hải ngẩng đầu lên, “Võ quán Vinh Diệu Quyền?”

“Sở Trầnđã đắc tội vớiVinh Đông và Diệp Thiếu Hoàng trong bữa tiệc sinh nhật của tam tiểu thư nhà họ Tống. Tối nay, Diệp Thiếu Hoàng nói rằng sẽ phế năm chi của Sở Trần. Mọi người đều đang theo dõi chuyện này. ”

Trương Hào nói. “Trong lúc này, chúng ta chỉ việctọa sơn xem hổ đấu.”

Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hài trở lại bình tĩnh, dùng Tập đoàn Vinh thị vá Diệp Thiếu Hoàng thử thực

lực của Sở Trần cũng là chuyện tốt.

“Tọa sơn xem hổ đấu ư?” Trương Hàongơ ngẩn một chút.

Trong mắt hắn, Sở Trần chỉ có thể coi là một con cừu.

Tuy rằng thực lực của hắn không nhỏ, nhưng mà con rề nhà họ Tống làm sao có tư cách đấu lại Diệp Thiếu Hoàng.

Trương Hào vẫn luôn cho rằng vừa rồi Sở Trầntung ra một đấm, chỉ là do hắn không có phòng bị, mà tên ngu xuẩn này lại có quá

nhiều sức lực.

“Anh Ngọc Hải cỏ phải có ý nghĩ là phía sau Sở Trần có Hạ Bắclà chỗ dựa ư?”

Diệp Bối Giai khóe miệng nhếch lên, “Chì là, theo em được biết, Hạ Bắc tại nhà họ Hạ, anh ta vốn là một thiếu gia không có quyền thế. Dự án tạiThiền Thànhcó lẽ là lần đầu tiên anh ta tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Hạ, nhưng mà Cường long không trấn áp được rắn tại hang ổ, hơn nữa, Hạ Bắccòn chưa là mộtCường long, bọn họ vốn dĩ không thể đấu lại được anh Thiếu

Hoàng.”

Diệp Thiếu Hoàng là niềm tự hào của nhà họ Diệp.

Tại bãi đậu xe.

Vệ sĩ đã lái xe ra ngoài, Sở Trần và Hạ Bắc ngồi ở hàng ghế sau.

“Tối nay anh định giới thiệu cho cậu một vài người bạn có mặt mũi ở Thiền Thành, tiện thể cùng cậu thảo luận vài điều …” Hạ Bắc có chút ngượng ngùng, dù sao chính anh là người gọi điện thoại cho Sở Trầnđể gọi hắn.

“Vậy bây giờ chúng ta có thể trực tiếp thảo luận mọi chuyện được rôi.

Sờ Trần mỉm cười, rơi vào tình thế trong tối nay, Hạ Bắcvẫn vững vàng đứng ở bên cạnh hắn, người này Bắc Ca, hắn nhận chắc rồi.

“Không cần thương lượng gì nữa.”

Hạ Bắc nói, “Cuộc thi múa sư tử tại buổi lễ khai trương Kim Than Thànhrất được mọi người chú ý và sẽ có rất nhiều người tham gia. Hoàng Ngọc Hải sắp mở một

cuộc cá cược ngầm nhằm thu hút mọi người đến đặt cược xem sau năm ngày nữa nhà nào sẽ thắng chung cuộc. Anh ngay từ đầu gọi tới cậu, chính là nhờ cậu tham mưu giúp tôi, tôi có nên chung tay với hắn ta để biến bàn đặt cược này trở lên lớn hơn nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.