Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần

Chương 108




“Trăm con sư tử tranh phong, trổ hết tài năng đểđăng đỉnh, đó mới là sư vương chân chính của

phương Đông.”

Sở Trần liếc nhìn ông ta, Tống Nhan bên cạnh lúc này cũng có chút xúc động, nhìn chằm chằm vào những người tiến vào lôi đài tỉnh sư.

“Nghe nói trăm sư tử tranh giành ngôi vị, trên thực tế, số đội tham gia đọa Thanh nhiều hơn một trăm.”

Hạ Bắc không chớp mắt, vô cùng cao hứng. “Dạng này cạnh tranh, thực sự quá ác liệt.”

“Đội sư tử Tiểu Thu.”

Tống Thiên Dương bọn người đột nhiên kinh hô lên một tiếng.

Mỗi đội múa lân bước vào lôi đàiđều sẽ được giới thiệu.

ở bên trên lôi đài, Hoàng Giang Hồng ngưng trọng nhìn các đội tỉnh sư lộng lẫy, trong lòng cũng vô cùng mong đợi.

“Các người nói xem, hôm nay có con sư tử nào có thể gây ra một chút rắc rối cho Thế Hùng không?”

Giọng điệu của Hoàng Giang Hồng nghe ra đối với HoàngThế

Hùng, vô cùng có lòng tin.

“Hàng trăm con sư tử tranh phong, cành tượng sẽ rất khốc liệt, đồng thời cũng rất hỗn loạn.”

HoàngNgũ gia trầm giọng nói sau lưng, “Nhiều đội ước chừng cũng mang tâm lý này mà đến. Cuộc chiến đoạt ‘Thanh’ hôm nay, có tính chất khó xác định được. Bất quá, con chỉ đang nói đến diễn biến mà thôi. Nếu chỉ là kết quả, tuyệt đối không ai có thể ngăn Thế Hùngđoạt Thanh.”

Giữa đám đông, đột nhiên có tiếng kêu lớn.

Mọi người cùng lúc đổ dồn ánh mắt.

Màn múa lân hoành tráng.

Sư vươngHoàng Thế Hùng áp trục lên sàn.

Hiện trường ngay lập tức sôi trào.

” Hoàng Thế Hùng sư phó có thể nói là vua sư tử số một ở thành phố Thiền Thành hiện nay”

“Điều đáng xem nhất trong cuộc

thi Thái Thanh ngày hôm nay chính là trận chiến giữa các sư vương. Ngoài Hoàng Thế Hùng sư phó còn có Lôi Đại Đồng mấy vị và những người từng thu được danh hiệu Sư vương Thiền Thành. Tuy nói là trăm sư tranh phong, nhưng những con sư tử còn lại hầu như chỉ làm nền thôi.”

“Hahaha, tôi không ngại nói với các người, tôi đã cưựcHoàng Thế Hùng sư phóchiến thắng là một nghìn đồng, mặc dù tỷ lệ đặt cược rất thấp, nhưng, ngoại trừ Hoàng Thế Hùng sư phó, tôi không thể nghĩ ra có ai có thể đoạt Thanh thành công.”

Tiếng chiêng và trống vang vọng bên tai không ngừng.

Văn hóa múa sư tử lưu truyền hàng nghìn năm, những cảnh tượng ngoạn mục kể cả người không biết gì về múa sư tử cũng có cảm giác phấn khích, điều này là do cảm giác linh hồn được kích động.

Trăm sư tử xếp hàng.

Từng tiếng chiêng, trống, động tác của người đánh trống gọn gàng, đồng đều, tiếng gõ vang trời, khí thế như cầu vồng.

Đột nhiên, đầu sư tử chồm lên, đuôi sư tử dựng đứng.

“Trăm sư chúc thọ.”

Một giọng nói vang lên, “Chúc Hoàng lão gia tử, vạn thú vô cương.”

Hoàng Giang Hồng giật mình, lập tức cười haha, giữa trán đầy đặn, chấn thanh gật đầu, “Tốt!”

Nếu không phải là vì đã lớn tuổi, Hoàng Giang Hồngchính mình cũng muốn tự mình hạ tràng, tranh đoạt một phen.

Tiếng chiêng, tiếng trống nhỏ dần cho đến khi yên tĩnh.

Lúc này, các khán giả trong sân và ngoài sân đều nín thở nhìn thẳng vào họ.

Vì điều này đồng nghĩa với việc Trám sư đoạt Thanh sẽ chính thức bắt đầu.

Không có dư thừa thêm lời nói nhảm.

Hoàng Giang Hồng xua tay trực tiếp.

bùm! bùm! bùm! Tiếng trống lớn

âm thanh vang vọng lên.

Mỗi một âm thanh đều chấn thiên động địa, như thể làm cho Quảng trường Kim Than lắc lư, lay động tâm hồn khán giả.

Mọi người đều phấn chấn tinh thần và nhìn lên … “Bắt đầu rồi.”

Tống Thiên Dương nắm chặt tay, tìm sư tử của Tống Thu giữa bầy sư từ.

“Cố gắng lên.”

Tống Nhan cũng khẽ nói.

Tống Mục Dương ngồi bên cạnh Tống Trường Thanh và giới thiệu, “Con sư tử đen bên cạnh Tiểu Thu là của hai anh emKhánh Ưng và Khánh Hạc.”

Tống Trường Thanh là đã nhìn quen sóng to gió lớn trên đời, giờ phút này trong lòng cũng áp chế không ngừng một trận kích động, “Tốt, để cho người của toàn thành phố xem thật kỹ một chút con cháu hậu bối nhà họ Tống chúng ta biểu hiện.”

“Con tin tưởng chắc chắn, hôm nay nhà họ Tống chúng ta, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.”

Tống Mục Dương chấn thanh mở miệng, hơi cúi đầu, đôi mắt lóe qua một đạo sắc bén.

Tống Thu chết, tất nhiên sẽ trờ thành tiêu điểm.

Trong và ngoài sân, những tiếng hò reo vang trời, đạt đến độ sôi sục.

“Lôi sư phụ dẫn đầu xông lên.”

Bên kia Diệp gia, Diệp Thiếu Hoàng hai mắt sáng lên, nắm tay vô thức siết chặt.

Ánh mắt của nhiều người cũng

đổ dồn vào Lôi Đại Đồng, ở Thiền Thành, Lôi sư phụ cũng là một đời nhân vật cấpsư vương.

“Trăm sư tử tranh nhau, hòm nay chỉ định sẽ là trận long tranh hổ đấu.”

Xông lên đầu tiên là một đầu sư tử phi thân phía trước nhảy lên cao, nhảy qua chướng ngại vật đầu tiên, hiện trường tiếng hô vang đinh tai nhức óc.

Bùm! Bùm! Bùm! Tiếng chiêng, tiếng trống càng lúc càng dồn dập.

Con sư tử nào cũng muốn thể hiện phong thái của mình dưới con mắt của công chúng, không con nào chịu nhường đường mà lao về phía trước.

Đám đông đột nhiên vang lên cảm thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.