Vượt Rào

Chương 5




Biên tập: Min

Căn nhà thuộc tài sản của Trình Tĩnh Sâm ở Royal Lake Residence này là khu bất động sản nổi tiếng hạng nhất của nước, nằm trong khu trung tâm của thành phố A, dân ở đây không phú cũng quý, không ít các căn biệt thự cap cấp giá trên trời đều thuộc chung cư này.

Hà Thứ dẫn Lâm Vị Quang đi qua đường lớn, chủ yếu là cho cô quen thuộc hoàn cảnh, sau đó cả hai đi vào thang máy, ấn tầng cần lên.

Độ cao của kiến trúc này gần như có thể quan sát toàn bộ thành phố A, Lâm Vị Quang nhìn xuyên qua tấm kính ngắm bên ngoài, thang máy dần đi lên, cảnh quang phồn hoa hiện ra trước mắt không bỏ sót thứ gì.

Cửa có khóa vân tay và mật khẩu, nhưng Hà Thứ chỉ cho cô mật khẩu, Lâm Vị Quang không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là chủ nhà không cho lưu lại dấu vấn tay thứ hai.

“Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp là mới đưa vào, đồ ăn thức uống để ở ngăn cạnh tủ lạnh.” Hà Thứ nhắc nhở, “Chú để phương thức liên lạc ở bên máy bàn rồi, có chuyện gì thì tìm chú, điện thoại thì sáng mai chú mang sang cho, hôm nay ở tạm thế này đã.”

“Vâng ạ, chú Hà vất vả rồi.” Lâm Vị Quang gật đầu, đuôi mắt cong lên một độ cong rất nhỏ, “Phiền chú chuyển lời cảm ơn của cháu đến Cậu Trình.”

Trẻ con ngoan ngoãn và lễ phép luôn khiến người ta yêu quý, Hà Thứ cười với cô, rồi dặn dò đôi ba câu mới đi.

Vứt đi biểu cảm vờ vịt cần có, Lâm Vị Quang không diễn nữa, nằm bò lên ghế sô pha, vắt chân.

Cô nghiêng đầu quan sát căn hộ thông tầng hiện đại này, trong nhà có rất ít dấu vết sinh hoạt, nhưng vừa nãy cô nhìn thấy căn phòng ngủ trên tầng hai có trang phục nam giới, vậy nên có vẻ Trình Tĩnh Sâm từng ở đây.

Ra tay hào phóng với cô thế này, những lúc tiếp xúc cùng nhau, thái độ của anh đã không còn sắc bén nữa, thậm chí là ôn hòa—điều này rất đáng ngờ, nhưng trước mắt thì cứ thế đã.

Những bí mật cay đắng trong nhà họ Trình ấy luôn là chủ đề thường xuất hiện trên các bàn ăn của giới trẻ trong xã hội thượng lưu, vậy nên Lâm Vị Quang không mấy xa lạ với Trình Tĩnh Sâm.

Nghe đồn gia tộc nhà họ Trình rất phức tạp, chú bác vì tranh quyền mà không từ một thủ đoạn dơ bẩn nào, người đứng đầu gặp nạn, nhà họ Trình khốn đốn, người con cả tính tình ôn hòa, hiền lành, khó mà thu phục được lòng dân, cuối cùng vẫn phải rước cậu con trai đi du học ở nước ngoài bao năm là Trình Tĩnh Sâm về nước mới ổn định được cục diện.

Hai năm, sau khi Lão chủ mất, những kẻ liên đới áp bức giành ngôi vị cũng bị diệt tận gốc. Trình Tĩnh Sâm độc tài quyền to, mà khi ấy anh chỉ vừa mới 18 tuổi.

Bây giờ, Trình Tĩnh Sâm của 30, có chút khác trong ấn tượng của Lâm Vị Quang mấy năm trước, cô hơi nheo mắt, liếm răng nanh.

— Bọn họ từng gặp qua một lần, là cô đơn phương thấy anh.

Khi ấy, cô cũng chỉ mới 10 tuổi, Lâm Thành Huy đến Las Vegas gặp vài người bạn trong giới doanh nhân, cô chui vào trong vali trốn đi cả đoạn đường dài, làm ông tức giận muốn xỉu, nhưng cũng chỉ mặc cho cô đi theo.

Las Vegas lộng lẫy đầy kiêu sa, tựa như một thế giới không bao giờ ngủ, cô đi theo Lâm Thành Huy đến một sòng bài, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm đang ném bài lên trên bàn, dập mạnh xuống nói với đối diện “You bust”.

Nét mặt của anh rất sắc bén, ngông cuồng, phóng khoáng, láo xược, Lâm Vị Quang vừa đưa mắt đã nhìn thấy anh.

Khi còn nhỏ cô đã ngạo mạn, ngoài mặt thì lễ phép và khiêm tốn, nhưng không thèm để ai lọt vào mắt, chỉ duy mỗi Trình Tĩnh Sâm là nhớ rất rõ ràng, không phải vì anh kiêu ngạo.

Đơn giản là vì anh quá đẹp.

— Ngũ quan thế kia, cô chưa từng chịu kinh hãi bởi bất kỳ ai như khi thấy anh cả.

Mấy năm trôi qua, người đàn ông ấy còn đẹp hơn khi xưa, gương mặt lạnh nhạt hơn rất nhiều, cô còn thấy rất thú vị nữa cơ.

Về lại chuyện chính, Trình Tĩnh Sâm đủ lớn mạnh, không hề đoái hoài gì đến cô, lão này ngoại trừ mồm miệng không quá lương thiện, thì những mặt khác cũng không mấy xấu xa gì.

Nghĩ thế, Lâm Vị Quang duỗi người không nghĩ thêm nữa.

Cô mím môi, đợi một mình thế này cứ có cảm giác ăn không ngồi rồi.

Đã nói là mọi chuyện chưa thể sắp xếp nhanh như thế được, cả căn nhà này, một không điện thoại hai không máy tính, chỉ có cái tivi để giải trí, nhàm chán quá thể.

Cô gối đầu lên cánh tay khẽ híp mắt, nhìn trần nhà chăm chú đến xuất thần.

Ánh sáng trong căn phòng này rất tốt, phòng khách đối diện với mặt tường bằng kính, ánh mặt trời không tự chủ chíu rọi khắp cả căn phòng, làm cho nó thoáng hơn bao giờ hết, ánh mặt trời đung đưa trên không trung, lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Vị Quang có chút hoảng hốt.

Cô nhớ đến lần cuối cùng mình được an nhàn thế này, là khi còn cùng cười cùng nói với ba mẹ, bây giờ nhớ lại, hóa ra đã qua lâu thế rồi.

Năm ấy, Lâm Thành Huy xuống mồ chưa bao lâu, mẹ cũng đi theo ba. Ngày mất cả ba lẫn mẹ, cô trốn mình trong phòng lật từng trang album, làm thế nào cũng không khóc được, đến tận lúc mở điện thoại lên, nghe được tin nhắn giọng nói cuối cùng của mẹ, mà vào lúc ấy cô đang đi chơi với bạn ở thành phố khác, mẹ nói rằng—-

“Vị Vị, khi nào thì con về? Ba mẹ nhớ con lắm.”

Cô nghe đi nghe lại, cuối cùng như thể hóa điên, khóc lớn, khi ấy mới chợt nhận ra, hai người yêu thương cô nhất trần đời đã rời đi mất rồi.

Cô trưởng thành trong ấm mật, nào có ngờ lần đầu vấp ngã, lại bị thương đau đến thế.

Thế sự vô thường.

Lâm Vị Quang trầm mặc thật lâu, đến khi nhìn thấy màn sương mờ trước mắt, theo bản năng duỗi tay lên che đi, mới phát hiện hóa ra không phải căn nhà có bụi, mà là từ mắt cô.

Cô sửng sốt, vội vã vỗ mặt, dở khắc dở cười tự mắng chính mình.

Đau khổ vì chuyện năm ấy, chi bằng ngẫm lại xem nên làm gì với vị trí hiện tại của bản thân đi.

Lâm Vị Quang biết rõ thời gian của bản thân không nhiều lắm, lão cáo già Lâm Thành Bân còn chưa rõ đã chuẩn bị những gì phía sau, cô phải nhanh chóng kéo lão xuống đài, ngồi về vị trí vốn thuộc về mình.

Sắc mặt của cô nặng nề đi, đáy mắt lóe lên một chút tối tăm, cô day mi tâm, cánh tay che đi hai mắt, thở một hơi thật dài.

Sáng hôm sau điện thoại được đưa đến.

Lâm Vị Quang đang ăn sáng và xem tivi, chợt nghe thấy tiếng chuông vang lên, cô nhả miếng bánh mì nướng trong miệng ra, thấy gương mặt Hà Thứ trên màn LCD.

Cô nheo mày, sau đó liền đưa tay lên mở vội cửa ra, ngoan ngoãn chào anh ta: “Chú Hà, chào buổi sáng.”

Hà Thứ mặc âu phục, xem có vẻ như chuẩn bị đến công ty, anh ta nhìn cô rồi cười: “Chào, ở đây đã quen chưa?”

“Đương nhiên rồi ạ.” Lâm Vị Quang cong môi, “Căn hộ của Cậu còn tốt hơn nhiều so với căn nhà cũ trước kia cháu ở cơ.”

Hà Thứ khẽ vuốt cằm, vào vấn đề chính, lấy điện thoại trong túi áo anh ta đưa cho cô, nói: “Sim chú đã cài cho cháu cả rồi, danh bạ có chú và Cậu Trình, có việc gì thì cứ gọi cho bọn chú.”

Lâm Vị Quang nhận lấy, rồi nhìn anh ta cười đáp: “Dạ, cảm ơn chú Hà.”

Hà Thứ còn công việc nên không nán lại lâu, đưa đồ xong thì đi vội. Lâm Vị Quang cũng đi vào nhà, nằm ườn xuống sô pha như người không xương, hứng thú lướt điện thoại mới.

Download các phần mềm thường dùng xong, cô lại tiện tay mở một game lên tiêu khiển giết thời gian.

Cuối cùng cũng hết nhàn rỗi, cô ăn cơm trưa xong thì mở bản đồ lên rồi ra ngoài chung cư, đến trung tâm thương mại gần đó mua quần áo và các loại đồ dùng sinh hoạt.

Đương nhiên, là dùng tiền của Trình Tĩnh Sâm rồi.

Kinh nghiệm sống từ xa hoa xuống giản dị, rồi lại từ giản dị lên xa hoa đã giúp cô tiêu tiền tự nhiên hơn, tuy rằng tấm thẻ trên tay đủ để mua một tòa nhà, nhưng đi cả chuyến cô vẫn quẹt thẻ khá là khách khí.

— Có điều, dù khách khí thì vẫn là năm con số.

Lâm Vị Quang suy nghĩ một hồi, thấy rằng không nên tiêu tiền người ta trong im lặng, thế là gọi điện thoại cho Trình Tĩnh Sâm, cô vốn không ôm hy vọng sẽ được bắt máy, nào ngờ thật sự nghe kìa.

“Chuyện gì?” Âm thanh của Trình Tĩnh Sâm vọng vào tai.

“Buổi chiều tôi đi shopping, có dùng tiền của chú.” Lâm Vị Quang đi thẳng vào vấn đề, báo số tiền trên hóa đơn cho anh nghe.

Đối phương không đáp lại.

Cô còn đang hoài nghi rằng có khi nào mình tiêu quá nhiều thật rồi không, Trình Tĩnh Sâm mới cất lời.

Anh dừng mấy giây mới hỏi lại: “Chỉ mua mỗi giày?”

Lâm Vị Quang: “….”

Bốn từ, thành công làm cô nghẹn họng.

Lời nói nghẹn ngay yết hầu, nhắm mắt lại, cố làm ra vẻ thản nhiên: “Vậy thì tôi mua tiếp nhé?”

“Quẹt thẻ là được.” Trình Tĩnh Sâm nói, “Trừ phi cháu muốn mua một tòa nhà, còn không thì không cần phải hỏi tôi.”

Lâm Vị Quang xách theo túi lớn túi nhỏ về lại Royal Lake Residence, ánh chiều tà cũng dần cuộn mình lặn xuống sau đường chân trời.

Thành phố A xa lạ này quá đỗi nhàm chán, thế là cô mua một cái ván trượt làm trò tiêu khiển, giá cả cũng khả quan, vì dùng tiền của người khác nên không thể mua đồ quá mắc được.

Cô đặt ván trượt ở gara của Trình Tĩnh Sâm, nằm trong luồng hơi thở tư bản thế kia làm nó trông thật là đáng thương.

Gara mở rộng, Lâm Vị Quang không quá tò mò với đồ vật ở nơi này, nhưng liếc mắt đã nhìn thấy một cái biển số xe rất huênh hoang, thế là không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần.

Đến lần thứ ba cô mới chắc chắn là không nhìn nhầm.

Năm số 9.

Cũng cợt nhả lắm.

Lâm Vị Quang thầm nói, nhưng không để ý quá nhiều, quay đầu đi vào thang máy lên tầng trên.

Đi shopping là chuyện tiêu hao rất nhiều thể lực, tuy chỉ chọn rồi mua, nhưng cũng đủ để mệt mỏi.

Sau khi mở cửa vào nhà, Lâm Vị Quang sắp xếp lại những thứ đồ đã mua rất gọn ghẽ, xé bỏ mác của những bộ đồ mới mua, ném hết vào máy giặt.

Xong xuôi đâu ra đấy rồi, cô mới thở hắt ra đi vào phòng tắm.

Gột rửa đi hết những mỏi mệt bám đầy người, cô bọc áo tắm đi ra ngoài về phòng ngủ, muốn thay đổi một bộ đồ để xem tivi, đến lúc kéo tủ đồ ra mới phát hiện mình có mua bộ đồ ngủ nào đâu.

Lâm Vị Quang suy tư một hồi, đành lui bước tính đường tiếp theo, thế là lê quả dép lê đi lên tầng hai, vào trong căn phòng chứa đầy dồ nam kia.

Bà không có đồ mặc ấy à, đương nhiên phải tận dụng đủ mọi cách chứ.

Những chiếc áo sơ mi treo trên giá trông chất liệu rất rốt, ủi xong cũng không rõ là đồ mới hay cũ, Lâm Vị Quang chọn một chiếc áo chất vải mềm mại để mặc vào, vạt áo vừa vặn đến đùi.

Trên áo sơ mi có mùi nước hoa Cologne, khá giống với mùi hương trên thân người Trình Tĩnh Sâm, chỉ số mập mờ vượt quá tiêu chuẩn, thậm chí còn làm cho cô có cảm giác đang nằm trong lòng người đàn ông ấy.

Ý thức được mình đang nghĩ gì, Lâm Vị Quang giật mình.

Điên à.

Cô thầm chửi bản thân, hoảng loạn lắc đầu nguầy nguậy, đuỗi tay đóng cửa tủ lại.

Trong phòng khách có một rạp chiếu tại gia, đúng là cách tốt nhất để giết thời gian, cô vừa xuống tầng trệt liền tắt hết tất cả ánh đèn đi, sau đó nằm lên sô pha bắt đầu xem phim.

Căn nhà to thế này chỉ có mỗi mình mình, Lâm Vị Quang cũng không rõ là nhàm chán hay thoải mái chiếm phần đông, trước kia tuy rằng cuộc sống ở Viện phúc lợi Trẻ em không được thoải mái, nhưng ít nhiều gì cũng có thể chửi lộn đánh nhau, bây giờ ở nơi này, không được chạy cũng không thể nhảy, đúng là nhàn rỗi thật sự.

Nếu không phải lý trí còn online, thì cô còn muốn xin xỏ Hà Thứ tìm cho mình đối tượng để tám chuyện đấy.

Lâm Vị Quang xem phim không được bao lâu, bụng bắt đầu cồn cào, cô lười động người, nhưng sau đó đói đến nỗi dạ dày cũng khó chịu, đành phải nhận lệnh đứng lên.

Dung tích tủ lạnh rất lớn, bên trong trừ đồ ăn vặt và đồ uống ra, còn có bột mì, rau quả và trứng các loại, cứ như là một cái sạp chợ bán đồ ăn, cần gì là có đó.

Chỉ tiếc, toàn là đồ sống.

Lâm Vị Quang cẩn thận lựa chọn, cuối cùng lấy cà rốt và rau cải ra, chuẩn bị nấu cháo rau dưa.

Tay nghề cằn cỗi làm hạn chế phát huy, cô không có yêu cầu quá cao với bản thân, ăn sao cho không nhập viện là được, báo thức giờ giấc đâu vào đấy rồi, cô rửa sạch tay rồi về phòng khách xem nốt phần còn lại của bộ phim.

Cốt truyện đang đến hồi cao trào, Lâm Vị Quang dồn toàn lực chú ý lên màn hình, cô ôm trọn gói snack, hai đùi gác lên thành sô pha lúc ẩn lúc hiện, xem phim đến là hăng say.

Âm lượng mở đến maximum, vậy nên cô không hề nghe thấy tiếng động nhỏ từ huyền quan.

Dép lê trên chân có lủng lẳng sắp sửa rơi xuống nền, cô không mấy chú ý, khẽ khàng đung đưa, một chiếc dép bay ra ngoài mấy centimet.

Lâm Vị Quang than ôi, nhảy xuống sô pha muốn nhặt nó về, kết quả mới đi được hai bước, đã thấy có một thân hình ở ngay trước mặt.

Trong phòng khách, tự bao giờ đã có bóng một người đang đứng.

Hơn nửa đêm đột nhiên nhảy ra một cá thể là chuyện khủng bố lắm rồi, nhưng sau khi Lâm Vị Quang nhận ra người đó là ai, thì tích tắc ấy càng cảm thấy khủng bố hơn bao giờ hết.

Cái chân ngượng ngùng giơ giữa không trung, cô đứng nửa vời thế này trông thật quỷ dị.

Mà so với sự khiếp đảm của cô, thì Trình Tĩnh Sâm đặc biệt thản nhiên.

Anh tháo đồng hồ xuống đặt lên ngăn tủ, hai món đồ chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.

Quét mắt nhìn dép lê trên sàn nhà, anh trầm ngâm một hồi, cứ như không hiểu nổi: “Lâm Vị Quang, cháu bao tuổi rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.