Vượt Qua Bão Giông
Phần 10
Lúc đứng dưới đã thấy du thuyền của công ty Dolphins rất lớn, nhưng lúc lên tàu mới biết nơi đây ngoài rộng rãi còn xa hoa một cách khủng khiếp, xa hoa đến mức dù tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi vẫn thấy cực kỳ choáng ngợp.
Ngay giữa tầng 1 là có một bể bơi hình chữ nhật cỡ đại, xung quanh hai bên được thắp rất nhiều đèn, ánh sáng rọi xuống mặt biển và cả mặt bể bơi, phản chiếu lung linh lên mặt nước. Trên sàn tàu mọi người đang tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt, phụ nữ một là ăn mặc thiếu vải, một là chỉ mặc bikiki lượn qua lượn lại, đàn ông đứng bên cạnh nhìn không rời mắt.
Ở giữa đám người đông đúc đó, tôi thấy gần chục cô tóc vàng và cả tóc đen đang bâu kín lấy một người đàn ông. Anh ta hình như là con lai nên dáng dấp có vẻ đô con, nhưng trên người lại mang màu da vàng đặc trưng của Châu Á. Vừa thấy chúng tôi lên thuyền, gã đó đã nở một nụ cười tươi rói rồi huýt sáo một tiếng, tiếp theo tiếng nhạc sôi động ngay lập tức được tắt đi
Người đàn ông đó đứng dậy, vẫy vẫy tay:
– Việt. Tớ ở đây, tớ ở đây.
Trái lại với sự niềm nở của đối phương, Việt vẫn giữ sắc mặt thờ ơ như cũ, anh ta khẽ gật đầu một cái rồi tiến lại, gã kia cũng đẩy mấy người đẹp ra để đi về phía chúng tôi. Khi đến gần nhau, bọn họ không hề bắt tay bắt chân như bình thường mà là gã kia dang tay, lao đến định ôm Việt một cái, có điều anh ta ngay lập tức né đi:
– Đừng có ôm tôi.
– Này, lâu lắm mới gặp lại, cậu đừng tỏ thái độ xa cách thế với tớ được không? Bây giờ tớ đang là đối tác của cậu đấy.
– Đối tác thì đứng đắn chút đi, ở đây đông người.
– À… à…
Gã đó cười cười tỏ vẻ hiểu ra, sau đó lại quay sang bà Tâm, ánh mắt ban đầu dính chặt lấy vòng ngực cỡ đại của chị ta một hồi, xấu xa nói một tiếng:
– Nhân viên công ty cậu đây à? Nhìn được đấy nhỉ? Ấy, còn em này nữa…
Vừa nói, hắn vừa nhìn sang tôi, cả gương mặt sáng bừng lên giống như vừa tìm thấy một thứ gì đó thú vị lắm:
– Em này sao lạ thế? Cậu kiếm ở đâu ra đây?
Việt liếc mắt nhìn Dương một cái, cậu ta ngay lập tức hiểu ý, chủ động tiến lên một bước rồi nói:
– Anh Antony, đây là trợ lý mới của công ty em. Cô ấy đảm nhiệm một phần công việc thư ký cho anh Việt ạ.
– Ồ thế à? Thư ký này không có mối quan hệ mờ ám gì với sếp Việt đấy chứ? Nhìn nai tơ thế này, cẩn thận bị sếp Việt cho biết mùi đời từ lúc nào không biết đấy nhé.
Cái gã Antony này làm giám đốc một công ty lớn mà chẳng đứng đắn tý nào, đi ký hợp đồng mà dẫn toàn mỹ nữ đến để hưởng thụ thì cũng tạm coi đó là bệnh nhà giàu để bỏ qua được. Nhưng ngay cả nhân viên đối tác mà anh ta cũng cợt nhả kiểu này, đúng là chẳng ra làm sao.
Trong lúc chúng tôi ai cũng ngượng ngập không biết trả lời thế nào thì Việt lại cất tiếng gọi:
– Antony.
– Hả?
– Nghe nói cậu mời rượu tôi, rượu đâu?
– Đây đây, cậu không nói thì tớ cũng suýt quên.
Nói rồi, Antony lập tức quay đầu về phía boong tàu rồi hô to bằng tiếng Anh:
– Mọi người, khách quý lên tàu rồi. Tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng việc ký hợp đồng với công ty Nam Việt. Khui rượu vang 1958.
Anh ta vừa dứt lời thì xung quanh vang lên rất nhiều tiếng hú hét phấn khích, tiếp theo tiếng nhạc tiếp tục vang lên, đồng thời còn có rất nhiều âm thanh của rượu champane được khui ra. Antony dẫn chúng tôi đến một bàn VIP ngay sát mặt bể bơi, vừa ngồi xuống ghế một cái thì có rất nhiều mỹ nữ tóc vàng tự động nhào tới, cô thì rót rượu, cô thì ôm lấy cánh tay của mấy người đàn ông trong đoàn của bọn tôi.
Đây là cách đãi khách của Antony nên tất nhiên bọn tôi không ai dám từ chối, ngay cả Dương dù không thích vẫn phải ngồi yên để mấy cô ngực bự rót rượu đến tận miệng cho mình. Bên phía Việt thì khỏi phải nói, không phải một cô mà là tận 5 cô quấn quanh anh ta.
Antony nói:
– Hôm nay các em phải phục vụ anh Việt cho cẩn thận, khách quý của anh đấy. Để anh Việt phật lòng thì đừng trách anh ném các em xuống biển.
Năm cô gái kia cười ngọt ngào, gật đầu, mấy ngón tay như rắn liên tục bò trên người của Việt, anh ta cũng không cảm thấy phiền hay phản ứng gì, chỉ cầm cốc rượu vang lên rồi nói:
– Bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn không bỏ được thói sống xa hoa trụy lạc này à?
– Việt, tớ chẳng có gì ngoài tiền cả, không sống thế này thì chẳng có lỗi với bản thân à? Cuộc đời có bao nhiêu đâu, phải tranh thủ hưởng thụ chứ. Ai như cậu, suốt ngày cắm mặt vào làm việc, có tiền cũng chẳng biết tiêu gì. Ông già cậu đâu để cậu thiếu tiền, cậu làm việc như kiểu bán mạng thế làm gì?
Trong lòng tôi lập tức giống như bị gõ mạnh một cái, toàn bộ sự tập trung dồn hết cả vào đôi tai. Suốt thời gian dài qua điều tra, đây là lần đầu tiên tôi được nghe nhắc đến bố của Việt, không phải nghe từ những người tôi đang tiếp cận mà là từ miệng của một gã đối tác hoàn toàn xa lạ. Dù gì đây cũng là thông tin cho giá trị, cho nên tôi rất chú trọng, ngoài mặt giả như không để tâm nhưng dây thần kinh trong người đều đang căng lên.
Có điều, Việt dường như không thích nhắc đến bố thì phải. Anh ta không hề nhắc chuyện gia đình mà chỉ nhấp một ngụm rượu rồi đáp:
– Đam mê của cậu là hưởng thụ, đam mê của tớ là làm việc. Chúng ta khác nhau.
– Chúng ta vẫn có cùng chung một chí hướng đó thôi.
Antony cụng ly với anh ta, cười gian trá:
– Cùng là kẻ kiếm tiền không biết điểm dừng.
– Cạn ly.
– Cạn ly.
Hai người đàn ông nói chuyện, mấy người bọn tôi đến đây thực ra chỉ là loại tôm tép, không thể hiểu được thế giới của người có tiền, cho nên chỉ tập trung nghe nhạc và nhìn những vũ công ở đối diện khiêu vũ.
Sau khi mấy bài nhạc qua đi, Antony chủ động mời một người phụ nữ trong đoàn của tôi khiêu vũ với anh ta. Tất nhiên tôi chỉ biết đánh nhau chứ không biết nhảy nhót gì cho nên chỉ ngồi im không dám lên tiếng, Atony nhìn một vòng rồi dừng lại ở chỗ tôi, may sao đúng lúc anh ta định mở miệng ra nói thì Việt lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, người anh ta khá cao lớn nên ngay lập tức chắn tầm mắt của Antony hướng đến tôi.
Antony cười nham nhở:
– Cậu muốn khiêu vũ với em nào? Chọn bừa một em đi.
– Không có hứng.
– Này, cậu đừng làm mất mặt tớ thế được không? Ban nhạc này tớ bỏ mấy chục nghìn đô về để chơi nhạc cho cậu nghe đấy. Mấy em ngồi đây cũng là của cậu hết, đêm nay chỉ đảm nhiệm phục vụ mỗi cậu thôi. Cậu không nể mặt tớ thì cũng nên nể mặt đối tác của cậu đã nhiệt tình chuẩn bị cho cậu cẩn thận như thế chứ.
– …
– Việt, đứng dậy khiêu vũ đi.
Anh ta đã nói đến thế, từ chối thì cũng không hay lắm nên Việt cũng đành đứng dậy, có điều anh ta không chọn cô nào tóc vàng mà lại tóm lấy tay tôi kéo lên. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì lại nghe anh ta nói:
– Mấy em của cậu để tý nữa dùng sau. Tôi thích nhảy với người của tôi hơn.
Antony lại nhìn chòng chọc tôi lần thứ hai, ánh mắt giống như đang dò xét điều gì đó, mãi sau mới cười phá lên rồi gật đầu:
– Cậu thích là được. Em nào cũng được, mình cũng kiếm một em.
Anh ta vừa nói xong thì bà Tâm chủ động đứng lên, ưỡn cao bộ ngực cỡ đại ra rồi nói:
– Anh Antony, để em nhảy với anh.
– Cô em hả? Được đấy, lại đây nhảy với anh.
Nói rồi, Antony rất tự nhiên ôm lấy eo bà Tâm đi ra chỗ khiêu vũ, Việt cũng kéo tay tôi lững thững đi theo sau. Ở đây có đông người, hơn nữa anh ta lại là sếp tôi, tôi sợ mình chủ động giằng tay ra thì làm mất mặt sếp nên đành nhỏ giọng nói:
– Em… không biết nhảy. Hay là anh… chọn người khác đi.
– Không cần nhảy, bước theo nhịp chân tôi là được.
– Nhưng em hậu đậu lắm, em không bước theo được đâu. Em dẫm lên chân anh đấy.
– Không cần lo.
Tàu cưỡi sóng nhẹ nhàng lướt đi trên mặt biển, tiếng nhạc du dương cất lên, tất cả mọi người bắt đầu khoác tay nhau khiêu vũ trên sàn tàu xa hoa rộng rãi. Giữa rất nhiều cặp đôi như vậy, Việt đột nhiên đứng lại rồi xoay người nhìn tôi:
– Biết đặt tay ở đâu không?
– Hình như… trên vai anh.
– Một tay đặt lên vai, một tay đặt lên eo. Như thế này.
Anh ta chủ động đặt tay lên người tôi trước, bàn tay đẹp đẽ dừng ở vai và eo tôi, nhưng tuyệt nhiên không phải sàm sỡ mà chỉ đặt ở đúng một vị trí rất chuẩn mực.
Tôi biết ở giữa một rừng mỹ nữ như thế này anh ta hưởng thụ còn chẳng hết, sẽ không thể nào có ý đồ gì với tôi được, cho nên việc tôi phải làm bây giờ là không cần lo lắng gì cả, chỉ cần làm theo lời anh ta thôi. Nghĩ thế nên tôi yên hít sâu vài một hơi, sau đó cũng đặt tay lên vai và eo anh ta, bẽn lẽn nói:
– Thế này ạ?
– Ừ. Giờ bước theo nhịp chân tôi.
Những người luyện võ tay chân rất linh hoạt, nhưng để thực hiện các động tác uyển chuyển như khiêu vũ hay múa thì lại cực kỳ thô cứng. Sau khi Việt bắt đầu di chuyển, tôi cũng cố gắng bắt nhịp theo anh ta nhưng không thể được, hết lần này đến lần khác dẫm lên giày anh ta.
Nhìn mọi người nhảy với nhau rất thành thục, còn mình thì đứng với một người đàn ông mà lóng nga lóng ngóng, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn sàn tàu nứt ra một kẽ mà chui xuống, đang không biết phải làm sao thì một giọng nói rất nhẹ nhàng sượt qua tai tôi:
– Không sao đâu, thả lỏng người.
– Em dẫm lên giày anh nữa rồi.
– Tý nữa lau đi là được.
– Nhưng mà…
Bàn tay đặt trên vai tôi khẽ vỗ vỗ mấy cái, ý bảo tôi là “không sao cả”. Lần đầu tiên thấy người như anh ta đối xử dịu dàng với mình như vậy, tự nhiên tôi lại có cảm giác thoải mái hơn, không còn cảm thấy quá áp lực như trước nữa. Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, cười nói:
– Thế thì dẫm nhiều một tý, tý nữa lau luôn cả thể nhé?
– Còn phải xem có thương tích gì không?
– Anh yên tâm, em chỉ nặng 49kg thôi. Cùng lắm là sưng tý mắt cá.
Việt nghe xong cũng cười, lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười ở khoảng cách gần như vậy. Không phải cười tươi như Antony mà rất nhẹ nhàng, mà đối với người đàn ông có ngoại hình nổi trội như vậy, chỉ cần cười khẽ thôi cũng đủ đẹp trai rồi.
Không hiểu sao bỗng dưng lúc ấy tim tôi bất giác lại đập hẫng mất một nhịp!
Tôi giật mình, vội vã cúi đầu xuống nhìn bước chân của anh ta, tiếp tục lóng ngóng bước theo nhịp di chuyển. Gió biển thốc vào mui tàu, mang theo hơi nước và mùi vị tanh tanh đặc trưng của nước biển, nhưng trong gió còn lẫn cả mùi hương từ trên áo vest của Việt, một loại mùi rất nhẹ nhàng và cũng rất thơm.
Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ im lặng khiêu vũ cho đến khi bản nhạc kết thúc. Khi tất cả trở về trạng thái bình thường như cũ, mấy người nhân viên phục vụ lập tức mang rượu ra, Antony cầm hai ly rượu vang đến đưa cho tôi một ly, anh ta một ly:
– Người đẹp, lần đầu tiên khiêu vũ à?
– À… vâng ạ. Lần đầu tiên vẫn còn hơi lóng ngóng. Sau chuyến này về em phải đăng ký học một khóa khiêu vũ mới được. Hy vọng lần sau nếu có dịp được ký hợp đồng với công ty Dolphins thì sẽ đủ tự tin mời anh khiêu vũ.
Antony nghe xong thì bật cười thành tiếng, cụng ly với tôi:
– Cô em thú vị thật đấy. Rất thông minh.
– Cảm ơn anh đã khen. Lần này đến Cát Bà, công ty em là chủ, công ty anh là khách. Nhưng đứng trên tàu của anh, anh là chủ, em là khách. Ly này coi như không ai kính ai, là rượu dùng để làm quen, cạn ly.
– Haha. Cạn ly.
Uống với Antony thêm mấy ly, tôi quay về chỗ cũ ngồi xem mọi người nhảy nhót. Dương ngồi cạnh thỉnh thoảng ghé sang tôi nói nhỏ:
– Em uống rượu đấy à? Có sao không?
– Em uống mấy ly thôi, không sao đâu. Anh đừng lo.
– Ký hợp đồng với các công ty nước ngoài toàn thế, xã giao xong, uống rượu say rồi thì mới bắt đầu nói đến hợp đồng. Antony là bạn sếp nên quá trình xã giao này càng lâu, em cố chịu đựng nhé.
– Vâng, em không sao thật mà. Anh có say không đấy.
– Không, anh không sao. Em muốn ăn gì không? Bên kia có đồ ăn nhẹ, anh lấy cho em nhé?
– Lúc chiều em ăn bánh mì rồi, em không đói. Anh ăn đi.
– Anh cũng không đói. Mình ngồi nghe nhạc tiếp vậy.
Tôi gật đầu, liếc sang bà Tâm mới thấy chị ta đang ngồi rót rượu và trò chuyện với Antony, bên cạnh còn có Việt đang trầm mặc uống rượu. Nhìn thái độ của anh ta với bà Tâm, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác như bọn họ không phải là người yêu mà đơn giản chỉ là đồng nghiệp bình thường. Nếu thực sự yêu nhau, ít ra cũng không nên để người đàn ông khác sờ soạng người phụ nữ của mình thế chứ?
Uống rượu nói chuyện thêm một lúc thì đã hơn mười một giờ khuya, tàu đã đi xa khỏi đảo Cát Bà và lênh đênh trên biển rồi nên có lẽ đêm nay chúng tôi sẽ không quay về lại đất liền.
Antony bỗng nhiên đứng dậy, nói gì đó với Việt rồi đi vào bên trong tàu, bọn tôi cũng đứng dậy đi theo. Lúc vào đến nơi mới biết bên trong một sòng bạc với rất nhiều người đang chơi, Antony chỉ xuống một bàn rồi nói:
– Đêm còn dài, Việt, chơi bài tý đi.
Chiếc bàn đối diện có hai người đàn ông đang chờ sẵn, bọn họ không phải người Châu Âu hay con lai mà là người Châu Á chính gốc, khi thấy Việt từ xa đã cười toe toét thay cho lời chào:
– Anh Việt, chơi bài tý đi. Lâu lắm mới có dịp gặp nhau, phải sát phạt tý cho vui chứ. Tiêu tiền là phải tiêu trên bàn cờ bạc mới vui.
– Các cậu lặn lội từ Mỹ sang đây chỉ để mời tôi đánh bài thôi à?
– Haha, rảnh rỗi không biết làm gì nên sang đây thử kiếm ít tiền từ túi anh xem thế nào.
Việt nghe xong thì hơi nhếch môi, sau đó quay sang nhìn mấy người bọn tôi rồi nói:
– Mỗi người kiếm một bàn chơi đi. Mấy đại gia này hôm nay mang tiền đến tận nơi tặng công ty chúng ta, đừng để bọn họ thất vọng.
– Vâng.
Mỗi người kiếm một bàn chơi bài, tôi không biết chơi nên chẳng biết làm gì, đang định đi ra ngoài ngắm cảnh thì Việt bỗng nhiên kéo một chiếc ghế ngay sát bên cạnh rồi bảo tôi:
– Ngồi xuống đây đi.
Bà Tâm đang quấn chặt lấy anh ta, nghe thấy thế thì trợn mắt quay sang nhìn tôi. Tôi cũng tưởng anh ta nói đùa nên đáp:
– Em không biết đánh, anh cứ chơi đi.
– Chơi đi, tôi dạy cô.
Chẳng hiểu cái gã này hôm nay ăn nhầm cái gì mà hết bắt tôi khiêu vũ rồi lại bắt tôi đánh bài, tôi ngẩn ra nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, trong lòng lập tức trở nên lạnh toát.
Không lẽ Việt biết tôi là trinh sát cài vào bên cạnh anh ta rồi nên mới cố ý bắt tôi làm những việc đó để quan sát tôi?
Tôi chột dạ đưa mắt nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ, vì đôi mắt quá sâu nên một người từng học tâm lý phạm như tôi cũng không thể đoán nổi ra anh ta đang nghĩ cái gì. Nhưng đến giờ phút này, có lẽ điều an toàn nhất mà tôi nên làm là ngồi xuống đánh bài theo ý anh ta, sau đó cố gắng thắng vài ván là xong, đằng nào chỗ casino chips trên bàn kia cũng chẳng phải của tôi.
Nghĩ thế nên tôi đành ngồi xuống ghế, hồi hộp để chờ nhân viên phục vụ chia bài. Lúc này trên bàn đã có đủ 3 người đàn ông, là Antony, hai người lai Châu Á ngồi đối diện và tôi, như vậy nghĩa là Việt chỉ ngồi bên cạnh để xem mấy người bọn tôi đánh.
Ván đầu tiên, bài rất đẹp nhưng tôi không biết đánh nên thua 20 casino chip. Ván thứ hai, tôi lại thua tiếp nên mất thêm 20 casino chip nữa, đến ván thứ ba, dù tôi đã rất cố gắng rồi nhưng chơi với 3 gã lõi đời kia vẫn thua trắng, bà Tâm đứng bên cạnh không nhịn được mới khẽ bảo tôi:
– Cô biết một casino chip trị giá bao nhiêu tiền không hả?
Tôi ngơ ngác lắc đầu:
– Không ạ.
– 10.000 USD đấy.
Ôi mẹ ơi, một chip tận 10.000USD, thế mà nãy giờ tôi thua tận 60 casino chip, bằng cả một gia sản khổng lồ rồi. Dù không phải tiền của mình nhưng lại do mình làm mất, tôi tiếc của nên nhăn nhó quay sang nhìn Việt, thấy sắc mặt anh ta vẫn lạnh băng không cảm xúc, như kiểu chẳng hề thấy tiếc tiền gì. Tôi áy náy nói:
– Hay là anh vào chơi đi, em biết đánh sơ sơ thôi, không chơi lại mấy anh này được.
– Thắng thua do bài được chia. Cứ bình tĩnh chơi đi.
Ở phía bên kia, Antony cười ha hả:
– Sao thế? Mới đó mà cô em đã sợ rồi à? Cô em không biết sếp của cô em có bao nhiêu tiền à?
Hai người đàn ông còn lại cũng hùa thêm vào:
– Đánh hết chỗ casino chip trên bàn này cũng chưa thấm vào đâu ấy chứ. Nhưng mất hết thì cũng tốn kha khá đấy. Sao? Anh Việt có đổi ý không? Anh vào chơi thay cô em kia đi.
– Khỏi. Tự cô ấy đánh được. Chia bài đi.
Người phục vụ tiếp tục chia bài, tôi vừa định cầm lên thì Việt lại vươn tay ra, giữ lấy tay tôi. Anh ta không thèm xem 3 lá bài dưới bàn kia là gì mà vẫn bảo tôi:
– Cược 100 casino chips.
Tôi không biết tại sao anh ta lại như thế, nhưng thật đáng buồn rằng: ở một nơi xa hoa trụy lạc như thế này, người tôi có thể tin tưởng nhất chỉ có thể là “nghi phạm” của tôi, cho nên tôi cũng mạnh dạn nói:
– Cược 100 casino chips.
Antony liếc tôi một cái, gật đầu nói:
– Theo.
Hai người đàn ông còn lại cũng đẩy casino chips ra, nói “Theo”.
Lúc đầu tôi cũng run, nhưng Việt thì cứ bảo
bảo tôi cược lên 200, rồi 300, đến khi tất tay toàn bộ casino chips trên bàn thì giá trị ván bài đã rơi vào vài chục triệu USD rồi. Hai gã Châu Á kia chần chừ một lúc rồi quyết định úp bài, chỉ còn mỗi Antony dám theo chúng tôi.
Thấy Antony có ý định theo tới cùng, tôi càng lúc càng thấy sợ trắng tay sau ván bài này, ngồi cược thôi mà hít thở không ra hơi. Tuy nhiên đúng lúc này thì Việt lại nói:
– Cược hợp đồng lần này, thêm du thuyền và khách sạn Legend. Đổi lại, nếu tôi thua thì nhượng lại cậu 4 trụ sở công ty ở nước ngoài.
– Việt, cậu định chơi lớn đấy à?
– Không phải các cậu sang tận đây để chơi lớn trước à?
Nghe đến đây tôi mới thực sự vỡ lẽ rằng, hóa ra hai công ty chúng tôi sẽ ký hợp đồng trên sòng bài này. Antony và hai gã kia là con nhà giàu nên mục đích của chúng không phải là tiền mà đơn giản chỉ là tìm kiếm chút niềm vui thôi, đánh bài thắng Việt và làm anh ta trắng tay trên sòng bài niềm vui của bọn chúng.
Như kiểu 4 người rõ ràng là bạn, nhưng trong 4 người đó có một người xuất sắc hơn nên 3 người còn lại muốn hạ gục người đó một lần.
Có điều người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi thông minh hơn hẳn ba cậu ấm kia cả mười bậc, Việt đã sớm nhận ra điều này nên mới để tôi chơi bài.
Đánh địch không sợ gặp kẻ thù cũ, đánh địch sợ nhất gặp một người mình không biết gì. Và tôi chính là kẻ mà ba người bọn Antony không hề biết gì đó.
Không thể không công nhận, anh ta đi nước cờ này đúng là quá cao siêu!
Antony suy nghĩ một hồi, vẻ mặt bắt đầu nhăn nhó, cuối cùng vẫn phải nói:
– Nhưng khách sạn Legend là khách sạn đầu tiên của nhà tớ đấy. Đổi cái khác được không?
– Không.
Việt vừa nói dứt lời thì bàn tay đang giữ tay tôi hơi buông lỏng, tôi lập tức hiểu ý anh ta, nhẹ nhàng cầm ba lá bài lên nhìn. Khi thấy trên đó là cây 2, 5, 7, trong lòng tôi lập tức cảm thấy có một luồng khí lạnh buốt xộc lên, nhưng ngay lúc đó tôi biết mình không nên tỏ ra sợ hãi mà phải cười, cười một cách thật tự nhiên, giống như một kẻ đang trong tâm thế chắc thắng.
Thế là tôi quay sang nhìn anh ta, nhẹ nhàng cười một cái. Việt cũng nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười hài lòng.
Không cần chỉ thị của anh ta, tôi dứt khoát phát giá:
– Thêm 20% cổ phần của sếp Việt ở công ty Nam Việt, tương đương 5 triệu đô.
Lần này sắc mặt Antony hết xanh lại trắng, có lẽ hắn và hai người kia thấy một kẻ gà mờ như tôi mà dám hùng hổ cược cả cổ phần của sếp như vậy, lại còn cười tươi như hoa, thì trong lòng đã bắt đầu sợ tôi nắm chắc phần thắng rồi.
Không khí trên bàn bài căng thẳng giống như một cây cung đã được lắp sẵn vào cây tên, sẵn sàng bắn đi bất cứ lúc nào. Trong lòng tôi cũng căng thẳng đến mức mồ hôi tay đã bắt đầu vã ra, chỉ có Việt dù bị trợ lý cược cả cổ phần mà vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.
Một lát sau, cuối cùng Antony cũng chọn cách úp bài, anh ta bật cười ha hả:
– Tất nhiên là tớ không theo. Dù sao trên thuyền này của tớ toàn gái đẹp, chẳng dại gì mà giao cho cậu.
– Tốt.
Việt gật đầu, sau đó quay sang bảo với tôi:
– Lấy giấy bút ra ký hợp đồng với anh Antony đi.
Đối phương chủ động úp bài nghĩa là tôi đã thắng, không cần phải mở bài lên làm gì nữa. Tôi đặt mấy lá bài xuống rồi ngay lập tức chạy đi lấy hợp đồng cầm đến, đặt trước mặt Antony:
– Anh Antony, chơi bài thắng thua là chuyện thường tình. Có thể ký được hợp đồng vừa ý không mới là chuyện lớn. Hy vọng hai công ty chúng ta hợp tác thành công.
Sắc mặt Antony vẫn chưa hết bực dọc, nhưng hắn đã thua nên không những mất cả đống tiền mà hợp đồng này còn buộc phải ký. Antony nhận lấy cây bút của tôi, thở hắt ra một hơi:
– Cô em được đấy. Sếp Việt của em đúng là có mắt nhìn người.
– Cảm ơn anh đã khen.
Antony đặt bút ký hợp đồng xong, tôi kiểm tra cẩn thận đầy đủ các hạng mục rồi mới đưa cho Dương cất đi. Lúc này một trong hai gã người Châu Á mới tò mò hỏi:
– Khoan đã, lúc nãy bài của anh Việt là bao nhiêu thế? Đằng nào cũng thắng rồi, mở ra cho bọn em xem đi.
– Đúng đấy, mở ra cho bọn em xem đi.
Việt không nói gì, chỉ đứng dậy lật mấy cây bài của bọn tôi lên, ở phía bên kia hai người châu Á cũng lật bài của Antony. Bài của anh ta là ba lá 3, 6, 7, tổng là 6 điểm, hơn bài của tôi 2 điểm, Antony nhìn thấy bài của tôi thì ngay lập tức trợn mắt, suýt chút nữa tức phun máu mũi mà chết.
Cậu ta tức điên lên, hậm hực chỉ vào Việt rồi gào ỏm tỏi:
– Việt… cậu… cậu được lắm, dám lừa tớ.
Việt không buồn trả lời anh ta mà chỉ quay sang bảo mấy người bọn tôi:
– Lấy toàn bộ số casino chips trên bàn đi, mấy người này thua hết tiền rồi, giải tán thôi.
***
Lời tác giả: Thực ra đoạn này tớ định viết anh Việt ngầu hơn nhưng sợ lại thành truyện ngôn tình mất, thế nên đành phải kìm hãm sự ngầu của anh lại. Tuy nhiên thế này cũng rất ngầu lòi rồi phải không? Hai ông bà song kiếm hợp bích quá đỉnh nhỉ.
Hehe. Ngày mai là cuối tuần rồi, bạn Hổ lại nghỉ ngơi một ngày, hẹn gặp lại mọi người vào chủ nhật nhé. À đọc xong nhớ đừng quên tương tác cho bạn Hổ đấy, đa tạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!