(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mỗi ngày tôi mang cho cậu ấy hai cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh bao chay và một túi sữa đậu nành.
Có đôi lúc cậu ấy chậm chạp nhận ra:
“Tiền lần trước tớ đưa cậu đã hết rồi sao?
Cậu ấy móc 20 tệ trong túi ra đưa cho tôi:
“Của tuần sau đây!”
Trương Siêu mắng cậu ấy:
“Sao da mặt cậu dày thế, cậu cũng không thèm hỏi cậu ấy có tự nguyện không.”
Thẩm Đông Dã cười tủm tỉm nhìn tôi:
“Mang bữa sáng cho anh trai là vinh hạnh của cậu ấy, phải tự chuyện chứ, đúng không?”
Tôi không chịu nổi nụ cười của cậu ấy.
Trái tim tôi đang loạn nhịp.
Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ:
“Bởi vì cậu luôn giảng bài cho tớ.”
Trương Siêu bất mãn:
“Tớ cũng giảng bài cho cậu.”
“Thế cậu muốn tớ đưa bữa sáng cho không?”
“Bỏ đi, tớ không thêm việc cho cậu đâu.”
Một ngày nọ, sau khi đổi chỗ bạn nữ Tinh Tinh ngồi phía sau tôi đột nhiên khẽ hỏi tôi:
“Lê Lâm Lâm, tớ có thể hỏi cậu bài này được không?”
Tôi rất ngạc nhiên:
“Cậu hỏi tớ?”
Gương mặt Tinh Tinh ửng đỏ ngay lập tức:
“Cậu, nếu cậu không có thời gian cũng không sao.”
Lúc này, tôi nhìn thấy bản thân của mình trước đây trên khuôn mặt cô ấy.
Căng thẳng, rụt rè, sợ bị từ chối.
Tôi cười:
“Tớ có thời gian, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi, thành tích của tới không tốt, tôi sợ không trả lời được câu hỏi của cậu thôi.”
Tinh Tinh vội vàng nói:
“Sao có thể được? Giữa kỳ này cậu đã lọt vào top 10 của lớp và top 100 của khối, đã rất tốt rồi.”
Có lẽ vì tôi đã từng là là học sinh kém, nên lúc giảng bài càng kiên nhẫn hơn và dụng tâm hơn.
Từ đó về sau, Tinh Tinh rất thích hỏi bài tôi.
Không chỉ có cậu ấy, còn có nhiều bạn học khác.
Thời cấp 3, trong mắt mọi người bao giờ cũng thấy học sinh giỏi.
Nhưng cũng có những bạn học có thành tích bình thường, cũng luôn cố gắng chăm chỉ.
Họ không thể leo lên đỉnh núi, có lẽ vì chưa đủ tài năng, hoặc có lẽ vì chưa tìm được phương pháp học tập.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");