(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi đỏ mắt cãi nhau với bọn họ.
Giận đến nỗi không ăn cơm tối.
Buổi tối chị tôi học tiết tự học về.
M-ẹ làm đồ ăn đêm cho chị ấy, còn than với chị rằng tôi không nghe lời, cáu kỉnh, tùy hứng.
Chị khẽ nói:
“Thế m-ẹ cũng làm cho em một phần đi.”
M-ẹ sững sờ.
Chị vừa ăn mì vừa nói:
“Lên đại học con có thể đi làm thêm, tiền học phí cũng có thể vay.”
“Nếu Lâm Lâm muốn đi học cứ để con bé đi học đi.”
Bố m-ẹ thỏa hiệp.
Tôi đứng trước cửa phòng chị nói cảm ơn.
Chị đang làm bài, không ngẩng đầu lên:
“Không phải cảm ơn chị, em tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình là tốt rồi.”
Chuyện của tôi tạm thời chấm dứt ở đây.
Nhưng bên chỗ Gia Di gặp rắc rối.
Lần này cậu ấy thi không tốt, tụt xuống vị trí thứ mười trong lớp, thứ 98 của khối.
Thầy Trương nói những học sinh thụt lùi, là nói cậu ấy.
Dì Chu rất tức giận.
Khi Gia Di đến gặp tôi, mắt cô ấy đỏ hoe và trên mặt có hai vết tát đỏ.
Cậu ấy kéo tôi ra ngoài:
“Lâm Lâm, cậu đi dạo với tớ một lát.”
Cậu ấy tìm một bốt điện thoại công cộng gọi điện.
Một lúc sau, một tiếng gầm gừ vang lên.
Một chàng trai nhuộm tóc nâu vàng lái mô tô đến.
Cậu ta là Lương Bình, học trường nghề bên đường Đông Mao.
Gia Di thành thạo leo lên xe, một tay vòng qua eo Lương Bình, tay kia nắm lấy tay tôi.
“Lâm Lâm, lên đi.”
Chiếc mô tô phóng nhanh trên phố mùa đông, gió lạnh quất vào mặt như d.a.o đâm.
Gia Di hét lên để giải tỏa cảm xúc mà đầu óc tôi đã bị thổi đến rối bời, lo sợ bị ngã.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");