Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Chương 4: 4: Đàn Sói




Sáng nay, cả Khung Dực và Khung Tuấn đều vận đầy đủ giáp thân bằng bạc, lưng đeo cung tên, hông đeo trường kiếm.

Khung Tuấn vẫn đội vương miện trán, chỉ có Khung Dực ghét vướng víu nặng đầu nên đã vứt ra.

Sáng sớm trước khi khởi hành, Khung Dực đã giao nhiệm vụ cẩn thận cho các tướng lĩnh và binh sĩ.

Khung Dực sẽ đi đầu, Khung Tuấn đi giữa đoàn, chỗ gần xe ngựa của Ngọc Huyên.

Kỷ Phong bọc bên cánh trái cho hắn, hướng của cánh tay không thuận.

Hai tướng lĩnh cấp cao khác bọc hậu, chưa kể những binh sĩ còn lại cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh xe lương thảo.

Mười kị binh khác có nhiệm vụ trinh sát, sẽ chạy trước cả đoàn một đoạn, nếu có biến cố hay nguy hiểm gì thì lập tức dùng pháo hiệu báo tin.

Ngoài ra, cứ cách một lúc phải có một kị binh chạy về báo cáo trực tiếp cho Khung Dực.

Bởi thế, hắn nhất định phải đi đầu đoàn người, vừa có thể nhận tin tức nhanh chóng, vừa có thể quan sát bao quát cả khu vực họ đi qua.

Đoạn đường núi có nhiều sói hoang mà hôm nay họ sẽ đi ngang, thực chất đối với Khung Dực và nhóm kị binh mà nói cũng chẳng phải nguy hiểm gì to tát.

Tuy nhiên lần này trong đoàn có đại ca hắn và một hoàng tử mong manh dễ vỡ, hắn nhất định phải cẩn trọng hơn mọi khi.

Nhắc đến cái tên nhãi ranh mít ướt kia, Khung Dực khẽ nhếch mép.

Rõ ràng tối hôm qua còn khóc lóc sưng cả mắt, sáng nay dậy đã linh hoạt như không, lại mở to mắt ra nhìn chỗ này, ngó chỗ nọ.

"Nhị vương tử!" Một trinh sát từ xa thúc ngựa chạy lại.

"Nói."

"Phía trước chưa có biến gì, chỉ thỉnh thoảng thấy vài con sói thôi, nhưng chúng nó chỉ nhìn từ xa."

"Ừm, ta biết rồi.

Tiếp tục dọ thám đi." Khung Dực phất tay.

Đoàn người lại tiến sâu vào trong hẻm núi.

Ánh nắng mặt trời chói chang hắt xuống, Khung Dực đưa tay hất vài lọn tóc ngược ra sau lưng, xong lại dùng mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán.

Càng đi vào lòng Đại Mạc, không khí càng nóng khô, tuy nhiên nhiệt độ ban đêm lại hạ xuống khá thấp.

Mức chênh lệch lớn như vậy dễ làm cho những ai không quen mất sức, thậm chí có thể ngã bệnh.

Khung Dực bất giác quay lại phía sau lưng.

Từ tít đằng xa, hắn vẫn thấy rõ cái đầu nhỏ xíu ló ra từ trong xe ngựa.

Đôi mắt đen láy kia vẫn dán chặt vào hắn.

Hừ, nhóc con lại nhìn à.

Khung Dực khẽ nhếch mép.

Tầm nhìn chật hẹp phía trước đột ngột mở ra, trước mắt là một khoảng mênh mông cỏ cháy.

Khung Dực thúc ngựa lên, vượt ra khỏi hẻm núi, phóng ánh mắt ra phía xa.

Đi qua hết thảo nguyên này sẽ là ranh giới bắc Đại Mạc, sau đó chỉ cần hai, ba ngày đi đường là vào tới địa phận Vương Đô.

Bỗng nhiên, Khung Dực quay phắt lại nhìn chăm chăm vào hẻm núi hơi chếch phía sau lưng.

Dư quang trong khóe mắt vừa kịp bắt lấy một vệt lông màu đỏ rực xẹt qua.

Chuông cảnh giác trong lòng hắn gióng lên từng hồi giòn giã.

"Kỷ Phong! Chạy lên hỏi nhóm trinh sát, những con sói lúc nãy là sói gì? Nhanh!"

Kỷ Phong nhận lệnh hơi ngớ ra, nhưng rồi lập tức gật đầu, trầm nét mặt thúc ngựa phi nhanh.

Khung Dực nhíu mày, chỉ hy vọng mình nhìn nhầm.

Đoàn xe ngựa lúc này chỉ vừa nhô ra một nửa, một nửa vẫn còn trong lòng hẻm núi.

Nửa còn lại đó có xe ngựa của Ngọc Huyên và xe lương thảo.

Víuuuu! Ầm!

Khung Dực ngẩng phắt lên nhìn, một vệt khói màu đỏ sẫm đang bung ra chói lọi trên nền trời xanh nhạt.

Khói đỏ.

Có biến.

Hừ, hắn đoán đúng rồi.

"Đại ca! Kị binh! Tăng tốc ra khỏi hẻm núi, nhanh!" Khung Dực quát lên, giọng hắn uy nghiêm vang dội, truyền vào tai đám binh sĩ chẳng khác nào thiên lệnh.

Từ xa, Khung Tuấn cũng đã nghe thấy.

Mặc dù hắn chưa hiểu cụ thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng đám khói hiệu màu đỏ kia cũng đã nói lên nguyên do.

Khung Tuấn vỗ lên thành xe ngựa, quay lại quát đoàn người phía sau lập tức phóng nhanh ra khỏi hẻm núi nọ.

Tuy nhiên đã muộn.

Khung Dực vừa kịp nhìn thấy, hàng chục cái bóng đỏ từ từ nhô ra trên sườn núi, giương đôi mắt quỷ quyệt và những chiếc mõm háu đói ra nhìn lom lom về phía đoàn người.

Lúc này, Kỷ Phong cùng toán trinh sát đang từ xa phóng ngựa quay trở về nhập đoàn.

Kỷ Phong vừa phi nước đại về phía Khung Dực và đoàn người, vừa bắt tay lên miệng làm loa:

"Sói lửa! Là sói lửa!"

Khung Dực đưa tay ra sau chụp lấy cung tên, bỗng hắn suy nghĩ chốc lát rồi tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ.

Dưới ánh nắng, thanh trường kiếm màu xám lạnh lẽo lộ mình.

"Kỷ Phong!" Khung Dực hất đầu ra hiệu.

Kỷ Phong nhìn thấy hắn đã tuốt kiếm, nhếch mép cười rồi gật đầu, lấy cung tên sau vai ra rồi lắp một mũi tên vào.

Đàn sói đỏ lúc nãy đã từ từ tràn xuống.

Khoảng hơn chục con kéo đến nhóm người đi đầu gồm có Khung Dực, Kỷ Phong và những kị binh trinh sát, quây họ vào giữa.

Phía Khung Tuấn và đoàn xe ngựa kia cũng vừa kịp ra khỏi hẻm núi, tuy nhiên những con sói còn lại cũng đã vây kín họ.

Cả đoàn người lúc này bị chia cắt làm hai nhóm.

Từ trên cao nhìn xuống, hai vòng tròn rực lửa đang bao quanh họ, dần dần khép kín, nhốt con mồi bên trong.

Đàn sói này có ít nhất ba, bốn mươi con.

Khung Tuấn cũng chuẩn bị sẵn cung tên, tinh thần cảnh giác lên cao chót vót.

Hắn ra hiệu cho Ngọc Huyên chui vào trong xe, nhưng chỉ được chốc lát là em lại ló đầu ra ngoài, nhấp nhổm quan sát.

Khung Tuấn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý, hắn cũng đang bận dõi mắt nhìn về phía nhóm Khung Dực.

Đây là lần đầu tiên Khung Tuấn chạm trán với sói lửa.

Loài sói này hắn đã nghe danh, chúng vốn nổi tiếng với cách săn mồi tàn bạo, cũng đầy quỷ quyệt.

Chúng có thể đi theo rình mò con mồi từ nhiều ngày liền, đợi đến khi thời cơ chín muồi mới lộ diện, sau đó là vây bắt, tấn công con mồi từng chút, từng chút một cho đến khi con mồi kiệt sức ngã quỵ.

Một khi đã khép chặt vòng vây, chúng sẽ không bao giờ để con mồi có cơ hội trốn thoát.

Khung Tuấn phóng ánh mắt, xuyên qua người ngựa, giáo gươm, gắn chặt lên Khung Dực.

Trên gương mặt nghiêm nghị của nhị đệ hắn lúc này, tuyệt nhiên không có lấy một tia hoảng loạn.

Một hồi tru dài dằng dặc vang lên, rợn người.

Nháy mắt, một con sói trong nhóm đang vây Khung Dực và Kỷ Phong phóng lên trước.

Nó nhắm hướng sau lưng của hắn mà tấn công.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, mũi tên của Kỷ Phong đã chuẩn xác ghim vào giữa ngực nó.

Con sói lửa kêu ẳng một tiếng, rơi bịch xuống đất.

Những tiếng gầm gừ đồng loạt vang vọng, thậm chí còn có cả tiếng tru thê lương.

Khung Dực nắm chặt gươm, thúc ngựa lao tới, vừa đúng vào giây phút những con sói khác cũng xông lên.

"Tiểu Hổ, đi săn thôi!"

Tiểu Hổ là con chiến mã cao lớn sừng sững màu nâu đỏ của Khung Dực, đã được chính tay hắn thuần rồi luyện thành ngựa chiến của riêng mình từ năm hắn mới mười bốn, mười lăm tuổi.

Tiểu Hổ hí vang rồi chồm xuống đầu hai con sói trước mặt, bốn vó bịt sắt dũng mãnh giẫm xuống.

Tiếp theo là một mảnh tàn sát, máu và tiếng cắn xé, tiếng gào rú bắt đầu vang lên dữ dội.

Lác đác đã có binh sĩ bắt đầu bị sói cắn phải.

Khung Dực một tay vung trường kiếm chém giết, một tay nắm chặt dây cương điều khiển Tiểu Hổ.

Có Kỷ Phong yểm trợ sau lưng và mạn trái, hầu như chưa có con sói đỏ nào tiếp cận được hắn.

Phía xa xa, đoàn người bên Khung Tuấn và mấy chiếc xe ngựa vẫn chưa hề hấn gì, chỉ có vài con sói háu ăn áp quá sát đều bị Khung Tuấn và tướng sĩ giương cung bắn đuổi.

Vòng vây bên đó cũng không khép chặt như bên này.

Khung Dực chém bay một con sói khác, máu của nó bắn ra phun ướt mảng giáp bạc trước ngực hắn, tạo thành một vệt đỏ thẫm.

Hắn đưa tay quệt má, nhíu mày phóng tầm mắt nhìn xung quanh.

Ánh mắt gắt gao dõi ra xa cuối cùng cũng tìm được thứ mà hắn muốn.

Là nó.

Con sói đầu đàn già nua, xảo quyệt nãy giờ vẫn đứng im trên một mỏm đá cao nhìn xuống.

Khung Dực tra trường kiếm vào vỏ, với tay lấy cung tên ra.

Kỷ Phong nhìn thấy, lập tức ngừng bắn, đợi lệnh.

"Kết thúc chỗ này nhanh gọn đi, đây chỉ là màn dọ sức của chúng nó thôi." Nói rồi Khung Dực hất mặt về phía mỏm đá kia, nơi con sói đầu đàn vẫn nhe nanh nhìn xuống.

Khung Dực siết chặt cánh cung trong tay.

Theo đường nhìn của nó, Khung Dực đã chắc chắn mười phần, mục tiêu thật sự, con mồi nó thật sự nhắm tới là chiếc xe ngựa của Ngọc Huyên.

"Rõ, Nhị vương tử! Chỗ này giao cho thuộc hạ đi."

Bản năng dã thú của đám sói này rất mạnh.

Đặc biệt, loài sói lửa còn cực kỳ thông minh và tàn bạo.

Nhìn vào một bầy thú, cho dù số lượng con mồi có đông hơn, đám sói đầu đàn vẫn có thể phát hiện ra đâu là con mồi yếu nhất, dễ hạ gục nhất.

Một số loài thú săn mồi có quy tắc không săn giết con non, trừ phi chúng quá đói, đã đến đường cùng.

Tuy nhiên, loài sói lửa này già trẻ đều không tha, bởi vậy Khung Dực cực kỳ ghét chúng.

"Đi, Tiểu Hổ!" Khung Dực thúc mạnh một cái, con chiến mã lập tức chồm lên, nhảy thật cao vượt ra khỏi vòng vây bên này, vừa đúng lúc hai mũi tên từ phía sau của Kỷ Phong bay lại, bắn hạ hai con sói trước mặt Khung Dực, mở đường cho hắn tiến nhập vào vòng tròn bên kia.

"Đại ca, không sao chứ?" Khung Dực giục ngựa phi nhanh về phía Khung Tuấn.

Khung Tuấn thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghiêm nghị gật đầu: "Không sao, bên đây vẫn ổn, chúng không vây quá rát.

Sắp kết thúc chưa?"

"Yên tâm đi đại ca, sắp rồi." Khung Dực nhếch mép cười, mắt vô tình liếc vào trong xe ngựa.

Ngọc Huyên vẫn ngoan ngoãn ngồi bên trong, hai tay bám vào khung cửa sổ, rèm đã được em kéo hẳn sang một bên để nhìn ra phía ngoài cho rõ.

Đôi mắt đen vẫn mở to, trán lấm tấm mồ hôi, môi đỏ hơi hơi mím lại.

Không có vẻ sợ, nhỉ? Khung Dực nhủ thầm, dáng vẻ yếu đuối khóc lóc hôm qua đâu rồi?

"Kéo dãn đội hình ra, phía sau giữ nguyên, phía trước từ từ tiến lại phía nhóm của Kỷ Phong.

Con nào xông vào thì giết con đó!" Khung Dực nghiêm giọng hô.

"Rõ, Nhị vương tử!" Binh lính đồng loạt đáp lời.

"Đại ca cũng tiến về phía trước đi, nhóm Kỷ Phong sẽ sang ngay đấy, đi mau, chỗ này giao cho đệ." Khung Dực nhìn hắn cười.

Khung Tuấn gật đầu rồi thúc ngựa rời đi.

Đi được vài bước, hắn chợt quay lại nhìn quanh một chút rồi cau mày, có gì đó không ổn.

Mệnh lệnh này...

Sẽ hở sườn!

Vút! Đúng lúc này, hai phía trước sau của Khung Dực đều có hai con sói nãy giờ vẫn phục trên mỏm đá bất ngờ lao xuống.

Trong chớp mắt, Khung Dực đưa tay đẩy Ngọc Huyên ngã bật vào trong xe ngựa, đồng thời quay phắt lại sau lưng nhắm bắn con sói đầu tiên lao tới.

Phập! Mũi tên xuyên qua người nó, kéo theo nó ghim chặt vào khe đá.

Nó trợn mắt tru lên một tiếng ngắt quãng trước khi giãy chết.

Vì hạ con sói đó, phía sau lưng Khung Dực lúc này trống trải, khiến con sói đầu đàn lão luyện chớp thời cơ, tấn công chuẩn xác, ngoạm vào bả vai hắn.

Khung Dực đang mặc giáp bạc nên vết cắn không sâu vào đến xương, tuy nhiên hàm răng của nó cũng ghim vào da thịt, móng vuốt cũng đã bám vào lưng.

Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc.

Khung Tuấn quay ngựa lại, chỉ kịp nhìn thấy Khung Dực cho tay ra phía sau túm chặt lấy phần gáy của con sói lửa, dùng sức lôi ra quật thẳng xuống đất.

Rầm! Con sói bị quật xuống, nghe thấy cả tiếng xương gãy vang lên, chưa kịp gượng dậy đã bị thanh trường kiếm của Khung Dực xuyên qua tim, ghim chặt xuống nền đất.

Nó càng vùng vẫy kịch liệt, Khung Dực càng ghim chặt, hai tay hắn như chiếc gọng kìm ấn xuống lưỡi gươm lạnh giá, từ từ đoạt lấy sinh mệnh kẻ thù.

Cuối cùng, con sói đầu đàn lả dần rồi bất động.

Khung Tuấn kìm hơi thở lại, lặng người nhìn đệ đệ.

Bả vai hắn chảy máu ròng ròng, nhưng không bằng một góc nền máu đỏ thẫm đang loang ra từ xác con sói nọ.

Đúng lúc này, từng hồi tru dài vang lên ai oán.

Cả bầy sói lửa đồng loạt ngưng tấn công, vươn mõm lên trời, tiếng hú như sóng nước lan xa trên thảo nguyên bất tận.

Trong đó, nổi bật nhất là tiếng tru não nề, xuyên thủng cả tâm can của một con sói cái có vết sẹo dài ngay ngực.

Khung Dực cười khẩy một cái, từ từ rút thanh trường kiếm đầy máu ra gác lên vai.

Hắn nhìn thẳng vào con sói cái lúc này cũng đang nhe nanh gầm gừ, căm thù nhìn hắn.

Khung Dực lấy tay chỉ thẳng vào mặt nó, xong lại chĩa ngón cái vào ngực mình hai lần.

Nhớ kỹ.

Là ta giết nó.

Con sói cái gườm hắn một hồi rồi rút lui, dẫn theo đàn sói lửa chỉ còn non nửa.

Thoáng chốc, chúng đã mất tăm sau những trảng cỏ thấp, những mỏm đá dày.

"Anh Khung Dực! Anh Khung Dực chảy máu rồi!"

Ngọc Huyên nhảy xuống từ trên xe ngựa, nhào tới bên Khung Dực.

Khung Tuấn giục ngựa phi tới, nhìn bả vai Khung Dực rồi quay đầu hạ lệnh: "Tìm chỗ có bóng mát, dựng trại nghỉ ngơi, xử lý vết thương, kiểm kê thương vong, thiệt hại."

"Rõ!"

...

Lát sau, Khung Dực nhàn nhã ngồi tựa vào gốc cây, để cho Kỷ Phong sát trùng rồi băng bó vết thương cho mình.

Phía bên kia, binh lính đã nấu cơm xong, khói trắng bốc lên đem theo mùi thơm của gạo chín.

Ngọc Huyên bưng lại cho hắn một cái mâm nhỏ, bên trên để một ít cơm, cháo thịt băm rắc hành xanh mướt và một ít hoa quả.

"Anh Khung Dực, ăn đi này." Em ngồi xuống bên cạnh hắn.

Khung Dực liếc mắt nhìn mâm cơm, bất mãn lộ hết lên mặt.

"Ăn gì chán vậy, ai mà nuốt nổi?"

"Mới bị thương nên ăn thanh đạm một chút mà." Ngọc Huyên nhỏ nhẹ bảo.

Khung Tuấn ngồi im bên cạnh nãy giờ, lúc này đột ngột lên tiếng, trong giọng nói lộ ra một tia tức giận: "Đệ làm vậy quá mạo hiểm rồi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.