Đoàn người tiến về sân ga.
Thấy khoang xe thép màu xanh da trời khác biệt hẳn với những khoang kia, Đới Vân kinh ngạc. Lên tới xe, nóc xe được trang hoàng đèn điện với chụp đèn bằng thủy tinh, cửa sổ xe không phải hình vuông thường thấy mà là hình cung, hiển nhiên là được đặt làm riêng.
Cả một khoang xe chỉ có hai gian phòng ngủ ở cuối mỗi đầu, còn lại được mở rộng thành một phòng khách nhỏ. Một chiếc bình phong chạm trổ cố định trên sàn nhà ngăn ra một phòng ăn sáu người, bên cạnh bày một tủ rượu kiểu Pháp, nhìn qua lớp kính, toàn bộ các loại rượu âu mỹ quý giá đều được sưu tầm đầy đủ.
Mặt sàn trải thảm rất dày, bước phía trên như đi trên mây.
Đới Vân nghĩ: Mình vốn phải ở khoang hạng ba với vé đứng, không ngờ hiện tại lại đến được nơi hoa lệ thế này, đúng là kỳ ngộ.
Cô không phải người không chịu được khổ, bất quá chuyện gì đến cũng đã đến, được bạn bè nhiệt tình tiếp đòn, nhận được bất ngờ lớn cô cũng chỉ thản nhiên.
Đới Vân vô tư ngắm nhìn các loại thiết kế trong khoang xe, thầm nghĩ người bình thường cả đời cũng khó được một lần nếm trải sự hưởng thụ này. Nhưng nhìn thần thái của Bạch tổng trưởng lại như dửng dưng, dễ dàng đạt được.
Cho nên có thể dễ dàng nhận ra, mình không tài nào bì được với ánh mắt và kiến thức của người ta.
Tuyên Hoài Phong là người theo chủ nghĩa tiết kiệm, thấy Đới Vân nhìn trộm Bạch Tuyết Lam thì hiểu sai ý, không khỏi xấu hổ mà giải thích với cô: “Chuyến này tổng trưởng theo lệnh của tổng lý tới Tế Nam thực hiện công vụ. Vì làm việc cho chính phủ nên không thể không trang trọng một chút nên tổng lý cố ý cho tổng trưởng mượn khoang xe chuyên dụng của ngài ấy.”
Đới Vân nói: “Tôi biết mà, Bạch tổng trưởng ra ngoài một chuyến thì nhất định có đại sự cần giải quyết. Thời thế bây giờ bất ổn, bàn về an toàn thì hai vị nhất định phải bao toàn bộ một khoang xe.”
Nghe vậy, Bạch Tuyết Lam chỉ cười.
Sự quyết rũ cộng thêm nụ cười hòa ái nho nhã cực kỳ hấp dẫn ấy khiến hắn như một người bình dị dễ gần. Thật ra đó chẳng qua là một loại vẻ mặt hắn quen dùng khi đối diện với đám người hắn chẳng thèm quan tâm mà thôi.
Đám hộ binh xách hành lý của Đới Vân tiến tới hỏi: “Tổng trưởng, đặt hành lý ở đâu ạ?”
Bạch Tuyết Lam chỉ về phía trước, căn dặn: “Để trong căn phòng nhỏ kia đi.”
Quay mặt sang nói với Đới Vân: “Ở đây có hai phòng ngủ, vốn tôi với Tuyên phó quan mỗi người một phòng. Đới tiểu thư tới thì dĩ nhiên cô sẽ ở một phòng. Còn Tuyên phó quan đành chen chúc một phòng với tôi vậy.”
Đới Vân vội nói: “Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Bạch Tuyết Lam khoát tay, tỏ vẻ đã quyết định rồi.
Tuyên Hoài Phong cũng nền nã khuyên đôi câu, Đới Vân mới đón nhận ý tốt này. Cô không biết rằng, cho dù cô không đến thì Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong vẫn chung một phòng.
Chỉ lát sau, bên ngoài vang lên tiếng còi tàu cao vút, khoang xe chầm chậm rung lắc, bánh xe từ từ chuyển động.
Lộ trình lần này coi như chính thức bắt đầu.
Đới Vân áy náy nói một câu rồi bước vào căn phòng nhỏ Bạch Tuyết Lam phân cho cô, hai người Tuyên Bạch thì về căn phòng của bọn họ.
Sau khi tiến vào, Bạch Tuyết Lam đóng cửa lại, ôm Tuyên Hoài Phong, lắc qua lắc lại nói: “Anh có ý kiến. Trêu trọc tên họ Lâm kia còn chưa đủ hay sao mà em còn mời thêm một người phụ nữ nữa tới, em làm giảm hứng thú du lịch của anh rồi đấy.”
Tuyên Hoài Phong đẩy tay hắn ra, buồn cười hỏi ngược lại: “Anh thử nói xem, cái anh gọi là hứng thú du lịch ấy bao gồm những nội dung gì nào? Không phải là mấy thứ làm trong phòng và không thể tiết lộ cho người khác biết đâu nhỉ? Em nói trước, nếu anh muốn làm mấy cái trò càn rỡ ấy là em không có hùa chung đâu đấy.”
Bạch Tuyết Lam chống sát tay lên khoang xe, cười gian. “Khoang xe này to như thế mà phòng thì nhỏ xíu, em có tránh thế nào thì chỉ cần anh bước hai bước là bắt lại được. Em không muốn hùa cũng phải bó tay thôi.”
Hắn nhảy tới một bước, quả nhiên có thể lập tức ép Tuyên Hoài Phong vào góc tường.
(… Cua…)
Hồi lâu sau.
Hai người lần lượt cùng ra khỏi phòng. Lúc này mới phát hiện Đới Vân đã ra từ lâu, đang ngồi cạnh cửa sổ trong phòng ăn, cánh tay mảnh khảnh một cái chống trên bàn, một cái nâng gò má, ngắm phong cảnh lướt ngược ngoài cửa sổ.
Thấy bọn họ tới, Đới Vân đứng lên cười nói: “Tôi đoán là hai vị có việc nên không dám gõ cửa quấy rầy, cho nên tự ngồi xuống trước.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cô khách khí quá rồi. Ra khỏi nhà rồi thì ai cũng là bạn, đừng câu nệ.”
Hắn mời Đời Vân ngồi xuồng, bản thân cùng Tuyên Hoài Phong cũng phân mỗi người một ghế, gọi hộ binh đưa trà và đồ ngọt tới.
Ba người vừa uống trà vừa tán gẫu, tạm thời gϊếŧ thời gian.
Vì trường tiểu học Tân Sinh nên Tuyên Hoài Phong mới quen với anh em họ Đới, đương nhiên sẽ hỏi về tình trạng trường học.
Đới Vân nói: “Nhờ bạn bè nhiệt tình quyên góp, hiện tại tiết kiệm đủ bề nên vấn đề tiền nong đã ổn thỏa rồi. Mấy hạng mục chi tiêu chính ở trường chúng tôi cũng chỉ có cơm nước của đám học sinh, lửa than và tiền lương cho giáo viên, còn chi phí điện nước thì không đáng bao nhiêu. Ở ngoại ô mà. Một số học sinh tuy nói gia cảnh nghèo khó nhưng vẫn rất có lòng, họ thường đưa mấy sọt rau quả đến trường. Nếu lên núi đốn củi, họ cũng sẽ gánh tới cho trường phân nửa.”
Tiếp đó, hai người chậm rãi bàn về các vấn đề trong trường. Ví dụ như mở thêm mấy lớp cho học sinh khác tuổi, mỗi buổi có bao nhiêu học sinh, mỗi tuần có bao nhiêu tiết học.
Tuy bàn về những việc nhỏ nhặt nhưng cái nào cũng đâu vào đấy, không hề lộn xộn.
Có thể thấy cô rất chú tâm vào công tác giáo dục.
Tuyên Hoài Phong nghe vậy bèn vui vẻ an tâm, vô hình chung bắt đầu càng nói càng có hứng, từ quan niệm giáo dục bất đồng giữa giáo dục hiện đại của hai nền văn hóa Đông Tây cho đến sự khác biệt giữa giáo dục hiện đại và giáo dục cũ, thậm chí còn bàn tới việc nhân chi sơ vốn là tính bản thiện hay tính bản ác.
Đới Vân nói: “Đây là đề tài từ xưa đến giờ lúc nào cũng được tranh luận. Tôi làm giáo dục nên giữ thái độ trung lập, coi tất cả đám trẻ con đều như một tờ giấy trắng. Người làm công tác giáo dục viết “thiện” lên thì sau này học sinh sẽ hướng thiện; nếu người làm giáo dục tưới “ác” lên, vậy sau này học sinh đó sẽ trở thành một kẻ gian ác.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi cũng thấy vậy, bản tính của con người vốn vô cùng hiền lành. Cô xem đám trẻ con kia xem, đứa nào lúc mới sinh ra cũng vô cùng hồn nhiên trong sáng, không hề suy tư trù tính, làm gì có chút ý nghĩ muốn hại người nào? Tiếc là càng lớn càng bị thế giới rối loạn này dụ dỗ rồi lầm đường lạc lối, đánh mất đi bản tính lương thiện vốn có.”
Đôi mắt dịu dàng của Đới Vân đảo một cái, ánh mắt rơi trên người Bạch Tuyết Lam. “Bạch tổng trưởng nghĩ thế nào?”
Bạch Tuyết Lam ngồi trên chiếc ghế cạnh Tuyên Hoài Phong, lặng lẽ uống trà, luôn tỏ vẻ là người dự thính, thấy Đới Vân cố tình hỏi ý kiến của mình thì cười nhạt hỏi lại: “Thật sự muốn tôi trả lời? E rằng lời từ miệng tôi thốt ra sẽ khiến người khác khó chịu đấy.”
Nghe hắn nói một câu như vậy, Đới Vân càng hứng thú, vội nói: “Bạn bè thảo luận với nhau chính vì muốn giải quyết các vấn đề bất đồng, thế mới thú vị. Mong Bạch tổng trưởng nhanh nói ý kiến đi, tôi rửa tai lắng nghe.”
Mang theo chút lười biếng lẫn phóng khoáng, Bạch Tuyết Lam nói: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện là một câu nói trên Tam Tự Kinh. Song theo kiến giải của tôi thì đấy chẳng qua là lời dỗ trẻ con mà thôi. Tuân Tử nói vẫn đúng nhất. Bản tính thiện hay ác của con người đều là ngụy tạo cả.”
Đới Vân nói: “Những lời này của ngài đã khơi dậy hứng thú của tôi rồi đấy. Chẳng lẽ trong trong mắt ngài: Mọi tội ác trên thế gian đều hình thành từ thiên tính của con người?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên. Tội ác trên thế gian này còn có thể hình thành bởi thứ khác sao? Quân phiệt đấu đá nhau là bởi cái tham lam của con người; phụ nữ bị cưỡng bức là bởi con người ham sắc dục; người tốt bị mưu hại là bởi cái tính ghen tị của con người; trong những thứ trên, có cái nào không xuất phát từ bản tính của con người? Du͙ƈ vọиɠ của con người là trời sinh đã vậy, có cơm ăn bèn muốn có áo mặc; có tiền rồi thì thèm khát quyền thế. Thấy thứ mình muốn sẽ nghĩ phải lấy về tay mình, mua không được thì trộm, trộm không được thì cướp trắng trợn…”
Tuyên Hoài Phong khoát tay nói: “Không đúng, không đúng. Người xấu và kẻ cướp trên thế giới luôn thuộc thiểu số. Đại đó số đều là người hiền lành, tuân thủ pháp luật lễ nghĩa. Nếu giống như anh nói: Muốn là đi trộm đi cướp, vậy những cửa hàng trên đại lộ Bình An còn buôn bán kiểu gì được nữa?”
Dường như đã sớm đoán được Tuyên Hoài Phong sẽ phản đối, Bạch Tuyết Lam cười đáp lại: “Đa số những người hiền lành tuân thủ luật pháp lễ nghĩa kia chẳng qua là như lời Tuân Tử nói: giả tạo. Nếu thế giới không có cảnh sát hoặc ngục giam, nếu có thể đảm bảo bọn họ trộm cướp không bị người khác nhìn thấy, cũng không chịu bất kỳ hình phạt nào, vậy em thử nói xem, sẽ còn bao nhiêu người có thể duy trì cái mặt nạ hiền lành, tuân thủ lễ pháp?”
Tuyên Hoài Phong nhất thời trầm mặc.
Suy nghĩ theo giả thiết của Bạch Tuyết Lam đưa ra, đại khái sẽ có rất nhiều người không chống cự được cám dỗ.
Bạch Tuyết Lam nói tiếp: “Cho nên chúng ta có thể thấy là đại đa số con người không phải không muốn làm việc ác, mà là không dám làm việc ác. Có vài người, lúc không quyền không thế thì nhìn dịu dàng đáng thương, đến khi bọn họ có cơ hội rồi thì tiểu nhân đắc chí, lộ bộ mặt thật ra, lúc đó mới khiến người ta phải khiếp sợ. Sinh vật như loài người vốn chẳng phải thứ tốt lành gì, cho nên mới phải có luật pháp nghiêm khắc, phải có chính phủ cầm súng, phải có quả đấm cứng rắn mạnh mẽ. Nếu không có những thứ đó thì sao có thứ gì ràng buộc được bọn họ.”
Câu nói cuối cùng giống như trọng âm trong kiến giải độc đáo của hắn.
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ giây lát, nghiêm túc đáp: “Em không bài xích lời của anh. Nhưng em vẫn sẽ kiên định với quan điểm của mình. Người khác ra sao, em không dám nói. Em chỉ biết bản thân mình sẽ không vì không cần chịu hậu quả mà đi trộm cướp. Che giấu lương tâm để làm chuyện xấu, cho dù không ai nhìn thấy thì tự lương tâm mình cũng tự dằn vặt. Trong con người mình che giấu nhiều sự xấu xa thì làm sao có thể quang minh chính đại làm người?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh tuyệt đối tin tưởng những lời em nói. Nhưng người như em rất khó tìm, trong trăm ngàn người cũng khó mò ra nổi một người.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cho dù là trong triệu người mới tìm được một người thì vẫn được tính là một. Chỉ cần có một người là đã đủ chứng minh: con người cũng có bản tính hiền lành.”
Vì bản thân tìm được luận điểm nên rất cao hứng, khóe môi y không khỏi nhếch lên, lộ ra chút ý cười.
Trong phút chốc, dường như toàn bộ ánh sáng ngoài cửa sổ đều tụ lại trong đôi mắt đen nhánh ấy, sáng ngời quyến rũ.
Bị khiêu khích, trái tim Bạch Tuyết Lam nóng lên, hận một nỗi là đang có người ngoài ở bên cạnh, không thể kéo y vào lòng, hung hăng yêu thương một phen. Chẳng thể làm gì khác nên đành hắng giọng một tiếng, cúi đầu vờ uống trà, che dấu du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng trong mắt.
Đột nhiên nghe thấy một tràng vỗ tay.
Thì ra là Đới Vân đang vỗ tay, hớn hở nói: “Vừa nãy nghe Bạch tổng trưởng nói một phen, tôi cũng cảm thấy nản chí, nếu thế giới này là một thế giới của con người với thiên tính độc ác thì sống còn gì thú vị nữa? May còn có Tuyên tiên sinh phát biểu ý kiến vàng dội như thế. Quả thực rất đúng, quan trọng nhất là chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Chỉ cần bản thân sống tốt, có thể kiên trì làm một con người hiền lành chính trực, vậy thì từ góc độ của bản thân nhìn nhận lại sẽ thấy bản tính con người vốn là thiện. Thế giới là tôi, tôi là thế giới.”
Tuyên Hoài Phong khen: “Bản thân sống tốt, thế giới là tôi, tôi là thế giới – Đây đúng là những từ ngữ mà người làm giáo dục chân chính mới thốt ra được. Chỉ câu này thôi đã đáng giá để uống cạn một ly lớn rồi.”
Đứng lên, đi tới trước quầy rượu, nhìn vào đủ loại rượu Âu Mỹ đặt đầy bên trong chiếc tủ thủy tinh.
Tuyên Hoài Phong nghĩ Bạch Tuyết Lam thích rượu mạnh, trong số rượu Âu Mỹ này thì thích nhất là Vodka, cho nên y cố tình chọn một chai vodka, sau đó cầm thêm ba ly rượu thủy tinh cỡ nhỏ.
Nhìn chai rượu trong tay y, Bạch Tuyết Lam đoán ngay là y chọn cho mình, trong lòng rất ngọt ngào, ngoài mặt thì cố ý lắc đầu. “Tửu lượng kém còn dám chọn rượu vodka, lát uống say nhức đầu, em lại la hét hô khó chịu.”
Nói xong lại còn chủ động nhận chai rượu trong tay Tuyên Hoài Phong, vặn nắp chai ra, rót vào ba chiếc ly nhỏ trên bàn.
Ba người nâng ly, chạm nhẹ, thoải mái uống cạn.
Đới Vân đặt ly xuống, tấm tắc khen: “Làm đến chức vụ này chứng tỏ Bạch tổng trưởng cũng trải qua nhiều gian khó. Nếu Tuyên tiên sinh rời khỏi ngài rồi thì đi đâu tìm được một cấp trên săn sóc, tâm lý thế này nữa?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi quan tâm săn sóc như thế là vì cậu ấy rất được việc. Giờ cậu ấy chưa sợ phải rời tôi, song tôi thì đã sợ phải xa cậu ấy rồi đó chứ. Xa cậu ấy chút xíu thôi là tôi không sao chịu nổi, không có tâm trạng làm việc.”
Ngày nào Đới Vân cũng bận rộn ở trường học, không giao thiệp xã hội nhiều, cho nên không quen mấy lời nói phong nguyệt thế này. Bởi vậy, cô không hề để tâm đến những lời đó.
Còn Tuyên Hoài Phong thì… nhớ tới những lời nói điên khùng của Bạch Tuyết Lam lúc riêng tư bên nhau, mấy chữ “được việc” đại khái còn có hàm nghĩa khác. Y bất giác đỏ mặt, đưa tay xoa xoa má, cười gượng. “Rượu mạnh quá. Uống một hớp thôi mà mặt nóng rần lên.”
Thế nhưng Đới Vân không hề chú ý đến Tuyên Hoài Phong, vẫn chỉ đáp lời Bạch Tuyết Lam: “Chẳng cần bàn cãi gì hết. Tuyên tiên sinh được ngài coi trọng như vậy, đương nhiên là có năng lực, rất được việc rồi.”
Tuy biết cô không có ý đó, nhưng Tyên Hoài Phong vẫn rất xấu hổ, dùng ánh mắt hung tợn lườm Bạch Tuyết Lam một cái.
Thấy y trừng mình, Bạch Tuyết Lam biết y đã “lĩnh hội” được tầng ý không thể nói rõ ra trong lời của mình, trong lòng chợt dâng lên chút vui vẻ khi cùng người mình yêu làm chút chuyện bí mật chỉ tình nhân mới biết ngay trước mặt người ngoài, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu thư người ta khen em có năng lực, sao em lại mất hứng, trừng mắt với anh? Anh đã bảo tửu lượng em kém mà, quả nhiên uống một ly đã say rồi, bất phân trắng đen. Nào, uống thêm ly nữa để em say hẳn luôn nào.”
Lại rót thêm ba ly.
Hỏi Đới Vân: “Đới tiểu thư còn uống được không? Nếu không thể thì tôi không dám ép.”
Là một người phụ nữ, Đới Vân không hề nhăn nhó, cười đáp: “Không giấu gì ngài, tửu lượng của tôi còn tốt hơn anh trai tôi một chút đấy. Để báo đáp thịnh tình của ngài, tôi kính ngài một ly trước.”
Nhấc ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Tuyên Bạch hai người cũng uống.
Bạch Tuyết Lam sợ Tuyên Hoài Phong uống rượu hại dạ dày nên gọi một hộ binh tới, kêu lấy thêm chút đồ nhắm.
Đới Vân tưởng rằng chỉ là chút trái cây bánh ngọt gì đó, ai ngờ mới qua mười lăm phút, đồ được bưng lên lại là ba món mặn nóng hổi – sườn dê nướng, vịt quay, sườn kho. Nháy mắt, cả khoang xe đều ngập mùi thức ăn thơm phức.
Đới Vân hỏi: “Chẳng lẽ trên tàu hỏa này còn có cả nhà bếp nữa hay sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chỉ là một phòng bếp nhỏ thôi, có lớn hơn nữa thì đầu bếp lên đây vẫn không trổ tài được. Mấy món này được làm từ trước rồi mang lên tàu, lúc nào muốn ăn thì hâm qua một chút rồi bưng lên. Đới tiểu thư, đừng khách sáo.”
Đới Vân thở dài nói: “Ngài đúng là biết hưởng phúc. Người như tôi đi xa, không phải ăn cơm nguội đã thấy hài lòng rồi, nếu còn chê tới chê lui nữa mới khiến người ta ghét.”
Qua một hồi, hộ binh lại đem một đĩa nấm hương xào cải xanh đặt lên bàn.
Màu sắc của đĩa thức ăn đẹp vô cùng.
Bạch Tuyết Lam cầm một đôi đũa lên nhưng không phải cho mình dùng, mà là đưa cho Tuyên Hoài Phong bên cạnh.
Tuyên Hoài Phong lắc đầu: “Tàu hỏa rung lắc quá, bụng dạ em hình như cũng nhộn nhạo theo luôn rồi, không cảm thấy đói tí nào.”
Bạch Tuyết Lam nhíu mày nói: “Thế thì không ổn, vậy là em choáng váng rồi đấy. Mau ăn chút gì để lót dạ đi. Mấy món khác đều là hâm lại, chỉ có món này hình như là mới xào thôi. Đầu bếp khó khăn lắm mới nấu nướng được trên tàu hỏa rung lắc thế này, dầu gì em cũng nên nể mặt mà thưởng thức đi nha.”
Gắp một miếng nấm hương vào bát trước mặt Tuyên Hoài Phong, rất có khí thế cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.
Đột nhiên thấy Đới Vân ngồi đối diện nhìn hai người mỉm cười, làm chủ nhà, Bạch Tuyết Lam cũng không thể bỏ qua cô được, thuận tiện gắp một miếng đưa vào bát Đới Vân: “Đới tiểu thư đừng khách sáo.”
Đới Vân cảm ơn, đưa miếng cải xanh hắn gắp vào miệng nhai, chỉ thấy ngon miệng không sao tả nổi.
Ăn xong một miếng nấm hương, quả nhiên Tuyên Hoài Phong cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nên từ tốn ăn tiếp, định rót thêm rượu thì Bạch Tuyết Lam không cho phép.
Bởi vậy, từ việc ngồi nói chuyện phiếm lại thuận thế thành một bữa trưa đầy đủ cả món chay lẫn mặn.
Các bậc trưởng bối ngày xưa chú trọng “ăn không nói”, còn đám trai gái tân thời bây giờ lại không thích chỉ vùi đầu vào ăn, lúc nào cũng thích bàn tán vài câu.
Đới Vân ăn vài miếng liền lau qua khóe miệng, suy tư nói: “Tôi hồi tưởng lại mấy lời Bạch tổng trưởng vừa nói thì thấy có một vấn đề. Thế nhưng sợ là tùy tiện hỏi lại đắc tội.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Mời tiểu thư.”
Đới Vân nói: “Nếu Bạch tổng trưởng giữ vững quan điểm bản tính con người vốn là ác, vậy ngài đánh giá bản thân thế nào? Chẳng lẽ ngài cho rằng bản tính của mình cũng là ác?”
Bạch Tuyết Lam lạnh nhạt đáp: “Dĩ nhiên bản tính của tôi cũng là ác. Chẳng những vậy, tôi còn đánh giá nó là ác trong ác.”
Đới Vân lắc đầu cười. “Nói vậy không đúng. Theo hiểu biết của tôi về ngài thì ngài là người có tinh thần chính nghĩa, vừa trừng phạt đám buôn thuốc phiện lại vừa thương người nghèo khổ, quyên tiền khuyến học. Người giống như ngài mà còn gọi là ác trong ác thì trên đời này làm gì có chỗ cho người hiền lành đặt chân?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cô nghe tôi nói hết đã. Tôi tự nhận thiên tính của mình là ác, nhưng tôi lại rất may mắn rằng cuộc sống sau này của mình được thứ tốt đẹp nhất ảnh hưởng. Trước khi gặp được điều tốt đẹp ấy, tôi cũng không biết trong cuộc sống của mình còn có ánh mặt trời rực rỡ đáng yêu đến thế. Tôi sẽ không buông tay, cho dù liều cái mạng này cũng phải theo đuổi cho bằng được. Nếu đối phương không đồng ý trao cho tôi? Tôi sẽ hoặc là trộm, hoặc là cướp, dù sao nhất định phải đoạt về tay. Nếu có người giành với tôi, vậy tôi sẽ càng hung ác, nếu đã là địch thì phải giệt tận gốc mới thấy an tâm. Cô nói xem, thứ tư tưởng này có thuộc về ác hay không? Thế nhưng tôi lại không khống chế được bản năng của chính mình.”
Đới Vân nói: “Nghe những lời này của ngài khiến tôi sợ hết hồn hết vía, nhưng lại cảm thấy trong lòng ngài chứa đầy tình cảm. Vậy cụ thể thì điều tốt đẹp ảnh hưởng đến ngài đã chỉ lối cho ngài thế nào?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười đáp: “Các vị thần phương tây rất thích phái sứ giả tới nhân gian truyền phúc âm. Vị sứ giả hoàn mỹ không tỳ vết kia đều được mọi người gọi là thiên sứ. Dù là kẻ tội nghiệt sâu nặng nhất nhìn thấy thiên sứ cũng sẽ được khoan thứ, sau khi chết có thể lên thiên đường. Người mà tôi nói chính là thiên sứ trong cuộc đời của tôi. Từ lần đầu thấy cậu ấy tôi đã hiểu: sợi dây thừng có thể cứu vớt cuộc đời tôi được buộc trên người cậu ấy. Cậu ấy nắm tay tôi, tôi có thể theo cậu ấy lên đến thiên đường. Nếu không có cậu ấy, tôi e rằng kẻ ngồi trước mặt cô không phải là Bạch tổng trưởng đầy chính nghĩa, mà là một nhân vật ai gặp cũng ghét, tội nghiệt đầy người.”
Trong lòng hắn đã có người, ý này – Đới Vân nghe rất rõ. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi ảm đạm, dè dặt cười một tiếng, đang định nói gì thì chợt nghe âm thanh vang lên.
Hóa ra Tuyên Hoài Phong gắp thức ăn, cùi chỏ vô tình đụng phải chai rượu trên bàn.
Chai rượu kia đổ bịch xuống bàn, hơn nữa nắp chai chưa được đậy kín khiến rượu chảy ra, ướt gần nửa mặt bàn, từng giọt rượu tí tách rơi từ mép bàn xuống tấm thảm đắt giá trên mặt đất.
Trong nháy mắt, cả khoang xe tràn đầy hương rượu nồng.
Tuyên Hoài Phong “ui” một tiếng, áy náy nói: “Tôi hấp tấp quá.”
Vừa vội vàng đứng lên vừa luống cuống tay chân đỡ chai rượu, định tìm giẻ tới lau bàn.
Bạch Tuyết Lam kéo y trở lại. “Tàu đang lắc lư, cẩn thận ngã.”
Uống hai ly vodka, Tuyên Hoài Phong đã ngà ngà say, lại nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Đới Vân khiến y càng kinh tâm động phách, giữa cái cảm giác kinh tâm động phách ấy lại thấp thoáng điều gì đó khiến tinh thần y mơ màng. Giây phút này, đứng trên con tàu rung lắc đung đưa mà như đang ngơ ngẩn đứng nơi chân trời, miệng nói: “Chiếc thảm này là của công, làm bẩn như vậy…”
Bạch Tuyết Lam nói: “Mấy thứ đồ này thì giá trị bao nhiêu đâu, em mà ngã một cái mới là khổ đó.”
Quay đầu nói với Đới Vân: “Đới tiểu thư, tôi đưa cậu ấy vào phòng nghỉ ngơi một chút, cô cứ tự nhiên nhé.”
Lập tức kéo Tuyên Hoài Phong trở về phòng.