Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 38




Phong ba nổi lên dọc đường không nằm trong dự tính của Bạch Tuyết Lam. Hôm nay phải dời khỏi trang viên Khương gia, những thuộc hạ của Bạch Tuyết Lam, người thì đỡ thương binh, người thì khiêng cáng, người thì mang hành lý. Trừ Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong, không một ai có thể trống không hai tay. Từ đó xem ra nhân lực thực sự quá thiếu thốn, quẫn bách.

Đi ra khỏi tiểu viện, tiến tới phía cửa của trang viên Khương gia.

Thủ lĩnh từ đã đích thân báo cáo với Khương lão phu nhân, hiện đang chờ ở đây, tiến lên đón: “Lão phu nhân trăm ngàn lần áy náy, muốn tôi thay mặt nói câu xin lỗi với Bạch thập tam thiếu gia và Tuyên phó quan. Nếu Bạch thập tam thiếu gia chịu lưu lại uống một ly rượu mừng, dĩ nhiên là không còn gì bằng. Nếu thực sự muốn rời đi thì cũng không dám ép ở lại. Tuy hôm nay có chút không vui, nhưng sau này vẫn mong Bạch thập tam thiếu gia đến làm khách.”

Bạch Tuyết Lam có phần nghiền ngẫm cười nói: “Lời này của lão phu nhân có chút thú vị đấy. Nếu bà ta mong mỏi thì tốt. Anh chuyển lời thay tôi, Bạch Tuyết Lam nhất định lại tới thăm.”

Thủ lĩnh Từ không phải người chưa trải sự đời, biết lời này của Bạch Tuyết Lam chẳng phải ý thân thiện gì.

Nhưng hành động phía mình không hề có lý, cho nên hắn đành kiềm chế, cố gắng dùng gương mặt vui vẻ nói với Bạch Tuyết Lam: “Ở đây có chuẩn bị mấy chiếc xe la, là trang viên Khương gia biếu Bạch thập tam thiếu gia. Không công dụng gì lớn, nhưng vẫn đủ để ngài vận chuyển hành lý và người bị thương.”

Đối với kiểu đạo đức giả thế này, Bạch Tuyết Lam không thèm nhận, nói một tiếng “Không cần”, từ chối.

Ngay sau đó, yêu cầu thủ lĩnh Từ mở cửa cho qua.

Trên mặt thủ lĩnh Từ lộ chút áy náy khó xử, trù trừ giây phút, nói: “Lão phu nhân nói cửa chính hôm nay khó mở. Bạch thập tam thiếu gia nếu muốn đi, chúng tôi chỉ có thể mở cửa phụ rồi tiễn một đoạn.”

Tống Nhâm nghe đến cơ hồ nổ gân xanh, cắn răng nói: “Được lắm! Thế này là coi bọn tôi là kẻ gian! Sợ chúng tôi lừa người mở cửa, người bên ngoài liều chết xung phong chạy vào?”

Bạch Tuyết Lam khẽ quát Tống Nhâm một tiếng: “Gào cái gì? Người ta là nông phụ theo phụ đạo, lòng dạ hẹp hòi, cậu cũng muốn ngang bằng kiến thức với người ta à?”

Quay mặt sau nói với thủ lĩnh Từ: “Tôi biết các anh không phải chủ nơi này, lão phu nhân nhà các anh nói mở cửa nào thì cứ mở cửa đấy đi.”

Gương mặt thủ lĩnh Từ xuất hiện vẻ khâm phục, thở dài nói: “Bạch thập tam thiếu gia, ngài đúng là người rộng lượng, có giáo dưỡng.”

Lập tức gọi thủ hạ mở cửa.

Cửa của trang viên Khương gia chia làm cửa chính và cửa phụ, bình thường đón tiễn khách đương nhiên đều dùng cửa chính. Cửa phụ kia dùng cho người làm ra vào, hơn nữa trong trang viên vì sợ thổ phỉ tấn công, đột phá cửa phụ, từ cửa phụ vây công vào, cho nên cố ý sửa cửa rất hẹp, cơ hồ chỉ có thể để một người ra vào.

Mọi người nối tiếp nhau, đứng xếp hàng đi ra từ cửa phụ.

Bạch Tuyết Lam đi đầu, Tuyên Hoài Phong thứ hai. Hai người bọn họ còn đỡ, những người cầm hành lý, đỡ thương binh phía sau quả thực qua cửa rất khó khăn.

Chờ người cuối cùng đi qua, phía sau lập tức đóng rầm lại, tiếp theo truyền tới một ít tiếng vang, đại khái là người trong trang viên đã dùng then cửa vô cùng bền chắc chốt lại.

Tống Nhâm quay đầu, hung hãn nhổ toẹt một cái về phía đó: “Sói mắt trắng, đúng là làm người ta mở mang tầm mắt!”

(Sói mắt trắng: Đồ vô ơn, lấy oán trả ơn.)

Người ngựa mà Lam Râu Xồm đưa tới một mực chờ ở cửa chính, không ngờ đám người Bạch Tuyết Lam lại chui ra từ cửa phụ. Nhận được tin tức, đội ngũ lập tức di chuyển về phía đó của trang viên.

Lần này, động tĩnh không nhỏ, một trận tiếng vó ngựa vang rền, bóng đen tựa như một trận cuồng phong cuốn tới.

Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không phòng bị, lấy làm kinh hãi.

Mắt thấy đội ngũ mang theo tiếng gió xông thẳng đến trước mặt, lại nghe một sĩ quan quát to một tiếng như rồng ngâm, hàng ngũ kỵ sĩ phía trước động tác chỉnh tề, siết chặt khiến tuấn mã hí dài, vó trước giơ cao giữa không trung, tựa như một giây tiếp theo sẽ đạp lên người.

Nhưng không ngờ đột nhiên ngưng thế tiến lại không khiến người phía trước tổn thương chút nào.

Mùi vị thiết huyết ấy mang khí thế lẫm liệt khiến người ta khiếp sợ.

Bạch Tuyết Lam ha ha cất tiếng cười lớn, quay đầu nói với Tuyên Hoài Phong: “Cái trò hù dọa người ta này là năm đó anh dạy bảo đấy, nhọc tên Râu Xồm này giữ gìn không tệ.”

Sĩ quan khi nãy hét lớn phát lệnh đã lanh lẹ tung người xuống ngựa, đến bên cạnh Bạch Tuyết Lam, gót đôi bốt chạm nhau bụi tung đất, chào theo kiểu quân nhân, giọng vang dội: “Quân trưởng!”

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết Lam. “Anh còn là quân trưởng?”

Bạch Tuyết Lam tỏ vẻ chẳng có gì quan trọng, nói: “Cha anh là tư lệnh, anh dĩ nhiên là quân trưởng. Chẳng lẽ bằng vào thân phận của anh, anh còn phải chào đám quân trưởng dưới trướng cha anh à? Bất quá là cái chức hờ thôi, dưới tay anh chẳng có đội quân nào cả.”

Hắn gật đầu với sĩ quan kia một cái, sĩ quan bỏ tư thế chào, bước lên trước, đứng bên cạnh Bạch Tuyết Lam, thái độ quen thuộc đó, dáng vẻ trang nghiêm đó y hệt như thân tín của Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam chỉ hắn, nói với Tuyên Hoài Phong: “Đây là Lam Râu Xồm, anh ta là trưởng doanh trại kỵ binh – cận vệ dưới trướng cha anh. Doanh trại này hơi đặc biệt, quy chế không tầm thường. Trước kia khi anh còn ở đó thì do anh quản, sau này anh bị đuổi tới Quảng Đông, nó được giao vào tay Lam Râu Xồm. Anh ta là người mình, em rảnh thì làm quen với anh ta một chút.”

Tuyên Hoài Phong liếc nhìn Lam Râu Xồm, một kẻ mang vóc người điển hình của đàn ông Sơn Đông, cao gần bằng Bạch Tuyết Lam, khoảng ba bốn mươi tuổi, ánh mắt rất kiên nghị, trên gương mặt có hai vết sẹo to, mang sát khí nhàn nhạt.

Thế nhưng ở cằm rất trơn nhẵn, không thấy nổi một sợi râu.

Chẳng hiểu tại sao lại lấy được biệt danh Lam Râu Xồm như thế?

Bạch Tuyết Lam vắt tay lên vai Tuyên Hoài Phong, nói với Lam Râu Xồm: “Đây là Hoài Phong, người của tôi. Sau này anh gọi cậu ấy là Tuyên phó quan.”

Tuyên Hoài Phong nghe Bạch Tuyết Lam bình đạm nói ra ba chữ “người của tôi” mà nóng cả vành tai.

Nhưng Bạch Tuyết Lam thản nhiên nói với Lam Râu Xồm như vậy, có thể thấy đây là người mình chính thống.

Bởi vậy, Tuyên Hoài Phong không thể thất lễ, Lam Râu Xồm hành lễ với y, y cũng vội vàng trả lễ.

Lam Râu Xồm hỏi: “Chúng tôi đợi bên kia nửa ngày, sao quân trưởng lại ra từ chỗ này?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Chuyện vặt ấy mà, trên đường kể sau. Đánh điện thoại nói có người bị thương với anh, anh có mang xe ngựa đến không?

Lam Râu Xồm nói: “Có, chuẩn bị mười hai chiếc, vừa đủ dùng.”

Ban đầu, Tuyên Hoài Phong thấy Bạch Tuyết Lam không hề do dự mà từ chối xe la trang viên Khương gia cấp, y tưởng hắn vì tức giận, mặc dù sảng khoái nhất thời, nhưng sợ những người bị thương sẽ chịu khổ trên đường đi.

Hiện tại y lại tràn đầy ngạc nhiên, vui vẻ. Thầm than: Tên đàn ông này quả nhiên vô cùng anh minh lợi hại, hóa ra đã chuẩn bị từ sớm.

Rất nhanh, mười hai chiếc xe ngựa được kéo tới.

Bên trong những chiếc xe này được trải một lớp chăn dày, phía trên dựng lán dày, vừa chắn gió lại phòng tuyết, so với những chiếc xe la dùng để vận chuyển lương thực kia thì quả thực là tốt gấp mười.

Mọi người đỡ những người bị thương lên xe, sau lại đặt hết hành lý lên trần xe.

Bạch Tuyết Lam nói với Tuyên Hoài Phong: “Em cũng lên xe ngồi đi, ấm áp hơn.”

Tuyên Hoài Phong nhìn qua những kỵ binh uy phong lẫm lẫm kia thì lại không muốn ngồi vào khoang xe bức bối, hỏi: “Có mang dư ngựa không?”

Bạch Tuyết Lam hứng thú hỏi: “Em biết cưỡi ngựa?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Hỏi kiểu đó là xem thường nhau quá đấy. Trong chuồng ngựa của cha em ở Quảng Đông nuôi đến mười bảy mười tám con ngựa tốt, từ nhỏ em đã cưỡi ngựa rồi.”

Lam Râu Xồm cười nói: “Tuyên phó quan, ngài biết cưỡi ngựa, vậy thì ngài mạnh hơn so với Tôn phó quan nhiều. Tôi nhớ có một lần quân trưởng đến núi nào ấy, người đi theo ai cũng cưỡi ngựa, riêng Tôn phó quan ngồi trên xe trâu, chậm rãi đi phía sau đội ngũ, trông như cái đuôi bị gãy mất một nửa vậy. Cảnh tượng lúc ấy đúng là cười đến đau cả bụng. Có ngựa đấy, lúc đến tôi đã dự bị sẵn rồi. Bằng không, chẳng lẽ lại bảo quân trưởng ngồi vào buồng xe?”

Lập tức ra lệnh cho kỵ binh dưới tay dẫn mấy con ngựa chuẩn bị sẵn đến.

Mấy con ngựa chiến đó màu lông bóng nhẫy, nhất là có một con toàn thân trắng như tuyết, trên cổ điểm một vòng lông màu đen thật dài, nhìn như thú vương, hết sức thần tuấn.

Tuyên Hoài Phong nhìn vậy rất thích, đưa tay dắt dây cương của nó.

Bạch Tuyết Lam vội vàng kéo y lại, cười nói: “Cục cưng, em đúng là khéo chọn. Nó mà tung vó sẽ đá bung cả ruột em ra lúc nào không hay đấy.”

Lam Râu Xồm cũng nói: “Đúng thế, Bạch tướng quân rất hung dữ, trừ quân trưởng ra, không ai cưỡi được nó cả.”

Bấy giờ Tuyên Hoài Phong mới biết, hóa ra lại trùng hợp như vậy, y chọn trúng con ngựa chuyên dụng của Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam nhìn ánh mắt có phần tiếc nuối của y, bèn nói: “Em cưỡi một mình không được, nếu thích thật thì để anh ôm em cùng cưỡi.”

Tuyên Hoài Phong tưởng tượng hình ảnh hai người cùng cưỡi trước mặt nhiều người như vậy… da mặt đúng là không chịu nổi, lắc đầu nói: “Phải cưỡi một mình mới thú vị.”

Bởi vậy, y chọn một con khác.

Bạch Tuyết Lam vốn sợ y mạnh miệng thôi, nhưng nhìn động tác lên ngựa của y lại rất lưu loát, hắn ngược lại còn cảm thấy vui bất ngờ.

Bản thân cũng cưỡi lên lưng Bạch tướng quân thần tuấn kia.

Những người còn lại không bị thương, ví dụ như Tống Nhâm, mỗi người đều chọn ngựa.

Đội ngũ lập tức hành động, rời khỏi trang viên Khương gia.

Thế nhưng, Tuyên Hoài Phong ngồi trên lưng ngựa lặng lẽ ngoái đầu lại hai ba lần.

Nhìn trang viên Khương gia xa dần, nghĩ tới bữa tiệc hoang đường tối nay, trong lòng vẫn có phần ảm đạm.

Bất quá, y cố hết sức khiến dáng vẻ của mình nhẹ nhõm hơn, không để cho Bạch Tuyết Lam nhìn ra chút ảm đạm đó.

Vừa bất lực, vừa muốn đề cập đến, một chuyện không có ích lợi gì như vậy chẳng qua chỉ gia tăng gánh nặng cho Bạch Tuyết Lam.

Huống chi Tôn phó quan đã thành lập chí nguyện, vậy thì màn đêm đen tối trước mắt này kiểu gì cũng sẽ nghênh đón ánh mặt trời mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.