Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 14




Phong Lộng:

Viết về Lục Phù Dung và Tiểu Phi Yến nhiều như vậy, chắc hẳn nhiều bạn đọc sẽ khó chịu.

Thật ra hạnh phúc đều là so sánh mà thành.

Kim Ngọc viết về cả một thời đại, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, bởi vậy sẽ có những vui buồn hợp tan chỉ thuộc về người đó.

Vui buồn hợp tan của chúng ta cũng chỉ thuộc về chúng ta, chẳng có gì khác biệt với những nhân vật chính hay phụ trong cuốn sách này cả.

Viết về vai phụ nhiều thêm vài nét có lẽ có thể khiến chúng ta ghi nhớ, cảnh tỉnh đôi chút: Đối với những người mà chúng ta coi nhẹ chẳng quan tâm kia mà nói, chúng ta chưa bao giờ là chủ của họ.

Nhưng vậy thì đã sao?

Chung quy vẫn phải tiếp tục quật cường mà sống, cùng nhau tồn tại.

Thế giới này luôn có mặt trời, song cũng luôn có cỏ dại. Có lẽ trời sinh vốn đã là cỏ dại cũng có thể thỉnh thoảng tự suy tính một chút, suy tính làm thế nào có thể khiến mình trở thành vầng dương, sống như một vầng dương.

Chương 14

Trong lúc Niên Lượng Phú ôm Lục Phù Dung hưởng thụ thú cá nước thân mật, đoàn người Tuyên Bạch vẫn còn đang lặn lội trong tuyết.

Bạch Tuyết Lam lo lắng đủ kiểu, sợ Tuyên Hoài Phong nhiễm lạnh, sợ y té ngã, trên đường chung quy không chịu rời nửa bước, ban đầu là đi chung, sau đó thỉnh thoảng đưa tay ngang hông đỡ một cái. Đến đêm khuya, hắn nghĩ: Người khác đều đang lên đường, không rảnh nhìn bọn họ. Huống hồ coi như có nhìn cũng chẳng thấy rõ ràng, hắn dứt khoát cầm áo khoác ngoài của mình phủ lên người Tuyên Hoài Phong, ôm y đi về phía trước.

Về thể lực, Tuyên Hoài Phong không so được với hắn, hơn nữa y cũng cực kỳ mệt mỏi, đang cần giúp đỡ. Bị hắn ôm tuy ngượng song y vẫn lẳng lặng chấp nhận.

Gió đêm gào thét, mọi người ngược gió mà đi, mặt bị thổi đến cứng đờ, rốt cuộc đã nhìn thấy một trang viên to lớn phía trước. Hình dáng trang viên mơ hồ lộ ra trong bóng tối tựa như một con thú khổng lồ nguy hiểm đang nằm sấp trên mặt đất.

(Bản gốc là “围堡“: Chỉ một trang viên được xây dựng với tường bao quanh như pháo đài hoặc căn cứ quân sự. Mình tra một hồi vẫn không thấy giải nghĩa rõ rang hơn)

Trang viên chỉ có một cửa, bốn phía xây chòi gác rất cao, phía trên treo đèn lồng lớn. Mượn ánh sáng từ đèn lồng đó có thể loáng thoáng thấy bóng người qua lại ở các góc hẻo lánh, hình như là người cầm súng trường đang qua lại tuần tra.

Có thể nói gia tộc này cho người canh gác bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Đám người Tuyên Bạch cách trang viên khá gần, người tuần tra trên chòi gác đã nhìn thấy, bỗng quát to: “Ai!”

Bóng người trên chòi gác cũng hoạt động, tiếng bước chân vang lên, kéo theo đó là rất nhiều âm thanh kéo cò súng, họng súng chĩa ngay xuống phía dưới.

Lại có người quát lên: “Dừng lại! Tới gần nữa sẽ nổ súng! Gϊếŧ không cần hỏi!”

Lần này là tới trách nhiệm của Tôn phó quan. Chưa cần Bạch Tuyết Lam lên tiếng, hắn đã hô đầu hàng với đám người trên chòi gác. “Các anh em đang làm việc phía trên, làm phiền thông báo với bên trong một câu là người Bạch gia tới thăm nhé.”

Bóng người phía trên lung lay, dường như hơi nghi ngờ.

Chỉ chốc lát, phía trên chợt lóe, một ngọn đèn lớn được thắp sáng, chiếu từ trên xuống dưới, tới thẳng người Tôn phó quan. Ánh sáng chiếu lên mặt tuyết, phản chiếu khiến cho bốn phía cũng sáng theo.

Tôn phó quan đứng cách Bạch Tuyết Lam khá gần, ánh sáng nọ cũng thiếu điều chiếu lên người Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam không quan tâm đến việc Tôn phó quan giao tiếp với đám người trên chòi gác, hắn chỉ lo lắng ánh đèn khiến cho Tuyên Hoài Phong khó chịu, bèn giơ tay che trên mặt y, nhỏ giọng hỏi: “Chói mắt không?”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Không dám phiền hà, mời ngài bỏ tay xuống đi. Trước giờ anh cứ coi em như tên không chịu nổi gió vậy, hiện tại lại tăng thêm một cấp bậc nữa, trờ thành tên yếu đuối không chịu nổi ánh sáng luôn.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đối xử tốt với em cũng bị em cằn nhằn nữa hả?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Nào dám, nào dám.”

Vừa nói xong, đột nhiên y hắn xì một cái thật to.

Bạch Tuyết Lam biến sắc: “Anh biết ngay, đi trong tuyết như thế sẽ bị bệnh mà.”

Trên chòi gác, bóng người hỗn loạn.

Có người la lên: “Sao lại mở chốt súng thế? Là người quen, thân thích hả? Không phải thổ phỉ giả mạo đấy chứ!”

Bạch Tuyết Lam mắng: “Mẹ mày mới là thổ phỉ!”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn định giơ súng liền vội vàng đè tay hắn lại, nói: “Có người thân như anh đúng là xui cho người ta quá.”

Đang nói, chợt nghe sau lưng có tiếng trục cửa gỗ chuyển động lách cách.

Tuyên Hoài Phong xoay người nhìn, cửa đã mở gần nửa. Từ trong khe cửa mở một nửa kia có mấy người đi ra, người cầm đầu dù mặc áo khoác nhưng cơ thể vẫn mong manh đến đáng thương, vô cùng gầy yếu.

Cô gái gầy gò đi tới bên cạnh, ánh trăng trên không chiếu xuống khiến gương mặt cô trông còn tái nhợt hơn cả màu tuyết trên nền đất, không tìm được chút huyết sắc nào. Thấy Bạch Tuyết Lam, cô khẽ nói: “Đúng là thập tam đệ rồi, có lỗi quá, đám người trong nhà hậu đậu, đón chậm mất rồi.”

Giọng nói mềm mại nhút nhát.

Bạch Tuyết Lam vốn đang hung hăng, thấy chị nhà mình cũng chỉ có thể kiềm chế lại hơn nửa, đút khẩu súng lục vào lại bao súng, cười nói: “Chị đừng trách nhé, em đùa với đám nhỏ nên nhất thời không suy nghĩ nhiều.”

Vị thiếu phu nhân của Khương gia này là con gái của bác gái Bạch Tuyết Lam, khuê danh Lãnh Ninh Phương, quen biết Bạch Tuyết Lam từ nhỏ, cô chỉ cười khẽ, bày tỏ hoan nghênh: “Đừng hứng gió nữa, mau vào trong.”

Dẫn mọi người qua cửa, lại dặn người làm chuẩn bị phòng cho khách.

Tuyên Hoài Phong sinh ra và lớn lên ở Quảng Đông, sau đó tới thủ đô, thực sự rất hiếm khi thấy nơi tư nhân nào lại xây dựng theo kiểu lâu đài thế này. Sau khi qua cửa, tai nghe sau lưng có động tĩnh, y quay đầu nhìn thử, những người làm của trang viên cài chốt cửa bên trong, then cửa to chừng cánh tay của hai ba người gộp lại, không biết làm từ gỗ gì mà rất nặng, phải mấy gã đàn ông khỏe mạnh mới nâng nổi.

Cửa lớn vừa đóng, phía trong trang viên chính là một mảnh thiên địa độc lập.

Trên tường đất bốn bên dựng những ngôi lầu cao mái nhọn, hẳn là dùng để canh gác kiêm bảo vệ.

Bố trí thế này chắc hẳn dễ thủ khó công.

Có vẻ thời tiết rất lạnh, đêm cũng khuya, mọi người chẳng còn hứng tâm sự tán gẫu.

Bạch Tuyết Lam giới thiệu sơ lược vài người bên cạnh cho Lãnh Ninh Phương, cô chỉ yên lặng lắng nghe.

Khi nhắc tới Tuyên Hoài Phong, bấy giờ Lãnh Ninh Phương mới biết y là nhân tài đã từng du học phương tây đến từ thủ đô, cô hơi gật đầu với y, y cũng vội vàng lẽ phép gật đầu lại.

Lãnh Ninh Phương mỉm cười nói với Bạch Tuyết Lam. “Chị biết mắt chọn phó quan của em rất tốt. Nhớ lại khi đó, Tôn phó quan cũng rất được việc.”

Ở nơi có hai vị Tuyên Bạch, Tôn phó quan rất thích ẩn mình. Hiện tại vẫn theo thói quen mà lẳng lặng đứng ở xó xỉnh ít ai để ý, ai ngờ đột nhiên nhận được lời khen ngợi, hắn không tiện không tỏ thái độ, đành bước ra một bước, hơi vái một cái, đáp: “Tiểu thư khen quá lời rồi.”

Lúc này, phòng khách đã dọn xong, người làm tới báo cho Lãnh Ninh Phương.

Lãnh Ninh Phương còn định đích thân dẫn Bạch Tuyết Lam đi, Bạch Tuyết Lam khoát tay nói: “Đâu phải lần đầu tới đâu, nửa đêm canh ba, đừng phí công vào mấy chuyện đó. Cứ để người làm dẫn đường, chị sớm đi ngủ đi.”

Lãnh Ninh Phương không hề cố chấp, chỉ nói: “Vậy thất lễ rồi.”

Căn dặn người làm mấy câu, muốn bọn họ phục vụ Bạch thiếu gia cho chu đáo, sau đó tạm biệt.

Những người còn lại thì thêm một trận rối ren, lấy thuốc và vải xô tới, sắp xếp thỏa đáng cho các thương binh. Đới Vân cũng được phân đến một gian phòng khách nhỏ sạch sẽ, ấm áp.

Tống Nhâm dẫn vài hộ binh không bị thương đi sắp xếp vũ khí và trang bị trên ván tuyết.

Trừ Bạch tổng lý, đây là lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong gặp được thân thích của Bạch Tuyết Lam, thầm nghĩ: Nửa đêm dầm tuyết đến đã làm phiền giấc ngủ của người ta, nếu đã dùng thân phận phó quan mà lại mặt dày ở cùng một phòng với Bạch Tuyết Lam thì đúng là khó coi.

Bởi vậy, y vừa nói với người làm Khương gia: “Tùy tiện tìm cho tôi một gian phòng trống…” đã lập tức bị Bạch Tuyết Lam không nói một lời kéo tay lại, rồi lại im lặng kéo vào căn phòng lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bước vào cửa, Tuyên Hoài Phong biết chia phòng là chuyện bất khả thi rồi.

Vừa quay đầu lại thì thấy Tôn phó quan cũng theo vào.

Tuyên Hoài Phong bèn hỏi Tôn phó quan: “Có chuyện gì vậy?”

Không chờ Tôn phó quan trả lời, Bạch Tuyết Lam nói với Tuyên Hoài Phong: “Đi cả ngày trời rồi mà em vẫn chưa mệt à? Mau chuẩn bị xong xuôi rồi ngoan ngoãn đi ngủ cho anh.”

Sai người lấy nước nóng và khăn sạch tới, kèm thêm một miếng xà phòng.

Tuyên Hoài Phong vốn vừa mệt vừa buồn ngủ, hôm nay đánh một trận ác liệt, hơn nữa lại ngã trong buồng xe, y cảm thấy cả người nhớp nhúa bẩn thỉu, đang rất khó chịu, thấy nước nóng khăn lông đến thì rất thích ý, lập tức nghe lời Bạch Tuyết Lam ra sau bình phong lau chùi cơ thể.

Y vừa đi, Bạch Tuyết Lam bèn nháy mắt ra hiệu với Tôn phó quan.

Hai người đi ra ngoài cửa phòng, khẽ bàn bạc trên hành lang.

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi thấy chị tôi hình như gặp chuyện gì thì phải.”

Tôn phó quan nói: “Tôi cũng thấy thế. Cho dù đang cười mà lông mày vẫn nhíu chặt lại, nhìn rất buồn bã. Hơn nữa bảo vệ tối nay của Khương gia cũng quá đề phòng rồi. Có lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cô ấy thấy tổng trưởng đêm khuya đường xá xa xôi tới nên chưa tiện nói thẳng, ngoài mặt vẫn chiêu đãi rất lễ phép.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đã thế thì cậu đi hỏi thăm chút đi.”

Tôn phó quan đáp một tiếng rồi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.