Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 13-2




Cầm chiếc hộp quý giá kia, Lục Phù Dung tự thấy mình nợ Phí Phong một ân huệ vô cùng to lớn, cô ấp ủ ý định báo ơn, không khỏi hỏi Thừa Bình: “Hồi nãy tôi nghe ngài nói viện cai nghiện thiếu người bán hoa lụa quyên góp. Không biết người như tôi có thể giúp mọi người một tay được không?”

Chuyện bán hoa quyên góp vốn đã bàn bạc xong, họ muốn định cho nữ sinh đại học ở thủ đô tới làm. Nhưng trường học có việc đột xuất, các nữ sinh không tới được, điều này khiến Thừa Bình cực kỳ đau đầu, sốt ruột đến độ chạy khắp nơi “bắt” người.

Bây giờ nghe Lục Phù Dung tự đề cử, mắt Thừa Bình lập tức sáng lên, cẩn thận quan sát đối phương, càng nhìn càng cảm thấy cô đúng là trẻ tuổi lại diễm lệ xinh đẹp, dáng vẻ khiến người ta yêu thích. Hắn vội vàng gật đầu. “Hiện tại đang rất thiếu người. Nếu tiểu thư có thể tới hỗ trợ thì còn gì bằng. Không biết tiểu thư họ gì?”

Lục Phù Dung đang định đáp họ Triệu lại chợt nhớ tới việc hôm nay Niên Lượng Phú gọi mình là phu nhân, do dự một lát bèn đáp: “Tôi họ Niên.”

Thừa Bình nói: “Hóa là Niên tiểu thư.”

Vội phổ biến đại khái hoạt động tuyên truyền cần triển khai tối nay cho cô.

Hóa ra đây là ý của Tuyên Hoài Phong. Y muốn cho đám người hút á phiện lần trước Bạch Tuyết Lam điều động quân đi bắt tham gia vào hoạt động công khai phòng chống ma túy, để cho đám người rơi vào biển chất độc kia lấy công chuộc tội, kiểm điểm lại bản thân, cũng như đánh thức ý thức của quần chúng.

Hiện tại, nhờ Bạch Tuyết Lam tích cực phối hợp, lại thêm Bạch tổng lý thúc đẩy mạnh mẽ nên bất tri bất giác sự kiện này đã trở thành ngày hội lớn trong toàn thành.

Trong thành, các giao lộ lớn đều dựng sân khấu, họ muốn biểu diễn các tiết mục kịch hiện đại tuyên truyền cấm thuốc phiện.

Thừa Bình nghĩ: Đã là về vấn đề cai nghiện thì viện cai nghiện càng không thể đi sau người ta được. Bởi vậy, trước cửa viện cai nghiện ngoại trừ biểu diễn kịch hiện đại còn cần thêm một hoạt động quyên góp hoa thật mới mẻ, thú vị nữa. Cần để cho các nữ sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp bán hoa lụa dùng để quyên góp cho khán giả.

Hắn cũng là một người bận rộn, vừa giải thích qua thì bên ngoài hành lang đã có người gọi: “Thừa Bình! Thừa Bình!”

Nghe vậy, Thừa Bình nói với Lục Phù Dung: “Chắc chắn lại có việc tìm tôi rồi. Tiểu thư coi, tôi bận rộn thế này mà Phí Phong chẳng chịu giúp gì hết. Sau này có gặp anh ta, cô nhớ giúp tôi đòi chút công bằng nhé.”

Thấy Phí Phong hiếm khi qua lại với người khác lại chịu ở chung trong phòng làm việc với một mỹ nhân như thế này, hành vi khác biệt so với trước kia nên Thừa Bình nghĩ cô nhất định là người quen của hắn, cho nên nói chuyện không hề khách sáo, ngược lại còn trêu chọc đôi chút.

Biết hắn đoán sai quan hệ giữa hai người, gò má Lục Phù Dung đỏ ửng nhưng không giải thích, chỉ nói: “Vì ngài là quý nhân cho nên mới bận rộn như vậy. Bên ngoài có người tìm ngài kìa, tôi không dám quấy rầy nữa, ngài cứ đi đi. Có điều nếu ngài đi rồi thì tôi phải tìm ai giải quyết chuyện hoa lụa?”

Thừa Bình cười nói: “Tiểu thư đến phòng làm việc của y tá tại lầu một rồi tìm cô gái tên Hoàng Ngọc San nhé, cô ấy sẽ dẫn cô đi. Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”

Lúc này, bên ngoài lại gọi: “Thừa Bình!”

Thừa Bình đáp một tiếng, vội vàng quét gió mà đi.

Thấy người này hấp tấp lại rất thẳng thắn, Lục Phù Dung nhịn không nổi bèn cười một tiếng, thầm nghĩ người ở viện cai nghiện này thực có phần khác biệt so với những kẻ trước kia cô thường hay lui tới.

Cô vốn còn che che giấu giấu sợ bị người ta nhìn thấy sẽ nhận ra mình, ai ngờ vừa xuống lầu một lại thấy mọi người vội vã qua lại xách bàn ghế, ngoài ra còn có ba lẵng hoa to, phía trên ghi tên các nhãn hiệu nổi tiếng.

Nhìn tiếp, trong góc bày mấy chiếc trống lớn cao cỡ nửa người, vài người cả nam lẫn nữ mặc âu phục có vẻ là sẽ diễn kịch hiện đại đang nghiêm túc tập luyện, hoàn toàn không sợ mọi người vây xem.

Mọi người đều bận việc của mình, đâu có ai để ý tới cô?

Cô dần an tâm hơn, tỏ vẻ bình thường rồi tìm đến phòng làm việc của y tá. Cửa căn phòng làm việc kia chưa khi nào khép lại, người bên trong ra ra vào vào, quá nửa số người là các cô cái xấp xỉ tuổi nhau.

Lục Phù Dung đi tới bên cửa, nói một câu: “Tôi được người ta chỉ tới đây tìm cô gái tên Hoàng Ngọc San.”

Hoàng Ngọc San đứng bên cạnh bàn, đang cầm bút viết gì đó, vừa nghe có người tìm mình bèn vội vàng đi tới, quan sát Lục Phù Dung rồi nhiệt tình cười nói: “Tiểu thư tới hỗ trợ bán hoa lụa quyên góp phải không? Hoan nghênh, hoan nghênh! Chúng tôi đang cần người lắm đây. Mời theo tôi, tôi làm một tấm bảng tên cho cô trước.”

Kéo Lục Phù Dung tới trước bàn, hỏi tên cô.

Lục Phù Dung thuận miệng đáp: “Niên Phù Dung.”

Hoàng Ngọc San lấy chiếc bảng tên còn trống viết ba chữ Niên Phù Dung lên đó, lại hỏi: “Trưởng của cô là trường nữ Văn Vinh hay trường nữ Kinh Khê?”

Lục Phù Dung ngẩn ra, khẽ nói: “Trường nữ sinh Văn Vinh.”

Hoàng Ngọc San chưa hề ngẩng đầu lên nên không thấy vẻ ngượng ngùng trên gương mặt cô, ngòi bút loẹt xoẹt vài cái, viết bốn chữ ‘trường nữ Văn Vinh’ dưới phần họ tên, lại lấy một chiếc ghim băng xinh xắn qua, cười nói với Lục Phù Dung: “Cô bỏ quá cho việc không được lịch sự của tôi nha.”

Sau đó dùng ghim băng cài bảng tên lên trước ngực Lục Phù Dung.

Lục Phù Dung trộm nhìn qua, rất nhiều cô gái đều đeo bảng tên trước ngực, lại cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, cô đột nhiên thấy hoảng hốt.

Hoàng Ngọc San chỉ tưởng rằng cô xấu hổ nên cổ vũ: “Đừng sợ, chúng ta tuyên truyền cấm ma túy là vì nhân dân, vì lợi lích của quốc gia đấy. Giờ là thời đại mới rồi, phụ nữ cũng có sức mạnh của riêng mình. Ai còn dám nói phái nữ chúng ta không được phép xuất đầu lộ diện, tôi sẽ lên báo vạch trần cái đám cổ hủ cứng ngắc đó, phải phê phán bọn họ mạnh tay vào!”

Cô gái đang phân phát hoa lụa bên cạnh – cũng là bạn học của Hoàng Ngọc San – tỏ ra đã quen với việc này, cười đùa: “Anh trai cậu là ký giả thì khỏi bàn, sao cậu cũng thành ký giả thế? Vẫn chưa tốt nghiệp mà cậu đã định trở thành một nhà xã hội học rồi à?”

Hoàng Ngọc San nói: “Tại sao muốn làm nhà xã hội học lại nhất định phải tốt nghiệp? Bây giờ chúng ta đang tham gia công việc xã hội đây nè, không phải cũng là nhà xã hội học rồi à?”

Mọi người đều cảm thấy những lời này của cô mặc dù hơi hoang đường nhưng lại có chút chí khí tuổi trẻ, bởi vậy ai nấy đều cười đầy thiện ý.

Lục Phù Dung không hiểu mấy cái gọi là nhà xã hội học gì gì đó cho lắm, song không muốn người khác xem thường nên đành phải giả bộ mỉm cười hứng thú. Cô gái vốn đang nói chuyện với Hoàng Ngọc San đi tới, nhìn bảng tên nói: “Niên tiểu thư đúng không ạ? Giỏ hoa lụa này có tổng cộng hai mươi bông, năm đồng một bông. Nếu bán được hết thì tổng là một trăm đồng. Nhờ cả vào cô nha, nhờ cả vào cô đó.”

Lục Phù Dung lấy một bông trong giỏ hoa lên, xem thủ công thì chẳng mấy khéo léo, có vẻ là do chính các cô gái này làm. Một bông hoa lụa bán bên đường cùng lắm chỉ có vài ba đồng mà thôi.

Nói thẳng ra, việc này so với lúc đám hí tử các cô dâng trà cho các vị đại gia đánh bài đều như nhau cả.

Một ly trà thì giá trị bao nhiêu, chỉ vì qua tay con hát trẻ tuổi xinh đẹp mà giá trị lập tức tăng lên gấp trăm lần.

Chẳng qua… cô bưng trà kiếm tiền, còn người ta là ôm lòng đùa bỡn, coi thường.

Những cô gái này bán hoa chẳng những không bị người ta coi thường, ngược lại còn được khen một tiếng yêu nước.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi thở dài.

Hoàng Ngọc San cười nói: “Vừa nhìn đã biết cô là vị tiểu thư ngoan ngoãn chưa từng làm những chuyện thế này rồi. Còn chưa bắt đầu bán đã than thở. Cô sợ gặp người lạ à? Tôi dạy cô nha, cô xách giỏ ra ngoài, thấy ai ăn mặc chỉnh tề chút liền nói: ‘mời ngài mua một đóa hoa lụa, năm đồng trợ giúp dân chúng bị thuốc phiện đầu độc.”

Lục Phù Dung nói: “Nếu họ không mua thì sao?”

Hoàng Ngọc San mỉm cười nói: “Tình nguyện mua sẽ mua, không muốn mua thì thôi. Chúng ta yêu nước, họ không yêu thì biết làm thế nào? Cũng đâu thể để chúng ta hi sinh tôn nghiêm đi cầu xin đám người không mảy may để tâm đến quốc nạn. Bọn họ không mua thì tự có người khác đến mua.”

Lục Phù Dung thầm nghĩ: Đây chính là lời mà chỉ những nữ học sinh này mới có thể thốt ra.

Lúc này, tiếng kèn ò e bên ngoài bỗng cất lên, tiết tấu rất vang dội.

Đám con gái trong phòng đột nhiên hốt hoảng, kêu lên: “Bắt đầu, bắt đầu.”

Song lại có một người dẫn đầu hô to: “Đừng loạn, đừng loạn, chúng ta xếp hàng đi ra ngoài, đừng để người ta cười cho.”

Hoàng Ngọc San nói: “Cô nhìn xem, loạn thế này rồi, chờ cô tập trung họ lại xếp thành hàng thì tốn không biết bao thời gian nữa. Theo tôi thì cứ nhanh đi ra đó đi, bát tiên quá hải, ai nấy đều mang bản lĩnh cao cường hết!”

Vừa nói vừa xách giỏ hoa lụa lên, trở thành người đầu tiên bước ra ngoài.

Những người khác thấy vậy cũng rối rít hành động.

Có người vỗ nhẹ lên vai Lục Phù Dung: “Cùng đi đi.”

Lục Phù Dung thấy sao cũng được, bèn xách giỏ ra ngoài theo.

Lúc này, hành lang tầng một viện cai nghiện đã đầy ắp người, quả thực khá giống tình cảnh phía sau cánh gà mà mọi khi cô vẫn ca diễn.

Càng ra ngoài càng nhiều người, Lục Phù Dung theo dòng người chen ra tới cửa lớn mới phát hiện trời đã hơi tối.

Sân khấu biểu diễn lớn ở cửa bắc. Ánh đèn bốn phía đã sáng lên, người đi đường đứng thành từng lớp dưới sân khấu. Lục Phù Dung đứng quá xa nên không rõ trên sân khấu đang biểu diễn cái gì, chỉ biết quần áo biểu diễn thực sự rất hiện đại.

Không rõ viện cai nghiện lấy được hai cái loa lớn từ nơi nào, âm thanh của nó quả thực rất vang, ong ong chấn động cả màng nhĩ.

Lục Phù Dung xách giỏ đứng trong đám người mà có phần trù trừ.

Theo lý, với công việc của mình thì cô tuyệt đối không sợ giao tiếp với người lạ, nhưng cô cúi đầu nhìn bảng tên trước ngược mình… chẳng hiểu tại sao bỗng sinh ra cảm giác ngượng ngùng, thấy người lạ lại không dám tiến lên chào mời mua hoa.

Hôm nay, toàn thành đều biển diễn tuyên truyền bài trừ ma túy, các tờ báo lớn đã ra sức tuyên truyền từ lâu. Do đó, mặc dù trong thành không nhiều người quan tâm đến việc bài trừ ma túy song vẫn chuẩn bị vui vẻ cả ngày.

Nhất là đám học sinh nhà giàu túi tiền rủng rỉnh, nhiệt huyết trong lòng bọn họ dâng trào, còn định nhân cơ hội này tìm cuộc tình lãng mạn.

Một cô gái xinh đẹp dịu dàng như Lục Phù Dung đứng yên lặng trong đám người huyên náo hồi lâu đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mấy nam sinh.

Một nam sinh to gan, người mặc áo lông cừu lấy dũng khí đi tới, chỉ về giỏ hoa lụa trên tay cô hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Lục Phù Dung nói: “Năm đồng.”

Nam sinh muốn thể hiện khí phách với cô, bèn nói: “Tôi mua.”

Móc năm đồng ra đưa cho cô, đưa tay lấy giỏ.

Lục Phù Dung kéo giỏ tránh đi, cười nói: “Năm đồng một bông nha. Ở đây có hai mươi bông, ngài trả một trăm đồng thì tôi sẽ tặng ngài cả giỏ.”

Hóa ra nam sinh nọ đi chung với bạn học. Một đám bạn đứng cạnh nhìn, thấy hắn gây ra chuyện hài như thế bèn bật cười, nói với hắn: “Cậu nhìn bảng tên người ta đi kìa, học sinh trường nữ Văn Vinh đó. Cậu tưởng người ta là trẻ con bán hoa lụa bên đường đó à? Năm đồng mà muốn mua cả giỏ hoa lụa của cô ấy cơ đấy. Nhìn coi, chẳng phải đâm đầu vào tường rồi à?”

Nam sinh ngượng đến đỏ cả cổ, lúng túng đáp: “Các cậu biết trước rồi sao không nói sớm? Còn cổ vũ tôi nữa chứ.”

Vừa nói vừa định xoay người rời đi.

Lục Phù Dung nín cười gọi hắn lại: “Cậu vẫn chưa lấy hoa của mình đâu đó.”

Hắn nào dám mặt dày nhận lấy, khoát tay với Lục Phù Dung rồi lập tức chạy đi.

Đám bạn học của hắn vui vẻ cười đùa, thăm hỏi Lục Phù Dung: “Có lỗi quá, bọn mình trêu đùa nhau lại kéo bạn vào. Bạn đừng trách nhé.”

Sau đó tất cả cùng đuổi theo nam sinh vừa bị chọc tức kia.

Nhìn bóng lưng bọn họ, Lục Phù Dung cười một tiếng, bỗng thấy chán nản.

Thoáng liếc hoa lụa trong giỏ, tuy vẫn đầy đủ hai mươi đóa, nhưng tựa hồ lại thiếu đi cái gì đó.

Cô vốn cảm thấy chơi đùa một trận thế này sẽ rất vui, thế nhưng hiện tại lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại trong lòng còn vô cùng buồn bực, không còn ý định bán hoa nữa.

Cô xách giỏ tới nơi ít người.

Mới vừa tới con đường đối diện, bỗng có người vỗ mạnh một cái lên vai cô, cười giòn giã nói: “Ô! Chị định lén ôm hoa bỏ trốn đấy hả? Để cho em bắt quả tang tại chỗ rồi nhé!”

Lục Phù Dung xoay người nhìn, hóa ra là Tiểu Phi Yến.

Thấy trên ngực cô gái kia cũng đeo một tấm bảng tên, tay xách một giỏ hoa lụa, Lục Phù Dung ngạc nhiên. “Sao em cũng ở đây?”

Tiểu Phi Yến cười nói: “Em hỏi chị câu này mới đúng. Hiện tại em đang học ở trường nữ Kinh Khê, đám bạn học đều bảo muốn tới nên em không thể không đến góp sức. Chị thì sao? Chị nhập học ở trường nữ Văn Vinh từ khi nào? Sao em không biết gì hết vậy?”

Lục Phù Dung không ngờ lại gặp người biết lai lịch của mình ở đây nên tai đỏ lên, thấp giọng nói một câu.

Tiểu Phi Yến không nghe rõ cô nói gì, nhưng nhìn sắc mặt cô cũng biết câu hỏi của mình lỗ mãng quá, biết đâu chừng đã đắc tội người ta, bèn vội vã nói: “Chị nói xem, đám người ở viện cai nghiện này thông minh quá đi mất, gọi chúng ta đến sai bảo, tiền bán hoa thì chúng ta chẳng được phần nào. Nếu không bán được vài bông, e rằng còn bị họ cười cho ấy. Chị bán được mấy bông rồi?”

Lục Phù Dung nói: “Chỉ một bông.”

Tiểu Phi Yến nói: “Em giỏi hơn chị rồi nha, có một vị nhìn như thiếu phu nhân nhà nào ý, mua cho em một lúc tới tận năm bông. Chị bảo có trùng hợp không, vẻ ngoài của vị thiếu phu nhân kia còn hơi giống chị em cơ. Chắc là người ta có duyên với em ý.”

Nếu là bình thường, những lời này sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng hiện tại Lục Phù Dung lại ôm tâm trạng ngày thường chưa bao giờ xuất hiện, cho nên cô cực kỳ cay đắng, tức giận, thầm nghĩ: Cô biết lai lịch của tôi, chẳng nhẽ tôi lại không biết nguyên hình của cô à?

Đều là con hát được đưa đi đón về, cô lại còn từng bị tên quân nhân thô bỉ đón về làm bà lẽ, bị phòng chính đánh cho không ra hình người, thiếu chút nữa bị bán vào trong kỹ viện nữa đấy.

(Phòng chính: Ý chỉ vợ cả, hoặc con cái cháu chắt bên vợ cả.)

Bất quá là gặp được cô chị tâm đầu ý hợp, chẳng biết vòng vo kiểu gì mà hiện tại cũng được trở thành nữ sinh.

Có gì đáng giá mà khoe khoang trước mặt tôi?

Lục Phù Dung cười lạnh nói: “Đúng vậy đấy, em đương nhiên bản lĩnh hơn chị rồi.”

Tiểu Phi Yến quan sát cẩn thận, trong lời này hình như còn ý khác, song không hiểu nguyên nhân sâu xa. Trước giờ cô luôn có ấn tượng tốt với Lục Phù Dung, bởi vậy bèn cẩn thận nắm tay Lục Phù Dung, thăm dò nói: “Em sợ là em nói gì sai rồi đắc tội chị. Mấy hôm nay em bị chị em quản thúc, không thể đi lại tùy tiện nên cũng không tới thăm chị, chẳng trách chị lại giận em. Chị thân yêu à, em là kẻ xa xứ, số bạn quen biết trong thành này tính ra còn chưa đủ năm đầu ngón tay, chúng ta đừng tỏ ra xa lạ nha. Em có lỗi gì thì để em chuộc lỗi với chị được không?”

Cô vừa nói vậy, Lục Phù Dung thực sự không tiện phát tác nữa.

Thầm nghĩ: Quả nhiên người ta bảo đi học sẽ khác là đúng. Trước kia cô ta là người thế nào chứ, chỉ đi học có mấy ngày mà đến cách nói chuyện cũng hào phóng, xứng với cái câu có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Trong lòng vẫn còn chút ảm đạm, gượng cười nói với Tiểu Phi Yến: “Nói gì vậy chứ? Đang yên đang lành sao chị lại giận. Chị thấy mình không bán được mấy bông hoa nên cảm thấy bản thân bất tài thôi.”

Tiểu Phi Yến nói: “Ra là việc này. Có gì đâu, em giúp chị bán thêm mấy bông nữa.”

Nắm tay Lục Phù Dung, đang định băng qua đường đến sân khấu biểu diễn bên kia thì chợt thấy bóng Lê Hoa lấp ló trong dòng người, lập tức gọi một câu: “Chị ơi.”

Lời vừa ra khỏi miệng đã lập tức hối hận.

Hóa ra sau lưng Lê Hoa còn có Tạ Tài Phục đi theo.

Vị Tạ tiên sinh này da mặt mỏng, lớp cửa sổ cuối cùng với chị mình đợi mãi vẫn chưa chọt rách được. Khó khăn lắm hai người bọn họ mới đi dạo phố chung, mình mà xuất hiện lại khiến họ ngượng ngùng.

Vốn mong vị đại lạt ma trên sân khấu đập chiêng khiến họ không nghe được, cơ mà tai Lê Hoa lại thính quá, chen ra khỏi đám người, phất tay với Tiểu Phi Yến một cái.

Cô vừa đi ra, Tạ Tài Phục cũng theo sau, nhưng chỉ ngượng ngùng gật đầu một cái.

Chốc lát sau, bốn người gặp nhau.

Tiểu Phi Yến trước chào Tạ Tài Phục một tiếng “tiên sinh”, sau liền hỏi Lê Hoa: “Chị, sao chị lại tới đây?”

Lê Hoa cười nói: “Chẳng phải em bảo là hôm nay sẽ bán hàng từ thiện ở đây à? Chị nghĩ đây là chuyện tốt, nhất định phải ủng hộ mới được. Vừa hay lúc ra ngoài gặp được Tạ tiên sinh, ngài ấy hỏi chị có muốn đi xem biểu diễn từ thiện phòng chống ma túy không. Chị bảo đúng là trùng hợp. Cho nên giờ bọn chị cùng tới đây nè.”

Khi cô nói, Tiểu Phi Yến liếc mắt quan sát Tạ Tài Phục.

Tạ Tài Phục đâu có vô tình gặp được Lê Hoa, hắn đã đứng thủ sẵn trước cửa nhà trọ hai chị em họ từ sớm, thấy Tiểu Phi Yến cười chúm chím nhìn mình chằm chằm bèn chột dạ, đầu cúi hơi thấp, không dám ngước mắt.

Lê Hoa đụng nhẹ tay Tiểu Phi Yến, nói: “Em làm gì thế? Tuần cảnh cũng không nhìn người khác chằm chằm như em đâu. Hơn nữa, con nhóc nhà em đúng là không biết lễ phép gì cả, sao không giới thiệu người bạn đi chung với em thế?”

Tiểu Phi Yến thấy Tạ Tài Phục ngượng ngùng, lại nhìn bộ dạng bao che của chị gái mình liền thấy hứng thú, vểnh môi cười một tiếng, kéo Lục Phù Dung qua, giới thiệu: “Tạ tiên sinh, chị, đây là bạn em, Niên Phù Dung.”

Lê Hoa cùng ân khách xem hí kịch nhiều nên thường tới Thiên Âm Viên, lúc xem đều là khi Lục Phù Dung đã hóa trang. Hôm nay phong cách ăn mặc của Lục Phù Dung tao nhã, Lê Hoa vốn chỉ cảm thấy gương mặt cô có phần quen quen, nhưng không nhận ra là ai.

Nghe Tiểu Phi Yến giới thiệu tên Niên Phù Dung, cuối cùng lại bị hai chữ Phù Dung kia gợi lại.

Cẩn thận quan sát một chút… Đây chẳng phải là Lục Phù Dung vẫn luôn diễn hí khúc đó sao? Tại sao lại đổi tên thành Niên Phù Dung rồi.

Thế nhưng cô rất tinh tế, trong lòng nghi ngờ nhưng không tiết lộ, chỉ mỉm cười gật đầu gọi một tiếng: “Niên tiểu thư.”

Tạ Tài Phục không tiện im lặng mãi, cũng chào hỏi, thoáng thấy bảng tên của Lục Phù Dung bèn hỏi: “Niên tiểu thư học trường Văn Vinh?”

Lục Phù Dung đáp: “Đúng vậy.”

Tạ Tài Phục nói: “Phương pháp dạy tiếng Anh của trường Văn Vinh rất tân tiến. Nghe nói hiệu trưởng của quý trường mời hai nữ giáo viên ngoại quốc tới dạy tiếng anh, đúng là mạnh hơn đám chúng tôi nhiều lắm. Không biết Niên tiểu thư cảm thấy giờ lên lớp của giáo viên ngoại quốc có gì đặc biệt hơn bình thường?”

Đừng nói là tiếng Anh, ngay cả chữ nghĩa trong nước Lục Phù Dung cũng chưa từng được học, sao có thể đáp lời.

Buồn thay bình thường cô tùy cơ ứng biến rất thông minh, hiện tại lại quên mất phải lấy lệ thế nào, giống như bản thân bước lên sân khấu vốn xinh đẹp biết bao nhiêu, rồi đột nhiên mũ phượng khăn choàng bị người ta xé nát, hắt một chậu mực đen ngòm lên mặt, chật vật không sao chịu nổi, đứng cũng chẳng vững.

Rốt cuộc vẫn là Lê Hoa lão luyện, thấy tình hình không đúng bèn cười nói với Tạ Tài Phục: “Quả nhiên thầy giáo dạy tiếng Anh có khác, bất kể gặp ai cũng phải kiểm tra qua trình độ tiếng Anh. Còn như vậy thì sau này tôi đâu có dám chạm mặt ngài nữa, nhỡ ngài có linh cảm lại đưa tôi ra nghiên cứu này nọ thì sao bây giờ?”

Tạ Tài Phục không phát hiện sự ưu tư mờ mịt giữa những cô gái này. Cho nên khi Lê Hoa nói chuyện với mình, hắn liền cảm thấy phấn chấn, âm thầm vui mừng vô cùng, chỉ cười khiêm tốn đáp: “Lục tiểu thư nói đùa rồi. Cái chức giáo viên tiếng Anh của tôi chẳng qua là thứ để lăn lộn kiếm miếng cơm, nếu nghiêm túc nghiên cứu với người làm trong cửa hiệu dương hành như tiểu thư thì đúng là tự chuốc lấy khổ. Cho nên tôi đã bao giờ dám mở miệng đề cập đến mấy chuyện này đâu.”

Lục Phù Dung từng nghe Tiểu Phi Yến nhắc chị kết nghĩa của mình kiếm sống ở lầu xanh, hiện tại lại thấy Lê Hoa ăn mặc đoan trang nên đã cực kỳ nghi ngờ, bây giờ nghe Tạ Tài Phục nhắc người ta làm việc tại cửa hàng dương hành, trong lòng đã hiểu được vài phần, không khỏi liếc nhìn Lê Hoa.

Lê Hoa cũng biết Lục Phù Dung đang quan sát mình, cô chột dạ, sợ lộ dấu vết trước mặt Tạ Tài Phục nên không thể làm gì khoác ngoài việc nghênh đón Lục Phù Dung, mỉm cười dè dặt.

Chợt nghe Tiểu Phi Yến la ầm lên: “Mau nhìn kìa! Đó không phải Bạch Vân Phi tiếng nổi như cồn đó sao?”

Cô vừa la lên như vậy, mọi người đều vội vàng nhìn theo hướng cô chỉ.

Sân khấu phía xa bị mấy ngọn đèn lớn chiếu sáng trưng, vài diễn viên biểu diễn đang đứng phía trên, trong đó có một người mặc âu phục trắng, tay xách chiếc va li bằng trúc, đứng giữa sân khấu, cực kỳ hút anh nhìn của mọi người.

Lê Hoa giả bộ như rất quan tâm, nghển cổ nhìn về phía đó nói: “Đúng là hơi giống. Chẳng phải có tin đồn vị hí kịch gia kia bị tổn thương giọng nên không lên sân khấu biểu diễn nữa sao? Làm thế nào mà hôm nay lại lên diễn kịch hiện đại rồi?”

Lục Phù Dung nói: “Giọng bị tổn thương không thể hát hí khúc được, đổi qua diễn kịch hiện đại thì anh ấy cũng biết cách biến hóa tài tình lắm. Sau này không làm hí kịch gia nữa thì vẫn có thể làm diễn viên diễn kịch hiện đại ý.”

(Ở đoạn này, mọi người gọi Bạch Vân Phi là đại hí kịch gia, ý gọi đây là diễn viên biểu diễn hí kịch nổi tiếng, hoặc người trong ngành hí kịch đã có những thành tựu nhất định. Mình định thay bằng diễn viên hí kịch nổi tiếng nhưng có vẻ không được đủ nghĩa lắm nên để nguyên.)

Tiểu Phi Yến cười nói: “Việc này thì chị nói sai rồi. Hồi nãy lúc em nhận hoa lụa cũng thấy họ tập kịch trong kia, nghe người chung quanh nói bây giờ anh ta làm chủ cửa hàng riêng rồi, không cần lên sân khấu kiếm sống nữa. Lần này anh ta chịu tới chỉ đơn giản là nể mặt viện cai nghiện, là hành động từ thiện. Sau đợt này, muốn xem anh ta diễn kịch hiện đại sợ là khó lắm đấy.”

Tạ Tài Phục thấy Lê Hoa nhìn phía sân khấu kia chằm chằm song nào có biết cô đang chột dạ, sợ lộ sơ hở, chỉ tưởng rằng cô rất thích xem kịch của Bạch Vân Phi, cho nên hắn nảy ý muốn dỗ cô vui, đề nghị: “Nếu vậy thì chúng ta không nên bỏ qua, đến gần hơn chút nữa để xem đi.”

Tiểu Phi Yến lặng lẽ kéo tay áo Lục Phù Dung, giơ giỏ hoa lên nói: “Tạ tiên sinh với chị cứ đi đi, bọn em còn có việc phải làm nữa.”

Lê Hoa biết ẩn ý nên liếc nhẹ cô một cái, quả nhiên dẫn đầu đi về phía sân khấu biểu diễn.

Tạ Tài Phục đương nhiên theo ở phía sau, không nhanh không chậm.

Thấy bọn họ đi xa, Lục Phù Dung mới cười hỏi Tiểu Phi Yến: “Chị em nhà em hùa nhau đùa bỡn người ta đó à?”

Tiểu Phi Yến nghiêm mặt nói: “Nếu có ý bỡn cợt người ta, em sẽ bị thiên lôi đánh. Chẳng qua là… ôi, em không tiện tiết lộ tâm sự của chị em cho chị. Tóm lại là khó xử lắm.”

Sau đó còn năn nỉ Lục Phù Dung: “Chị đừng đồn ra ngoài nha.”

Lục Phù Dung đáp: “Nói lạ ghê, chị biết gì đâu nào, có thể nói lại với ai? Em xem, chúng ta nói chuyện cả nửa ngày trời, quên luôn chuyện chính rồi. Đừng tán chuyện nữa, bán thêm mấy bông nữa mới quan trọng.”

Nắm chặt tay Tiểu Phi Yến một cái rồi hai người tách ra, cô trở lại đám đông khi nãy.

Ban đầu tâm trạng cô vốn bất an, nói chuyện với Tiểu Phi Yến một lúc, lại thấy tình cảnh giữa Lê Hoa và Tại Tài Phục… Tuy không liên quan đến bản thân, song cô vẫn mờ hồ cảm nhận được mong muốn hướng về hạnh phục.

Xã hội hiện nay tân tiến, ngay cả các cô gái trong lầu xanh cũng có ý định tìm con đường mới, vậy chắc hẳn mình sẽ có hi vọng.

Nghĩ như vậy, ngón tay Lục Phù Dung không khỏi vuốt khẽ lên chiếc bảng tên trước ngực.

Thầm nghĩ: Chị kết nghĩa của Tiểu Phi Yến chịu cung cấp cho cô ta trở thành nữ sinh, việc này chẳng có gì khó khăn hết, chỉ vài đồng mà thôi. Mình nói với Niên Lượng Phú một tiếng, chẳng nhẽ hắn lại không dâng tiền học phí lên sao? Cho dù Niên Lượng Phú không làm quan, không lấy tiền ra được thì tiền lương mỗi tháng của mình ở Thiên Âm Viên vẫn đủ cho học phí ở trường nữ.

Mình đúng là ngốc quá.

Tại sao phải hâm mộ người khác?

Việc này vốn có thể làm được từ lâu rồi mà.

Nghĩ vậy liền thấy vui vô cùng, lại nhìn tấm bảng tên kia, cô cực kỳ thỏa mãn, tựa như mình đã thực sự trở thành nữ sinh, trên mặt bất giác nở nụ cười, lại càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhiệt tình hơn, mời gọi người đi đường: “Mua một bông hoa lụa đi, năm đồng một bông, trợ giúp dân chúng bị ma túy làm hại.”

Cô gái xinh đẹp trẻ trung cười như vậy thật khiến người ta yêu thích, hơn nữa giọng cô còn thanh thúy êm tai, người bị cô gọi lại nếu trong túi có dư tiền cứ luôn cảm thấy từ chối một nữ sinh thế này thì không hay cho lắm, bởi vậy cứ tầm mười người sẽ có năm sáu người chịu chi năm đồng ấy ra.

Lục Phù Dung vừa thu tiền vừa gửi hoa, không lâu sau, cô thử nhìn vào trong giỏ thì hơi ngạc nhiên, hoa lụa chỉ còn một bông duy nhất!

Chẳng hiểu tại sao, cô không nỡ rao bán bông hoa cuối cùng này. Suy nghĩ một lúc bèn rút túi tiền mình mang theo ra, lấy năm đồng, coi như đã mua bông hoa lụa đó.

Cô đưa chiếc giỏ trống không về phòng y tá, nộp hết tiền bán hàng, sau đó phát hiện một chuyện lạ. Hóa ra cô nhận hai mươi bông hoa lụa, vốn nên giao về một trăm đồng, không ngờ lại giao tới tận một trăm lẻ năm đồng.

Hoàng Ngọc San phụ trách kiểm kê, kiểm xong tiền bèn cười nói: “Đề bài lần này thật mới mẻ, sao cô lại thừa ra năm đồng vậy?”

Lục Phù Dung suy nghĩ một hồi, người mua sớm nhất là một nam sinh, bị bạn học trêu đến phát ngượng, trả tiền xong lại không cầm hoa đi, vậy chẳng phải là thừa năm đồng hay sao.

Kể lại chuyện này xong, đám nữ sinh trong phòng cùng cười một trận.

Hoàng Ngọc San nói với Lục Phù Dung: “Chuyện này đúng là thêm công lao nhỏ đó. Cô làm việc tốt như vậy, sau này còn bán hàng từ thiện nữa thì tôi nhất định sẽ gọi cô.”

Lục Phù Dung cười nói: “Cứ gọi cho tôi, nhất định sẽ tới.”

Sau đó tạm biệt mọi người, xách chiếc hộp Phí Phong đưa cho rồi rời đi.

Ra đến cửa viện cai nghiện, dòng người bên ngoài vẫn tấp nập. Trên sân khấu, vở kịch hiện đại Lục Vân Phi diễn đã kết thúc, đổi sang một người đàn ông khác đang cố gắng kéo giọng thật to, khàn khàn diễn thuyết. Mọi người dưới sân khấu thỉnh thoảng lại ầm ầm khen ngợi.

Lục Phù Dung gọi một chiếc xe kéo tới, báo địa chỉ.

Xe kéo chuyển bánh, cô kiềm không nổi bèn quay đầu lại, nhìn chiếc cổng chính được ánh đèn chiếu sáng chói của viện cai nghiện ngày càng xa, tay chợt xoa lên trước ngực một cái. Lúc rời đi đã quên tháo chiếc bảng tên xuống, cô vẫn còn đeo trên áo.

Lục Phù Dung gỡ chiếc bảng tên xuống, để vào trong túi. Được một lúc lại móc ra khỏi túi, cầm lên tay nhìn ngắm.

Lật qua lật lại một hồi, cuối cùng đeo chiếc bản tên và đóa hoa lụa mình mua lên trước ngực, mỗi bên một món. Cúi đầu nhìn cũng mới lạ, đẹp mắt.

Xe kéo kéo liền một mạch đến nhà.

Vừa đến trước cửa, Lục Phù Dung đã ngửi được mùi nồng nặc từ trong rèm bay ra, lần này không phải là nha phiến, mà là thứ mà cô quen thuộc nhất.

Cô chợt ngẩn ra, vén rèm bước vào.

Chính xác là vậy!

Niên Lượng Phú cầm một tờ giấy bạc, đang hưng phấn hít hà. Thấy cô thì ngẩng đầu híp mắt, cười đầy hưởng thụ.

Lòng Lục Phù Dung căng thẳng cùng cực, đặt chiếc hộp trên tay xuống, vội vàng đi tìm túi giấy mình đã cất đi. Thế nhưng nào còn tìm được nữa. Nhìn lên bàn, đám giấy đều đã bị mở ra hết.

Phần tiết kiệm để ngày mai hai người cùng dùng đã không còn, dù chỉ một chút.

Lục Phù Dung chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ, trợn mắt nhìn Niên Lượng Phú, ánh mắt như sắp tràn cả máu, lôi Niên Lượng Phú, lắc hắn như phát điên. “Cái tên ác quỷ lòng dạ đen tối nhà anh! Anh đối xử với tôi như vậy sao? Anh đối xử với tôi như vậy sao?”

Niên Lượng Phú hàm hồ cười nói: “Làm loạn cái gì? Có phần của em.”

Lục Phù Dung khóc mắng: “Tôi đúng là mắt mù! Uổng cho tôi ra ngoài cầu xin người ta, còn nghĩ mang cái tốt đến cho anh! Nào là nói chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy mà anh lại dùng hết đồ kia rồi. Anh không nên tổn thương trái tim tôi như vậy!”

Bị Lục Phù Dung lay, Niên Lượng Phú cảm thấy trời đất quay cuồng, tiện tay đẩy cô một cái, cô ngã về sau. May rằng phía sau là giường nên không ngã xuống đất, cô ngã trên chiếc đệm lò xo, cơ thể nảy lên hai nhịp.

Tuy không quá đau, nhưng sự vui vẻ một đêm ở viện cai nghiện tựa như những viên đạn bị bắn khỏi cơ thể, chỉ còn lại thân xác chất chứa bi ai tuyệt vọng.

Ý định tới trường nữ sinh học tập khi nãy của mình ngu ngốc biết bao nhiêu!

Số phận như thế, vực sâu như thế, mình bò lên thế nào cơ chứ?

Đang định khóc to thì một bọc đồ bị ném tới, ném trúng mặt cô. Lục Phù Dung cầm trên tay, hóa ra là một cái túi giấy, nắm trong tay có cảm giác quen thuộc.

Mở ra nhìn thử, bọc bên trong đầy ụ thứ bột màu trắng.

Cô sững sờ giây lát, tựa như tỉnh lại, vội vàng dùng móng tay khều một ít đưa lên đầu lưỡi.

Quả nhiên là loại bọn họ hay dùng!

Dưới sự kinh ngạc, Lục Phù Dung không đoái hoài tới việc khóc lóc nữa, xuống giường, cầm túi giấy hỏi Niên Lượng Phú: “Anh lấy thứ này từ đâu ra?”

Niên Lượng Phú nói: “Đương nhiên là do anh may mắn. Em mau dùng một ít đi.”

Bấy giờ Lục Phù Dung mới biết là mình hiểu lầm, Niên Lược Phú chưa hề làm chuyện bất nghĩa. Trong lòng gã đàn ông này quả nhiên vẫn nhớ tới mình.

Bọc bột nặng trĩu kia khe khẽ gãi vào tâm trí cô, để cho cô nhớ lại những suиɠ sướиɠ khoái lạc ngày nào.

Niên Lượng Phú đưa giấy bạc cho Lục Phù Dung. Ôm nỗi áy náy khi hiểu lầm hắn, cô khó mà từ chối.

Trải qua cơn phê thuốc, Niên Lượng Phú đưa tay đến, lại không tiện yêu cầu trắng trợn, chỉ giả bộ ỡm ờ mà trèo lên giường.

Lên giường rồi, đương nhiên chuyện đâu lại vào đấy.

Còn việc phát sinh ở viện cai nghiện… trong thời khắc phiêu diêu này cũng chỉ như một giấc mộng xuân mà thôi.

———————————————- Phi Vũ: Ở phần trước mình có nhầm về phần bán hoa. Ở đây là bán Hoa Lụa từ thiện, mình nhầm thành bán hoa tươi cho quyên góp từ thiện. Hiện mình đã sửa lại rồi nhé.Mấy nay vừa bận vừa lười vì một chương dài quá nên kéo dài lâu… thiệt là lâu. XD

Phong Lộng:

Viết về Lục Phù Dung và Tiểu Phi Yến nhiều như vậy, chắc hẳn nhiều bạn đọc sẽ khó chịu.

Thật ra hạnh phúc đều là so sánh mà thành.

Kim Ngọc viết về cả một thời đại, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, bởi vậy sẽ có những vui buồn hợp tan chỉ thuộc về người đó.

Vui buồn hợp tan của chúng ta cũng chỉ thuộc về chúng ta, chẳng có gì khác biệt với những nhân vật chính hay phụ trong cuốn sách này cả.

Viết về vai phụ nhiều thêm vài nét có lẽ có thể khiến chúng ta ghi nhớ, cảnh tỉnh đôi chút: Đối với những người mà chúng ta coi nhẹ chẳng quan tâm kia mà nói, chúng ta chưa bao giờ là chủ của họ.

Nhưng vậy thì đã sao?

Chung quy vẫn phải tiếp tục quật cường mà sống, cùng nhau tồn tại.

Thế giới này luôn có mặt trời, song cũng luôn có cỏ dại. Có lẽ trời sinh vốn đã là cỏ dại cũng có thể thỉnh thoảng tự suy tính một chút, suy tính làm thế nào có thể khiến mình trở thành vầng dương, sống như một vầng dương.

Chương 14

Trong lúc Niên Lượng Phú ôm Lục Phù Dung hưởng thụ thú cá nước thân mật, đoàn người Tuyên Bạch vẫn còn đang lặn lội trong tuyết.

Bạch Tuyết Lam lo lắng đủ kiểu, sợ Tuyên Hoài Phong nhiễm lạnh, sợ y té ngã, trên đường chung quy không chịu rời nửa bước, ban đầu là đi chung, sau đó thỉnh thoảng đưa tay ngang hông đỡ một cái. Đến đêm khuya, hắn nghĩ: Người khác đều đang lên đường, không rảnh nhìn bọn họ. Huống hồ coi như có nhìn cũng chẳng thấy rõ ràng, hắn dứt khoát cầm áo khoác ngoài của mình phủ lên người Tuyên Hoài Phong, ôm y đi về phía trước.

Về thể lực, Tuyên Hoài Phong không so được với hắn, hơn nữa y cũng cực kỳ mệt mỏi, đang cần giúp đỡ. Bị hắn ôm tuy ngượng song y vẫn lẳng lặng chấp nhận.

Gió đêm gào thét, mọi người ngược gió mà đi, mặt bị thổi đến cứng đờ, rốt cuộc đã nhìn thấy một trang viên to lớn phía trước. Hình dáng trang viên mơ hồ lộ ra trong bóng tối tựa như một con thú khổng lồ nguy hiểm đang nằm sấp trên mặt đất.

(Bản gốc là “围堡“: Chỉ một trang viên được xây dựng với tường bao quanh như pháo đài hoặc căn cứ quân sự. Mình tra một hồi vẫn không thấy giải nghĩa rõ rang hơn)

Trang viên chỉ có một cửa, bốn phía xây chòi gác rất cao, phía trên treo đèn lồng lớn. Mượn ánh sáng từ đèn lồng đó có thể loáng thoáng thấy bóng người qua lại ở các góc hẻo lánh, hình như là người cầm súng trường đang qua lại tuần tra.

Có thể nói gia tộc này cho người canh gác bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Đám người Tuyên Bạch cách trang viên khá gần, người tuần tra trên chòi gác đã nhìn thấy, bỗng quát to: “Ai!”

Bóng người trên chòi gác cũng hoạt động, tiếng bước chân vang lên, kéo theo đó là rất nhiều âm thanh kéo cò súng, họng súng chĩa ngay xuống phía dưới.

Lại có người quát lên: “Dừng lại! Tới gần nữa sẽ nổ súng! Gϊếŧ không cần hỏi!”

Lần này là tới trách nhiệm của Tôn phó quan. Chưa cần Bạch Tuyết Lam lên tiếng, hắn đã hô đầu hàng với đám người trên chòi gác. “Các anh em đang làm việc phía trên, làm phiền thông báo với bên trong một câu là người Bạch gia tới thăm nhé.”

Bóng người phía trên lung lay, dường như hơi nghi ngờ.

Chỉ chốc lát, phía trên chợt lóe, một ngọn đèn lớn được thắp sáng, chiếu từ trên xuống dưới, tới thẳng người Tôn phó quan. Ánh sáng chiếu lên mặt tuyết, phản chiếu khiến cho bốn phía cũng sáng theo.

Tôn phó quan đứng cách Bạch Tuyết Lam khá gần, ánh sáng nọ cũng thiếu điều chiếu lên người Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam không quan tâm đến việc Tôn phó quan giao tiếp với đám người trên chòi gác, hắn chỉ lo lắng ánh đèn khiến cho Tuyên Hoài Phong khó chịu, bèn giơ tay che trên mặt y, nhỏ giọng hỏi: “Chói mắt không?”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Không dám phiền hà, mời ngài bỏ tay xuống đi. Trước giờ anh cứ coi em như tên không chịu nổi gió vậy, hiện tại lại tăng thêm một cấp bậc nữa, trờ thành tên yếu đuối không chịu nổi ánh sáng luôn.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đối xử tốt với em cũng bị em cằn nhằn nữa hả?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Nào dám, nào dám.”

Vừa nói xong, đột nhiên y hắn xì một cái thật to.

Bạch Tuyết Lam biến sắc: “Anh biết ngay, đi trong tuyết như thế sẽ bị bệnh mà.”

Trên chòi gác, bóng người hỗn loạn.

Có người la lên: “Sao lại mở chốt súng thế? Là người quen, thân thích hả? Không phải thổ phỉ giả mạo đấy chứ!”

Bạch Tuyết Lam mắng: “Mẹ mày mới là thổ phỉ!”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn định giơ súng liền vội vàng đè tay hắn lại, nói: “Có người thân như anh đúng là xui cho người ta quá.”

Đang nói, chợt nghe sau lưng có tiếng trục cửa gỗ chuyển động lách cách.

Tuyên Hoài Phong xoay người nhìn, cửa đã mở gần nửa. Từ trong khe cửa mở một nửa kia có mấy người đi ra, người cầm đầu dù mặc áo khoác nhưng cơ thể vẫn mong manh đến đáng thương, vô cùng gầy yếu.

Cô gái gầy gò đi tới bên cạnh, ánh trăng trên không chiếu xuống khiến gương mặt cô trông còn tái nhợt hơn cả màu tuyết trên nền đất, không tìm được chút huyết sắc nào. Thấy Bạch Tuyết Lam, cô khẽ nói: “Đúng là thập tam đệ rồi, có lỗi quá, đám người trong nhà hậu đậu, đón chậm mất rồi.”

Giọng nói mềm mại nhút nhát.

Bạch Tuyết Lam vốn đang hung hăng, thấy chị nhà mình cũng chỉ có thể kiềm chế lại hơn nửa, đút khẩu súng lục vào lại bao súng, cười nói: “Chị đừng trách nhé, em đùa với đám nhỏ nên nhất thời không suy nghĩ nhiều.”

Vị thiếu phu nhân của Khương gia này là con gái của bác gái Bạch Tuyết Lam, khuê danh Lãnh Ninh Phương, quen biết Bạch Tuyết Lam từ nhỏ, cô chỉ cười khẽ, bày tỏ hoan nghênh: “Đừng hứng gió nữa, mau vào trong.”

Dẫn mọi người qua cửa, lại dặn người làm chuẩn bị phòng cho khách.

Tuyên Hoài Phong sinh ra và lớn lên ở Quảng Đông, sau đó tới thủ đô, thực sự rất hiếm khi thấy nơi tư nhân nào lại xây dựng theo kiểu lâu đài thế này. Sau khi qua cửa, tai nghe sau lưng có động tĩnh, y quay đầu nhìn thử, những người làm của trang viên cài chốt cửa bên trong, then cửa to chừng cánh tay của hai ba người gộp lại, không biết làm từ gỗ gì mà rất nặng, phải mấy gã đàn ông khỏe mạnh mới nâng nổi.

Cửa lớn vừa đóng, phía trong trang viên chính là một mảnh thiên địa độc lập.

Trên tường đất bốn bên dựng những ngôi lầu cao mái nhọn, hẳn là dùng để canh gác kiêm bảo vệ.

Bố trí thế này chắc hẳn dễ thủ khó công.

Có vẻ thời tiết rất lạnh, đêm cũng khuya, mọi người chẳng còn hứng tâm sự tán gẫu.

Bạch Tuyết Lam giới thiệu sơ lược vài người bên cạnh cho Lãnh Ninh Phương, cô chỉ yên lặng lắng nghe.

Khi nhắc tới Tuyên Hoài Phong, bấy giờ Lãnh Ninh Phương mới biết y là nhân tài đã từng du học phương tây đến từ thủ đô, cô hơi gật đầu với y, y cũng vội vàng lẽ phép gật đầu lại.

Lãnh Ninh Phương mỉm cười nói với Bạch Tuyết Lam. “Chị biết mắt chọn phó quan của em rất tốt. Nhớ lại khi đó, Tôn phó quan cũng rất được việc.”

Ở nơi có hai vị Tuyên Bạch, Tôn phó quan rất thích ẩn mình. Hiện tại vẫn theo thói quen mà lẳng lặng đứng ở xó xỉnh ít ai để ý, ai ngờ đột nhiên nhận được lời khen ngợi, hắn không tiện không tỏ thái độ, đành bước ra một bước, hơi vái một cái, đáp: “Tiểu thư khen quá lời rồi.”

Lúc này, phòng khách đã dọn xong, người làm tới báo cho Lãnh Ninh Phương.

Lãnh Ninh Phương còn định đích thân dẫn Bạch Tuyết Lam đi, Bạch Tuyết Lam khoát tay nói: “Đâu phải lần đầu tới đâu, nửa đêm canh ba, đừng phí công vào mấy chuyện đó. Cứ để người làm dẫn đường, chị sớm đi ngủ đi.”

Lãnh Ninh Phương không hề cố chấp, chỉ nói: “Vậy thất lễ rồi.”

Căn dặn người làm mấy câu, muốn bọn họ phục vụ Bạch thiếu gia cho chu đáo, sau đó tạm biệt.

Những người còn lại thì thêm một trận rối ren, lấy thuốc và vải xô tới, sắp xếp thỏa đáng cho các thương binh. Đới Vân cũng được phân đến một gian phòng khách nhỏ sạch sẽ, ấm áp.

Tống Nhâm dẫn vài hộ binh không bị thương đi sắp xếp vũ khí và trang bị trên ván tuyết.

Trừ Bạch tổng lý, đây là lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong gặp được thân thích của Bạch Tuyết Lam, thầm nghĩ: Nửa đêm dầm tuyết đến đã làm phiền giấc ngủ của người ta, nếu đã dùng thân phận phó quan mà lại mặt dày ở cùng một phòng với Bạch Tuyết Lam thì đúng là khó coi.

Bởi vậy, y vừa nói với người làm Khương gia: “Tùy tiện tìm cho tôi một gian phòng trống…” đã lập tức bị Bạch Tuyết Lam không nói một lời kéo tay lại, rồi lại im lặng kéo vào căn phòng lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bước vào cửa, Tuyên Hoài Phong biết chia phòng là chuyện bất khả thi rồi.

Vừa quay đầu lại thì thấy Tôn phó quan cũng theo vào.

Tuyên Hoài Phong bèn hỏi Tôn phó quan: “Có chuyện gì vậy?”

Không chờ Tôn phó quan trả lời, Bạch Tuyết Lam nói với Tuyên Hoài Phong: “Đi cả ngày trời rồi mà em vẫn chưa mệt à? Mau chuẩn bị xong xuôi rồi ngoan ngoãn đi ngủ cho anh.”

Sai người lấy nước nóng và khăn sạch tới, kèm thêm một miếng xà phòng.

Tuyên Hoài Phong vốn vừa mệt vừa buồn ngủ, hôm nay đánh một trận ác liệt, hơn nữa lại ngã trong buồng xe, y cảm thấy cả người nhớp nhúa bẩn thỉu, đang rất khó chịu, thấy nước nóng khăn lông đến thì rất thích ý, lập tức nghe lời Bạch Tuyết Lam ra sau bình phong lau chùi cơ thể.

Y vừa đi, Bạch Tuyết Lam bèn nháy mắt ra hiệu với Tôn phó quan.

Hai người đi ra ngoài cửa phòng, khẽ bàn bạc trên hành lang.

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi thấy chị tôi hình như gặp chuyện gì thì phải.”

Tôn phó quan nói: “Tôi cũng thấy thế. Cho dù đang cười mà lông mày vẫn nhíu chặt lại, nhìn rất buồn bã. Hơn nữa bảo vệ tối nay của Khương gia cũng quá đề phòng rồi. Có lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cô ấy thấy tổng trưởng đêm khuya đường xá xa xôi tới nên chưa tiện nói thẳng, ngoài mặt vẫn chiêu đãi rất lễ phép.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đã thế thì cậu đi hỏi thăm chút đi.”

Tôn phó quan đáp một tiếng rồi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.