Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 54: Ngày trọng đại




Sau bao năm phong ba bão tố của cuộc đời đã vùi dập đôi trẻ. Cuối cùng thì, họ cũng đến được cái ngày bước vào bậc thang trong lễ đường trải thảm đỏ, có đầy những cánh hồng tung bay.

Ngày trọng đại, nên phải là ngày xinh đẹp, nổi bật rạng ngời nhất. Tống Nhật Thiên Kim xúng xính trong tà áo cưới trắng tinh khôi, điểm nhấn đắt cắt ra miếng chính là bộ trang sức kim cương có một không hai được đeo trên người cô gái.

Cả chiếc váy cưới cũng là do nhà thiết kế người Đức, nổi tiếng nhất trong làng tạo ra, mỗi một tấc vải, đường may đều tỉ mỉ, chỉn chu, sang trọng tới mức khiến người nhìn phải tán thưởng.

Tuy đã mang thai ở tháng thứ tư, nhưng trộm vía bụng bầu siêu gọn, lại ít tăng cân, nên trông Thiên Kim vẫn kiều diễm như thời thiếu nữ.

Vương Tuấn Triết lịch lãm, phong thái đĩnh đạc với bộ âu phục màu đen quyền lực. Nhan sắc ở độ tuổi ba mươi vẫn là mười điểm không có nhưng, là đấng nam nhân lý tưởng trong mắt phụ nữ.

Tiếc rằng, ngày hôm nay anh đã chính thức trở thành chồng của người ta.

Nơi anh đang đứng là sân khấu trong buổi lễ thành hôn lãng mạn. Trước sự chứng kiến của đông đủ khách mời, quan viên hai họ, có cả ống kính máy quay của phóng viên tới tác nghiệp.

Khi anh nhìn thấy cô dâu của mình xuất hiện, những bước chân mỹ miều đang di chuyển về phía anh, bỗng dưng chính anh lại không kìm được cảm xúc.

Đôi mắt uy quyền chợt đỏ au vào ngay giây phút quan trọng ấy. Có lẽ, anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu, cũng rất mừng khi được bái đường thành thân với người mình yêu thương.

Không thể chờ đợi lâu hơn, anh trực tiếp di chuyển về phía người thương, nắm tay cô, cùng dắt nhau tiến về phía sân khấu.

Lúc đèn chợt tắt, chỉ để lại bóng đèn led rọi vào vị trí trung tâm, nơi đôi dâu rể đang đứng. Thiên Kim đã nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của anh, đột nhiên lại không nhịn được cười.

"Cưới mẹ, lời được cả con! Anh vẫn thấy ấm ức lắm sao mà mít ướt thế này vậy chứ?"

Không ngờ rằng, giây phút này mà Thiên Kim vẫn còn đùa được. Thế mà lại khiến người đàn ông ấy bật cười.

"Anh thấy ấm ức ở chỗ, phải chờ đợi ngày này quá lâu. Phải chi, nó diễn ra sớm hơn thì hạnh phúc lại được lâu hơn so với ba năm dang dở."

Hóa ra do anh ta tiếc nuối ba năm chông gai không hạnh phúc nên mới ấm ức tới rưng rưng nước mắt. Để Thiên Kim vừa buồn cười lại vừa thấy thương anh nhiều hơn.

"Chồng em tham lam quá rồi!"

"Chả ai nói, tham vọng được yêu là sai cả! Em chưa biết điều đó sao?"

Thiên Kim mỉm cười, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.

Lúc đó, chỉ có hai ánh mắt yêu thương, đong đầy tình cảm. Có ngọt ngào, có cả quyến luyến liên kết với nhau.

Nắm lấy bàn tay, xích lại gần nhau hơn. Mở đầu bằng nụ cười và kết thúc với nụ hôn nồng nàn trên môi.

Những thước phim ghi lại khoảnh khắc trao nhẫn cưới, cắt bánh kem và rót tháp rượu mừng đều được tất cả các máy quay lưu lại không sót một giây.

Hôn lễ hạnh phúc, tình yêu viên mãn! Cuối cùng thì thuyền cũng cập bến!

Nghi thức tiến hành hôn lễ đã xong, Vương Tuấn Triết cùng Thiên Kim tay trong tay xuống từng bàn tiệc mời rượu khách. Chủ yếu là để anh giới thiệu vợ mình cho những người thân trong gia đình, sau đó sợ vợ mệt nên lại bắt cô ngồi vào bàn của Thiên Mi, Vương Tuấn Hào, Cố Điền Minh, Thẩm An Nặc và một vài người bạn khác của cả hai, rồi tự anh một mình đi tiếp khách.

"Em ngồi đây đi, đừng đi lại nhiều kẻo mệt! Anh qua mấy bàn kia mời rượu, rồi lát nữa anh qua đây với em!"

"Dạ! Nhưng anh uống ít thôi nha, hạn chế cạn hết ly, kẻo say sẽ mệt lắm!"

"Anh biết rồi!" Đáp xong, anh lại còn hôn lên trán cô một cái, khiến mọi người trong bàn liền lãnh trọn nguyên combo cơm tró.

Ai cũng chán nản quay mặt nhìn sang hướng khác.

Sau đó, Vương Tuấn Triết vẫn tiếp tục chưa chịu rời đi, mà nhìn sang lần lượt hai đứa em của mình, căn dặn:

"Hào, Mi! Hai đứa chăm sóc vợ anh đó!"

"Em biết rồi, anh đi tiếp khách đi!"

Thiên Mi đáp, Vương Tuấn Hào thì im lặng không nói gì hết. Anh chỉ lo uống rượu của anh, nhìn qua điệu bộ thôi đã biết ngay là người đang có tâm sự, nên Vương Tuấn Triết cũng không chấp nhặt làm gì.

"Anh đi!" Lại nói với vợ một câu, song anh ta mới chịu di chuyển.

Lúc này, Thiên Kim mới để ý tới thái độ giữa Thiên Mi và Vương Tuấn Hào. Tuy ngồi cách nhau không xa, nhưng lại như hai người dưng không quen, không biết.

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra, lại khiến hai người đang yêu nhau bỗng hóa thành người lạ thế này?

"Chị hai, ăn cái này đi! Bận rộn từ chiều giờ, chắc cũng mệt rồi, nên ăn nhiều một chút!"

"Cảm ơn em!"

Thiên Kim nhận lấy bát súp cua từ tay Thiên Mi, nhưng lúc này vẫn đang toan tính một kế hoạch mang tên thử lòng trong đầu.

Ăn được một chút, cô đã lia mắt nhìn sang Cố Điền Minh, rồi bất ngờ lên tiếng:

"Anh Điền Minh này, hình như anh bằng tuổi chồng em hả?"

"Đúng rồi em dâu! Bọn anh bằng tuổi nhau!" Cố Điền Minh vui vẻ đáp ngay.

"Thế anh có gia đình chưa?"

"Anh hả? Bạn gái còn chưa có thì lấy đâu ra gia đình riêng! Anh còn đang định nhờ em dâu làm mai cho anh đây."

Hai người họ rất nhanh đã bắt nhịp được câu chuyện. Mà Thiên Kim càng nói lại càng hăng, tới mức đặt luôn bát súp xuống, để nói:

"Vậy hả? Thế thì anh nhìn tiểu Mi nhà em xem, con bé năm nay mới 23 tuổi thôi, nhưng đã là bác sĩ rồi đấy! Trông cũng xinh xắn mà nhỉ? Nếu được thì hai người thử...tìm hiểu nhau đi."

Vừa nói, Thiên Kim vừa âm thầm để mắt tới biểu cảm của Vương Tuấn Hào. Còn ở bên cạnh, Thiên Mi lại đang vô cùng bối rối vì màn "gả" em gái quá bất ngờ chị mình.

"Chị hai, chị nói gì vậy?"

"Em ngại cái gì? Lớn rồi, nên quen nhiều bạn bè một chút. Mấy hôm nay, chị thấy em cứ buồn buồn hoài, nay sẵn dịp nên làm quen thêm một vài người bạn, nếu hợp gu thì rủ nhau đi du lịch xả stress, chẳng có gì là không tốt nên không phải ngại."

Nói với Thiên Mi xong, cô lại quay sang Thẩm An Nặc, tìm đồng minh.

"Chị nói đúng không An Nặc?"

"Dạ đúng! Cuộc sống mà, nên có nhiều bạn một chút mới vui!" Thẩm An Nặc đã không làm Thiên Kim thất vọng.

"Thế em có nhã hứng muốn làm em rể của chị luôn không? Muốn thì nói, để chị giúp cho!"

Thiên Kim nháy mắt tinh nghịch, trông cứ như đang nô đùa, nhưng Thẩm An Nặc lại gật đầu ngay lập tức, khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.

"Em muốn ạ!"

"Thật không?" Thiên Kim hỏi lại lần nữa.

"Thật!" Thẩm An Nặc trả lời chắc nịch.

Thiên Kim lại nhìn qua Cố Điền Minh, hỏi thêm:

"Còn anh thì sao?"

Cố Điền Minh không nói gì. Anh chỉ cười cười, rồi lấy điện thoại ra, trực tiếp đưa về phía Thiên Mi.

"Cho anh xin info của em, được không?"

Một pha hành động dứt khoát, tán tỉnh nhanh gọn của Cố Điền Minh khiến mọi người không khỏi trầm trồ.

Nhưng chỉ có mỗi Thiên Kim nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Vương Tuấn Hào đang nhìn chằm chằm về phía Thiên Mi, có lẽ anh cũng muốn xem phản ứng của cô ấy thế nào, nên lúc này mới giữ im lặng.

Riêng Thiên Mi lại đang bị đưa vào tình thế khó xử. Ấy vậy mà, sau khi nghĩ ngợi một chút, cô cũng vui vẻ lấy điện thoại ra, quét mã kết bạn weibo với người đàn ông ấy.

"Cảm ơn em!" Cố Điền Minh vui vẻ thu điện thoại về.

"Còn anh nữa!" Và Thẩm An Nặc lại là người tiếp theo đưa di động tới.

Nhưng cậu lại không may mắn được như Cố Điền Minh. Lúc Thiên Mi chuẩn bị quét mã, thì Vương Tuấn Hào đã hậm hực đứng dậy, dứt khoát nắm tay cô, kéo ra ngoài.

Lúc ấy, mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn theo. Không cần hỏi, thì Cố Điền Minh và Thẩm An Nặc cũng hiểu được vấn đề. Họ chỉ cười trừ, riêng Cố Điền Minh còn mở điện thoại và từ chối ngay lời mời kết bạn vừa được Thiên Mi đồng ý gửi qua.

Anh biết mục đích của Thiên Kim là gì, cũng ngầm hiểu được một vài chuyện liên quan tới Vương Tuấn Hào, nên vừa nãy mới phối hợp. Chứ thực ra, đã là phụ nữ của anh em, nhất định anh không để ý tới.

"Em dâu đó, sau này đừng có hại anh như vậy nữa!"

Nghe Cố Điền Minh nói vậy, Thiên Kim liền cong môi cười ngay, rồi mới nói:

"Không sao, có chồng em bảo kê, anh khỏi lo!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.